Quyển 1 - Chương 1: Tìm Người Rơi Núi
"Mai Lí Tuyết Sơn, nó là Thánh sơn trong lòng dân tộc Khams của nhân dân Tây Tạng, mà hiện tại chúng ta đang đứng ở một trong những ngọn núi đẹp nhất thế giới, Tuyết Sơn thái tử, ngọn núi cao nhất chân núi rộng nhất."
Liễu Thư dẫn dắt hơn hai mươi người du khách đứng ở chân núi Mai Lí Tuyết Sơn, tâm tình dào dạt giải thích đủ loại đặc sắc của chỗ cảnh du lịch hiện tại. Tuy rằng loại đặc sắc này phần lớn mọi người đã biết được, nhưng mà có đôi khi hướng dẫn viên du lịch mở miệng cũng có hiệu quả giống như bà mai, chết nói thành sống, không dám bảo đảm, chứ thổi phồng sự thật đây là có thể có.
"Hướng dẫn Liễu, khi nào thì chúng ta lên núi hả?"
Thói quen nghề nghiệp, Liễu Thư đang nói nước miếng bay tứ tung, mặt mày hớn hở, giờ phút này bị ngắt lời cũng không có làm cho cô bất mãn, hướng dẫn viên du lịch thôi mà, chuyện thường xuyên.
Người hỏi là một chàng trai mười tám mười chín tuổi, cao khoảng một mét bảy mặc bộ đồ thể thao hàng hiệu, bộ dạng môi hồng răng trắng, vừa nhìn thì biết đây là bảo bối cục cưng của gia đình. Liễu Thư có ấn tượng với người này, lần này trong đoàn du lịch có năm sáu người trẻ tuổi đi cùng nhau, mà người này chính là một trong số đó.
"Vương Thiếu, hiện tại đã sắp là buổi chiều, tôi đề nghị trước tiên dựng lều cắm trại ở chân núi, ngày mai chúng ta lên núi, như thế nào?" Liễu Thư nghe qua bạn bè của cậu ta gọi tên của cậu ta là như thế cho nên cô cũng gọi theo vậy luôn.
Cậu trai trẻ nhíu nhíu mày, nhưng mà nhìn thấy sắc trời đúng là không còn sớm lúc này lên núi rất nguy hiểm, cho nên nói vài câu với mấy người bạn, nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, quyết định như vậy đi."
Vì không muốn đắc tội với người khác, Liễu Thư lại trưng cầu ý kiến những người khác, đương nhiên cuối cùng họ đều đồng ý nghỉ ngơi một đêm, ngày mai thỏa sức du ngoạn.
Chân núi Tuyết Sơn là thôn trấn của dân tộc Khams nhân dân Tây Tạng, bởi vì là thắng địa du lịch, lưu lượng người không nhỏ, đoàn du lịch đã sớm đặt xong khách sạn. Liễu Thư nhìn bầu trời còn sớm nên dẫn một đám người đi dạo chung quanh ở thôn trấn, mua một chút vật kỷ niệm, cho đến giờ cơm chiều mới trở về.
Ăn xong cơm chiều xác định tất cả mọi người vào phòng gian nghỉ ngơi hết rồi, hoàn thành nhiệm vụ một ngày Liễu Thư cũng rất mệt mỏi, cô cũng nhanh chóng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt.
"Lên đỉnh núi rất nguy hiểm."
"Không có chút khiêu chiến thì làm sao kích thích chơi đùa, lần này đến không làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa thì cũng như đi ra ngoài đi dạo không công."
Lúc sắp đến gian phòng của mình thì Liễu Thư nghe được tiếng nói chuyện quen thuộc, vừa cẩn thận nghĩ lại thì nhận ra là đám người Vương Thiếu ban ngày vội vã lên núi. Bước chân dừng lại, lúc này cô mới phát hiện gian phòng của mình ngay tại bên cạnh vị Vương Thiếu này, mà hiện tại cửa phòng của Vương Thiếu đang khép hờ, đúng lúc đang nói chuyện thì bị cô đi ngang qua nghe được.
Lên đỉnh núi?
Làm hướng dẫn du lịch kỳ thực phiền phức nhất chính là có một vài du khách tự tiện rời đi và làm một ít hành động nguy hiểm, đám người Vương Thiếu này đều là người trẻ tuổi mười tám mười chín tuổi, đúng cái gọi là hào hoa phong nhã —— kỳ phản nghịch.
Làm chuyện gì đều hưởng thụ xúc động nhất thời, căn bản không dùng đầu óc suy xét.
Lần này đoàn du lịch cũng không có lên đỉnh núi hoạt động, chỉ leo đến giữa sườn núi thì đã không tệ rồi. Cô muốn lên tiếng nhắc nhở nhóm thiếu niên làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng có lẽ để tránh cho loại hành động nghe lén của bản thân chọc giận người ta, nên cô nhẫn nhịn. Cô quyết định ngày mai phải chú ý những người này, nghĩ xong, Liễu Thư lắc đầu thản nhiên trở về phòng, tắm rửa đi ngủ.
Ngày hôm sau, rời giường ăn điểm tâm tập hợp mọi người xong, Liễu Thư dẫn theo hai mươi mấy người hô hào mà đi tới hướng ngọn núi Mai Lí Tuyết Sơn cao nhất du lịch thưởng lãm.
"Đỉnh Bạch Tuyết cao và dốc, hình thành trong sơn cốc, trong cốc này sông băng kéo dài vài cây số, xinh đẹp tráng lệ. Sườn núi hai bên sông băng được bao phủ bởi bụi cây cao rậm rạp và bãi phi lao, xanh um tươi tốt, cùng với tuyết trắng tôn lên sắc thái tươi sáng cho nhau, đẹp không sao tả xiết. Ở bên trong rừng rậm này, có đồng cỏ tự nhiên phì nhiêu, có gà tre, có con hoẵng, gấu mèo nhỏ, mã lộc (hươu sừng đỏ), gấu và động vật khác phân bố."
Đến Tuyết Sơn, Liễu Thư vừa đi vừa miêu tả giảng giải sinh động như thật, mà một nhóm du khách cũng nghe được như si như say.
Tới giữa trưa, Liễu Thư thu xếp người tại một chỗ bằng phẳng dùng cơm, nhưng mà đợi đến khi tập hợp điếm nhân số thì lại phát hiện thiếu hai người, tâm tình vui vẻ cả buổi sáng lập tức biến mất.