Chương 1: Tái Ngộ
Tháng 12, thành phố X tuyết rơi dày đặc, trắng xóa, 1 buổi chiều lạnh lẽo và buồn tẻ. Vừa đáp xuống sân bay Hạo Hiên đã vội vã đón 1 chiếc taxi đến bệnh viện.Hạo Hiên đang làm việc tại nước ngoài, vừa nghe tin ông nội lâm bệnh nặng liền vội vã trở về nước. Mất đi cả cha lẫn mẹ từ khi tròn 2 tuổi, cậu chỉ có ông bà nội là người thân duy nhất.Nghĩ đến ông và những kỷ niệm ngày trước nước mắt cậu bất giác rơi.
Vừa đến nơi, bà nội đã đón cậu ở cửa. Có lẽ do phải thức trắng nhiều đêm để chăm sóc ông mà trông bà tiều tụy hẳn đi.
“Hạo Hiên cuối cùng con cũng về”
“Bà, ông đang ở đâu? Bệnh tình ông thế nào”
Bà chỉ lắc đầu rồi lau những giọt nước mắt, rồi dắt cậu đến phòng bệnh của ông. Ông nội nằm trên giường đeo chiếc máy thở, dường như cảm nhận được điều gì đó, ông khẽ mở mắt, tay đưa lên, nhưng không có sức lại hạ xuống. Hạo Hiên chạy nhanh đến bên giường bệnh, khẽ nắm lấy bàn tay của ông nội, nước mắt giàn dụa
“Ông, con đã về rồi đây!”
Ông nội mỉm cười lau đi nước mắt trên mặt cậu “Ừm, Hạo Hiên của chúng ta về rồi”
Hơi thở yếu ớt của ông càng khiến cậu thêm đau lòng
“Ông yên tâm, con nhất định sẽ giúp ông trị khỏi bệnh, chúng ta sẽ về nhà, rồi lại cùng nhau sống vui vẻ như trước đây”
Ông nội khẽ mỉm cười rồi gật đầu: “Chúng ta về nhà thôi.”
Lúc này âm thanh tít tít của máy đo nhịp tim vang lên, cùng với nó là những tiếng gọi, tiếng xin lỗi, tiếng nấc,...
Lâm Bác Văn đã đứng ngoài phòng bệnh từ lâu, nước mắt cũng không biết đã rơi từ lúc nào.
Mấy ngày sau đám tang, Hạo Hiên quyết định ở lại nước làm việc, để tiện chăm sóc cho bà nội. Với 2 năm kinh nghiệm làm việc tại nước ngoài, Hạo Hiên được nhận vào làm trợ lý giám đốc cho công ty truyền thông Y.
Tại phòng họp,
“Dự án quảng cáo lần này, tập đoàn Lâm Thị sẽ là nhà đầu tư của chúng ta. Tôi muốn thấy sự bứt phá trong sáng tạo dự án của mọi người. Hạn là cuối tuần này” - Giám đốc nói
Bên dưới bắt đầu bàn tán
“Nghe nói lần này tập đoàn Lâm Thị đầu tư là do cái cô Đại sứ quảng cáo có quan hệ gì đó với giám đốc bên họ”
“Thật sao?”
“Ra là dốc lòng vì mỹ nhân”
“Bộp...Bộp...Bộp” Giám đốc đập bàn nói “ Trật tự nào mọi người. Đại sứ quảng cáo của chúng ta lần này là diễn viên Tô Á” mọi người hướng mắt về phía máy chiếu “Tô Á là một diễn viên hạng A, nên mọi người hãy tiếp đón cho cẩn thận, bình thường mấy người nổi tiếng tính tình hay khó chịu, đừng làm cô ta mất lòng.”
“Mọi người rõ hết nhiệm vụ thì cuộc họp kết thúc tại đây”
Khi mọi người tan họp, Hạo Hiên cũng chuẩn bị ra ngoài thì bị giám đốc gọi lại:
“Hạo Hiên, việc tiếp đón chủ đầu tư tôi giao cho cậu nhé.”
Hạo Hiên có hơi bất ngờ: “Có vấn đề gì sao thưa Lý Tổng?”
“Tôi cũng không hiểu, chỉ là thư ký bên ấy nói, ngoài trợ lý của tôi hoặc tôi thì không ai được tiếp đón, mà tôi cậu cũng biết, khá bận rộn, chắc cũng chỉ tiếp đón được 1,2 lần.”
“Dạ vâng tôi hiểu rồi thưa LÝ Tổng.”
“Ờm, làm tốt nhé.”
Mấy ngày sau, tại sảnh công ty Y.
“Này Hạo Hiên, giám đốc sao tự nhiên sai cậu tiếp đón giám đốc Lâm Thị vậy, dù sao đây cũng là mối làm ăn lớn, không lấy lòng chút sao?” người vừa nói là Châu Thâm, nhân viên phòng marketing, người bạn cậu mới quen khi vào công ty.
“Chắc do ông ấy bận thôi.”
“ờ cũng có lý.”
Vừa nói xong 1 chiếc Mercedes-Benz GLS-Class đỗ trước cửa chính. Cửa xe vừa mở ra, 1 người đàn ông bước xuống từ cửa sau. Hạo Hiên vội chạy ra cúi chào:
“Chào Lâm Tổng.”
“Ừm.” một giọng trầm lạnh đáp lại.
Tại phòng họp,
“Chào Lâm Tổng, thứ lỗi cho sự tiếp đón không chu đáo của tôi. Lâm Tổng là người rộng lượng sẽ không để bụng chứ” - giám đốc Lý mặt cười cười, bắt tay với Lâm Tổng.
“Không sao. Chúng ta bắt đầu đi.”
Mọi người bắt đầu thuyết trình về dự án. Lâm Bác Văn thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía trợ lý Hạo Hiên đang ngồi một góc ghi chép.
Kết thúc buổi họp,
“Hợp tác vui vẻ nhé Lâm Tổng”
“Lý Tổng vất vả rồi”
“Không vất vả, chúng tôi còn cảm thấy rất vinh hạnh khi được hợp tác cùng tập đoàn Lâm Thị.”
“Ông nói quá rồi.”
“Lâm Tổng dù sao chúng ta cũng là đối tác rồi, hay là chúng ta ăn một bữa để chúc mừng cho lần hợp tác này, cậu thấy thế nào.”
Lâm Bác Văn khẽ đưa mắt nhìn về Hạo Hiên, Lý Tổng lập tức hiểu
“Hạo Hiên, cậu đi đặt một phòng VIP nhà hàng Pháp nhé.”
“Vâng...”
Hạo Hiên chưa kịp nói hết, Lâm Bác Văn đã nói
“Tôi không quen ăn đồ Pháp, chọn theo khẩu vị của cậu đi.” Lâm Bác Văn nhìn về phía Hạo Hiên nói.
Mọi người có mặt tại chỗ đều ngạc nhiên, Hạo Hiên nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác quen thuộc đó, nhưng cậu không tài nào nghĩ ra được người này quen ở chỗ nào. Cậu đáp:
“Khẩu vị của tôi khá đơn giản, sợ không hợp ý Lâm Tổng ạ.”
“Không sao.”
“Gần đây có một nhà hàng Nhật, tôi thấy lượt đánh giá trên mạng khá cao, chúng ta có thể đến đó thử.”
“Được.”
Tại phòng VIP của quán,
“Lâm Tổng, cậu thấy món ăn ở đây thế nào? Hợp khẩu vị chứ?”
Lâm Bác Văn chưa trả lời ngay mà nhìn về phía Hạo Hiên đang ăn ngon lành, rồi quay lại đáp
“Cũng được.”
“Hợp là tốt rồi.”
Bên phía Hạo Hiên, cậu vừa ăn vừa trò chuyện với thư ký của Lâm Bác Văn, tên là Vũ Tử Duy
“Này Lâm Tổng thật là một người lạnh lùng đấy.”
“Tôi lại thấy cảnh tượng vừa nãy thật là nghìn năm có một.”
“Tại sao?”
“Lâm Tổng trước đây chưa có tiền lệ sẽ đi ăn trưa với đối tác, anh ấy toàn cử tôi hoặc ai đó đi tiếp thay.”
“Thật vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Có phải vì cái cô diễn viên Tô Á đó không.”
“Cái này thật khó nói, nhưng công ty tôi có một lời đồn.”
“Đồn cái gì thế?”
“Lâm Tổng bị người yêu đá, người ấy biến mất mà không lời từ biệt....”
Chưa kịp nói hết thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Thư ký Vũ, cậu đi chuẩn bị xe đi.”
“Lâm Tổng đã về rồi sao? Còn sớm mà” Lý Minh vội vàng níu giữ.
Đúng lúc này cánh cửa phòng bật mở ra, một người phụ nữ tầm 20-25 tuổi, thân hình nóng bỏng, mặc một chiếc váy body trắng, đeo cặp kính đen bước vào. Cô ta vội chạy về phía Lâm Bác Văn
“Văn Văn, anh ăn ở đây sao không gọi em tới cùng chứ.”
Lâm Bác Văn kịp né cái ôm của cô ta,
“Cô Tô, lâu rồi không gặp.” Lý Minh đưa tay ra chào.
“Chào Lý Tổng.” Tô Á lạnh lùng đáp
“Lý Tổng, chúng tôi về trước đây.” Nói rồi Lâm Bác Văn cầm áo khoác lên, đưa mắt nhìn Hạo Hiên gật đầu chào một cái. Hạo Hiên cũng đứng dậy cúi người chào.
Lâm Bác Văn ra khỏi cửa, Tô Á cũng chạy theo nhõng nhẽo, rồi theo lên xe ra về. Tối đó, Hạo Hiên xách hai túi đồ lớn nhỏ đẩy cửa bước vào
“Bà nội, con về rồi đây.”
“Hạo Hiên về rồi sao, con mua gì nhiều thế.”
“Con mua rau với ít thịt về, mấy nay bà bị đau chân, đi lại nhiều không tiện, bà cứ nghỉ ngơi ở nhà đi, cần gì con sẽ mua.” Nói rồi Hạo Hiên xách đồ vào nhà
“Không cần đâu, bà vẫn đi được, con đi làm cũng mệt rồi, con đi rửa chân tay đi rồi ra ăn cơm.”
“Bà có cần con phụ nấu cái gì không?”
“Không đâu, xong hết rồi chờ mỗi con thôi đó, mau đi rửa tay chân đi” Vừa nói bà vừa đẩy Hạo Hiên ra khỏi bếp.