Bệnh rình sắc hương

Lỡ tay trồng ngọn thơ tình
Một đời đành phải rập rình sắc hương

Rình sợi mưa gọi sau vườn
Rình dòng nắng rủ lên đường cỏ hoa
Rình lọn mây níu nóc nhà
Rình gió vô lễ vén tà áo ai
Rình vu vơ tiếng thở dài
Rình nghiêm chỉnh thỏi hình hài em phơi
Rình mặt đất, rình chân trời
Rình con chim hót khơi khơi bình thường
Rình con chó ngửi mùi hương
Rình tôi vọc nước tắm truồng thong dong...

Câu thơ đâu đó phải lòng
Hiện nguyên hình với ngàn năm tỏ tình
Bỏ tôi vĩnh viễn làm thinh
Bỏ tôi vĩnh viễn ẩn mình bên trong

Dẫu em thương, nhập chung dòng
Bệnh rình hương sắc vẫn lòng vòng theo tôi