Chương 1

Hoài Niệm

Thế gian một vợ một chồng,

Chẳng như nhà Táo, hai ông một bà.

Chiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế.

Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên.

- Đi lâu không hả bố?- Thằng bé háo hức hỏi.

- Chừng bốn ngày!- Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai.

- Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố?- Thằng bé hỏi tiếp.

- Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi.- Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn.

Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:

- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à?

- Ừ !- Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi xa xăm nào đó nhưng không hề liên hệ đến câu nói cuả con trai.

- Bao giờ ta khởi hành, hả bố?- Thằng bé lại sốt ruột hỏi.

- Trưa nay!- Ông bố vừa cạo râu vừa đáp.

- Khỏi nấu cơm nha bố!

- Ừ! Người cha trả lời như thể ông đang rất bận suy nghĩ về một điều gì đó.

Thằng Huy vội chạy vào tủ áo. Đảo mắt nhanh qua những chiếc áo sơ mi được treo thẳng thướm, cu cậu lưỡng lự một thoáng rồi chọn ra hai cái áo thun. Nó nghĩ: Bây giờ đang sắp vào mùa hè, áo thun bao giờ cũng mặc và tiện lợi hơn. Rồi nó nghĩ đến chuyện sẽ được gặp lại chú Hà và con bé Thu. Con bé ấy lúc nào cũng lý la lý lắc.

Thế là đã nửa năm rồi. Nhanh thật!

Lần trước khi chia tay, con bé Thu đã gúi vào tay thằng Huy 20 ngàn bạc. Thằng Huy chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì con bé đã vù chạy mất tiêu, biến vào khu vườn um tùm có những cành nhãn lòa xòa, vương lại đằng sau là những tiếng cười nắc nẻ, giòn tan, nghe thật dễ thương.

Tuổi 16, thằng Huy đã bắt đầu cảm nhận được những thay đổi của cơ thề. Lần này đi thăm chú Hà, ngoài những dịp được ăn ngon, được thăm chú cảnh vườn, nó nhất định hỏi tại sao con be giúi vào tay nó một số tiền như thế. Tự nhiên nó thấy một ý tưởng hay hay xuất hiện trong đầu.

Khi thằng Huy sửa soạn xong xuôi thì bố đã chỉnh tề trong bộ quần áo mới mà mẹ nó đã mua từ thị trấn trong lần bán được lứa heo sữa. Trông bố đẹp trai hơn ngày thường. Râu cạo nhẫn nhịu nên bố trông trẻ hơn những lúc khác. Cánh áo màu xanh lá mạ còn khiến cho bố nhìn trẻ hơn. Chiếc quần bò bó sát làm cho bố nhìn giống như một người thích tập thể thao. Thằng Huy nhìn bố nó từ đầ đến chân rồi nhận xét:

- Cứ như bố đi hẹn với người yêu ấy !

- Nhanh lên! – Bố nó giấu chút ngượng ngùng trong câu nói của ông.

- Con chở hay bố chở đây?- Thằng Huy hỏi. Tính từ đầu năm nay nó đã được bố mẹ cho phép chạy xe máy để đi quanh quẩn gần gần trong xã.

Im lặng một dây, bố nghĩ rồi sau đó trả lời:

- Dường xa lắm, để bố chở cho.

Nói xong bố dong xe ra ngoài đường. Thằng huy quàng vội cái túi vải sau lưng, hai tay nó ôm hai cái nón bảo hiểm rồi đi ra theo sau. Tiếng xe nổ giòn và bố đã ngồi trên yên sẵn sàng.

Con chó mực đứng nhìn hai bố con ông chủ chuẩn bị đi. Nhà sẽ vắng. Con chó nghĩ đến việc sẽ không ai cho nó ăn. Chẳng phải nó thông minh gì. Dù sao thì đấy là một phản xạ có điều kiện. Nhà vắng chủ, con mưc bik rằng nó phải linh động tìm thức ăn bên ngoài để lấp vào bao tử. Con chó mực còn nhớ là cứ hễ mõi lần bà chủ đi vắng thì thế nào hai bố con ông chủ cũng đi vắng theo. Hình như hai bố con ông chủ lười hơn bà chủ. Họ chẳng bao giờ chịu nấu cơm.

Bố xiết tay ga, chiếc xe lao chồm lên khi bố gài số. Thằng Huy xóc người lên một cái. Tiếng may hóc giật lên rồi chuyển sang tiếng nổ nghe điều hơn. Một luồng khói xám bạc nhả ra cay cả mắt. Con chó mực cứ thế nhỏ dần. không gian hẫng tuột.

Tiếng ve đầu mùa nghe nhạc như nước ốc.