Chương 1

Ánh sáng mặt trời bắt đầu len lỏi vào không gian, chiếm lấy vị trí của bóng tối đã ngự trị trong nhiều giờ liền. Buổi sáng, thành phố bắt đầu quay trở lại nhịp sống hối hả vốn có của nó, những bước chân người đi, tiếng gọi nhau í ới của những người đi tập thể dục buổi sáng và cả những tiếng động cơ của xe cộ đi lại trên đường. Hà Nội của một ngày hè nắng chói chang lúc nào cũng tấp nập như vậy.

Gương mặt ngái ngủ của Vy được tấm gương phản chiếu một cách trung thực nhất. Làn da đã vốn không trắng trẻo gì giờ lại mọc thêm hai cái mụn, hậu quả của buổi đêm thức khuya để đọc truyện. Cô thở dài chán nản, chỉ muốn giấu cái mặt mình đi để không ai nhìn thấy hết. Vy tự nhận mình không xinh, giờ còn thêm mấy cái mụn. Ngắm đi ngắm lại, cô chỉ thấy mình được có cái chiều cao trung bình, còn lại trước sau như một, theo ngôn ngữ bây giờ là “sân bay” đó! Ngoại hình khiến Vy càng cảm thấy tự ti về bản thân mình hơn. Túm lấy lọ kem dưỡng da trên bàn bôi tùy tiện lên mặt, Vy thay quần áo và xuống nhà chuẩn bị đi học.

- Vy ơi! Làm gì mà lâu thế? Còn không ra ăn sáng đi à? – Tiếng mẹ vang lên, lôi cô ra khỏi sự bi quan về ngoại hình.

- Vâng ạ, con xuống ngay đây!

Sáng thứ hai, đường phố đông nghẹt, khó khăn lắm Vy mới thoát ra khỏi dòng người, chạy thật nhanh vào lớp. Cúi mặt xuống lén lút vào lớp bằng cửa sau, cô cố gắng lờ đi những ánh mắt đang nhìn mình đầy khó chịu. Chết tiệt, thế mà muộn mất mười phút rồi, không biết có bị trừ điểm chuyên cần không nữa. Thầy giáo đứng trên bục giảng, đưa mắt liếc nhìn cô học sinh đi học muộn một cái rồi lại tiếp tục bài giảng. Đột nhiên, một tiếng kêu trẻ con kêu to “Oppa!” vang lên giữa bầu không khí yên lặng của lớp học, thành công lôi kéo sự chú ý của tất cả mọi người. Đến lúc này thì mặt Vy chính thức đỏ lên. Điện thoại chưa tắt chuông nhưng có cần phải kêu lên vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này không hả?

- Bạn học của chúng ta thật phong cách, đến nhạc chuông điện thoại cũng phong cách như vậy nữa!

Câu nói của thầy giáo làm cả lớp cười ầm lên. Vy cúi sát mặt xuống bàn, hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức. Sau khúc nhạc đệm đó, một tuần học tập mới cứ thế mà bắt đầu. Khó khăn vượt qua hết tiết học mà không gây thêm bất kì sự chú ý nào, Vy thở phào nhẹ nhõm thu dọn sách vở đứng dậy. Di chứng của bệnh cảm mấy hôm trước còn chưa hết, bốn tiếng cho môn toán cao cấp đã vắt kiệt hết sức của cô. Chiếc điện thoại sau khi gây họa nãy giờ vẫn yên vị trên bàn rung lên báo có cuộc gọi. Là số lạ!

- Alo?

- Vy hả? Việt đây!

- Hả… có chuyện gì sao? - Thực ra trong lòng cô muốn hỏi vì sao cậu bạn lại biết số điện thoại của cô nhiều hơn cơ.

- Sinh nhật Mai, có đi không?

- Lúc nào cơ?

- Ơ, cậu không biết à? Mai đã viết trên facebook nhóm rồi cơ mà. Là thứ bảy tuần này đó!

- Vậy sao? Ừ… nếu không bận thì mình sẽ đi!

- Giọng cậu làm sao vậy? Ốm à?

- Ừ, mới cảm xong, hơi khó chịu một chút!

- Vậy… nghỉ cho khỏe đi nhé! Cố gắng đi cùng cho vui! Hẹn gặp lại.

Không biết… cậu ấy có đi không? Đó là câu hỏi luôn hiện lên trong đầu Vy suốt quãng đường về nhà. Nhóm bạn cấp ba tụ tập đã mấy lần, lần nào cậu ấy cũng vắng mặt. Cô còn nhớ, Mai từng nói rằng cậu ấy đã thay đổi thật nhiều bởi vậy cũng không còn thân thiết được như trước nữa. Đúng vậy, trong một năm, có rất nhiều thứ đã thay đổi, dường như chỉ có mình cô là vẫn còn giậm chân tại chỗ không tiến lên. Nghĩ vẩn vơ rồi lòng lại nặng trĩu, nhớ một ai đó nhưng người ta đã quên mất mình, cảm giác đó không hề tốt chút nào.

- Này, mày vừa làm gì vậy Việt?

- À, gọi điện cho bạn thôi mà! – Cậu cười xòa, nhanh tay giấu điện thoại vào túi. – Mua được nước chưa? Đưa tao một chai.

- Bạn? Bạn mà hớn hở như vậy hả? Tao–không–tin! – Tên bạn ném cho cậu một bình nước trong tay.

- Tùy mày nghĩ thế nào thì nghĩ… ơ trả đây! Cái thằng quỷ kia!

- Để xem nào… Vy? – Cậu ta vừa chạy vừa mở danh bạ cuộc gọi trong điện thoại ra xem. – Tao biết ngay mà, lần này là con nhỏ nào? Ra mắt anh em đê!

- Trả lại cho tao. Có bạn là con gái thì không được à? Mày đúng là lắm chuyện!

Việt giành lại điện thoại, quay ra lườm tên bạn một cái. Hải sờ sờ mũi cười xòa, thấy bạn có vẻ tức giận nên cũng không nói gì nữa. Việt cất điện thoại vào túi quần, một tay vẫn để trong đó xoa xoa lên màn hình. Dáng người cao gầy chậm rãi đi về phía giảng đường, bước chân hình như mang theo tâm sự nên có đôi phần mất tự nhiên.

- Việt! – Giọng một người con gái gọi cậu quay lại. – Đợi mình một chút!

- Mai à? Hôm nay cũng cậu cũng có tiết hả?

- Ừ, hôm nay mình học cả ngày mà. – Cô bạn nhanh chân đi sóng vai cùng Việt. – Nhớ đấy, thứ bảy mà cậu không đến là không xong với mình đâu!

- Nhớ rồi mà! Cậu cũng gọi thêm các bạn ấy đi! – Việt nở nụ cười quen thuộc. Tuy không được tính là đẹp trai nổi bật nhưng mỗi khi mỉm cười, cả khuôn mặt sáng bừng như tỏa nắng ấy.

- Có Hân, Chi, Quỳnh, Dũng, Minh là chắc chắn đi rồi, còn Tuấn với…. – Mai xòe tay ra đếm đếm.

- Hình như Vy đang ốm, không biết có đi được không nữa! - Việt buột miệng nói, Mai nhìn cậu chớp chớp mang theo vẻ thắc mắc, cậu ngượng ngùng xoa xoa gáy. – À, mình thấy trên facebook cậu ấy viết vậy mà.

- Ồ… để mình gọi cho cậu ấy thử xem, nhân tiện hỏi thăm luôn. Vào tiết rồi, mình đi trước nhé! Bye bye!

Quán cà phê Góc nhỏ…

Quán cà phê gần trường là nơi tụ tập quen thuộc của nhóm bạn Vy, Hà, Ngọc. Vào giờ này, quán thưa thớt người, những vị khách đến đây hoặc là trò chuyện, hoặc là đắm mình trong bản nhạc đang mở trong quán. Tất cả đều toát lên một vẻ bình yên, hưởng thụ thật thanh thản. Nhóm bạn của Vy thích ngồi gần cửa sổ, theo như Ngọc nói là, ngồi ở đây vừa có thể ngắm cảnh nhân tiện ngắm thêm cả trai đẹp nữa.

- Vừa mới cảm dậy còn uống đá, bà đúng là điếc không sợ súng.

- Nóng như chảy mỡ này mà còn uống đồ nóng, tôi mới không bị điên đâu! – Vy bĩu môi. – Mà này, bạn tôi nó vừa gọi điện rủ đi sinh nhật bạn cấp ba. Đang phân vân không biết có nên đi không đây!

- Sao lại không? Tất nhiên là phải đi rồi. Chẳng phải là muốn gặp lại nó lắm sao? - Ngọc đập bàn, chỉ thiếu nước nhảy lên ghế nữa mà chỉ vào mặt Vy. - Có cần hai bọn tôi đi làm bảo kê cho bà không?

- Có phải đi đánh nhau đâu mà bảo kê? Mà chắc gì nó đã đi?

- Thế nhỡ mà nó đi, bà ở nhà rồi cắn răng mà tiếc hùi hụi à? Lúc đấy thì đừng có mà đi tìm bọn này kể lể nhé! – Hà vỗ vai Vy. – Yên tâm, nếu nó không đi thì tức là không có duyên với nhau rồi. Thế thôi bỏ đi, lớp tôi có thằng đẹp trai lắm. Tôi làm mai cho, bỏ thằng kia đi cho xong! Lãng phí tuổi xuân mơn mởn với một thằng không đâu vào đâu, bà không thấy đáng tiếc hả?

- Cũng không phải là thích đến mức ấy, cũng một năm không gặp mặt rồi, đôi khi tôi cảm thấy không cam tâm thôi. – Vy thở dài, chọc chọc ống hút vào cốc nước. Đúng là không thích đến mức như bọn bạn nói, chỉ là trong lòng thấy khó chịu, rất muốn rất muốn gặp lại cậu ấy.

- Mặt đã nổi mụn rồi còn uống cà phê. – Ngọc bĩu môi. – Còn không lo dưỡng sắc để thứ bảy đi đi!

Sau một hồi nghe hai đứa bạn thuyết phục kèm theo đe dọa, cuối cùng Vy quyết định sẽ đến tham dự sinh nhật của Mai. Nghe lý do có vẻ không được vẻ vang cho lắm nhưng cô cũng suy nghĩ kĩ rồi, đi rồi thì sẽ không còn gì hối tiếc nữa, thứ gì là của mình sẽ thuộc về mình, còn thứ gì không phải là của mình, có dùng dây buộc lại cũng không phải là của mình. Vy nhìn hai đứa bạn đang không ngừng tranh cãi trước mặt, đột nhiên cô cảm thấy mình thật may mắn vì có chúng nó. Hai đứa đối với cô giống như là cánh tay luôn chìa ra sẵn để cô có thể nắm lấy bất cứ lúc nào. Như thế đã là một loại hạnh phúc rồi, phải không?

Thời gian như vừa sắm thêm động cơ phản lực, chạy nhanh thoăt thoắt, thứ bảy chẳng mấy chốc đã đến. Ôm tâm tình thấy chết không sờn, Vy đến nơi đã hẹn trước với Hân. Để chuẩn bị cho buổi sinh nhật, cô đã dành cho cả tiếng ngồi trước bàn trang điểm, cố gắng để bản thân trông ổn nhất có thể. Ngồi trên xe máy chờ khoảng mười phút, cô mới thấy Hân đi đến. Cậu ấy trông có vẻ vội vàng, có lẽ vừa học xong.

- Vy! Chờ lâu chưa? Mình xin lỗi, thầy giáo dạy quá giờ nên mới thế!

- Không sao, mình đi thôi! – Vy nổ máy xe.

- Chờ Tuấn đã! Cậu ấy biết đường đến nhà Mai chứ mình không nhớ đâu.

Nghe thấy tên của Tuấn, Vy hơi giật mình, trái tim trong lồng ngực lại được thể nhảy điệu tango rộn ràng. Vy cứng ngắc gật đầu, trong lòng vừa có một chút chờ mong lại vừa có thêm sự sợ hãi. Cô cảm thấy mình thật mâu thuẫn, không phải trước kia vì cậu ấy mới tham dự sao, bây giờ đúng như ý muốn rồi, cậu ấy sẽ xuất hiện đấy, tâm tình lúc này là sao đây, không sẵn sàng?

- Tuấn! Bọn tớ ở đây này! – Hân vẫy tay với một cậu bạn mặc áo sơ mi màu xanh đang đi xe máy tiến tới. – Vy, bọn mình đi thôi!

Tuấn dừng xe bên kia đường, cậu nhìn Vy cười và gật đầu chào. Vy bị “xịt keo” cứng ngắc, máy móc gật lại một cái xem như chào lại. Tuấn và Hân đã bắt đầu đi, cô mới vội vàng đuổi theo. Trên đường, hai người họ vừa đi vừa trò chuyện. Học cùng trường đại học thật tốt, có rất nhiều đề tài chung để nói chuyện, ít nhất là nhiều hơn so với cô. Vy chậm rãi đi phía sau họ, cô cắn môi âm thầm hối hận. Lúc nãy vì sao không thể chào cậu ấy một tiếng cho tử tế? Có thế mà cũng không làm được, mày là đại đồ ngốc Vy à! Và cũng vào cái khoảnh khắc gặp lại Tuấn, cô chợt hiểu ra rằng, một năm đó chẳng là cái gì cả, tim vẫn đập, chân vẫn run, vẫn lúng túng không nói nên lời. Vy của bây giờ khi đứng trước mặt cậu ấy vẫn mãi là Tường Vy nhút nhát của trước kia mà thôi.

Tuấn đi phía trước, chốc chốc quay lại nhìn cô. Thậm chí cậu còn thả chậm tốc độ, như thể sợ cô không thể theo kịp được. Tuấn dẫn Hân và Vy đến nhà Mai, sau đó cậu quay xe lại đi thẳng. Vy ngơ ngác nhìn theo bóng cậu khuất dần.

- Tuấn hôm nay không đi sao? – Vy cởi mũ bảo hiểm, làm như vô tình hỏi.

- Không, cậu ấy đi đón Minh và Quỳnh. Mặc kệ đi, bọn mình lên trước.

Nhà của Mai là một căn hộ chung cư nhỏ nằm trên tầng bảy. Khi Hân và Vy bước vào, mọi người đã có mặt gần hết, đang chụm đầu vào nướng thịt.

- Bát của hai người này. – Việt cầm hai cái bát trống đưa cho hai người. – Sao đến muộn vậy?

- Chờ Tuấn và Hân nên hơi lâu một chút. – Vy cười cười.

- Cậu khỏi ốm rồi à?

- Ừ cảm nhẹ thôi mà, không cần lo lắng, a cảm ơn nhé!

Bọn họ ngồi trò chuyện một lúc thì ba người còn lại có mặt. Tuấn ngồi xuống vị trí ngay cửa ra vào, cách Vy rất xa. Từ khi cậu ấy bước vào, cô đã âm thầm mong cậu có thể ngồi cạnh mình, chỉ cần có thế thôi cũng làm cô thấy mãn nguyện rồi, nhưng cuối cùng tâm nguyện vẫn không thành. Tâm tình Vy cứ thế mà bị thả rơi, cô phỉ nhổ bản thân thất vọng cái gì chứ. Là chính cô không tự biết tranh thủ cơ hội thì làm gì có chuyện sung lại rụng xuống. Cô cứ ngây người ra, thỉnh thoảng cười vài ba tiếng hùa theo mọi người.

- Thế nào rồi, vụ đánh cược của Việt và Dũng, ai là người thắng? – Cô bạn tên Chi tủm tỉm cười.

- Bà định trêu tôi đấy hả Chi? Bà nghĩ Bách khoa toàn giống đực như vậy, đào đâu ra mà có “gấu”? – Ánh mắt Dũng trở nên xa xăm, cậu ta cầm lấy tay Việt đầy mùi mẫn. – Thôi chi bằng chúng ta bất chấp hết yêu nhau đi!

- Mắc ói! Tránh xa tôi ra! Cứ chờ mà xem, tôi nhất định sẽ lấy trọn một trăm nghìn từ tay ông, Dũng ạ!

Việt nói xong, cầm ly nước uống che đi khóe miệng đang cười của mình. Ánh mắt cậu như có như không dừng lại ở chỗ cô bạn đang ngây người không biết là suy tư cái gì. Vẻ của Dũng thì như vừa nuốt phân làm mọi người cười vang lên. Trời cũng dần về chiều muộn, Vy cảm thấy hơi mệt nên đứng dậy ra về trước.

- Vy! Chờ tớ một chút!

Đi được nửa đường cầu thang bộ, cô đứng lại chờ Việt hổn hển chạy tới.

- Cậu đi nhanh vậy. Cùng về luôn đi, đằng nào chúng ta cũng tiện đường mà, đúng không?

- Cậu cũng đi xe máy tới hả?

- Tất nhiên rồi, sáng đi học về là mình qua đây luôn mà.

Đột nhiên chẳng biết nói gì cả, hai người yên lặng đi cạnh nhau. Vy muốn hỏi thăm gì đó nhưng cũng không tiện mở lời, thấy cậu cũng im lặng như vậy nên đành thôi. Dường như mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình nên không bận tâm đến đối phương nữa.

- Vy này, cậu có bận không? – Cậu đột ngột lên tiếng.

- Không… sao hả?

- Mình… mình chưa mua quà cho Mai, lại chẳng biết… con gái thường thích gì nên cậu giúp mình được không? Không mất thời gian nhiều đâu, chỉ thêm một lúc thôi mà – Mắt thấy đã đến cửa nhà xe, Việt chợt buột mồm nói ra ý định mới nghĩ đến. Cậu chưa muốn tạm biệt sớm như vậy, muốn ở cạnh nhau thêm một lúc nữa. Đã dũng cảm mở lời rồi, Vy ơi, đừng từ chối mình có được không?

- Được, dù sao ở nhà cũng chán. Ở gần đây có mấy cửa hàng bán đồ khá đẹp, chúng ta đi bộ ra đó đi.