Ngày xưa, ở Hà Tĩnh, có một người đàn bà rất nghèo túng, cuối năm đem rau ra chợ bán để kiếm tiền mua thức ăn trong ba bữa Tết. Đi đến nửa đường, qua một cái cầu tre, người đàn bà lẩy bẩy để rơi cả rổ đồ ăn xuống sông, không còn biết tính ra sao vì đã hết nhẵn tiền, đành ngồi đấy mà than khóc. Vừa gặp ông huyện đi ngang qua, thấy vậy mới hỏi cớ sự làm sao. Người đàn bà khóc thưa: "Tôi đi chợ Tết về ngang cầu này mà rủi đổ cả đồ ăn xuống sông, mà nhà tôi nghèo quá không biết lấy tiền đâu để mua lần nữa, tôi không dám về nhà, sợ chồng tôi đánh chết mất". Ông huyện động lòng thương, bảo người đàn bà đi theo về huyện đường.

Về đến huyện, viên quan sai lính đi khiêng một tảng đá vào để tại công đường, bảo lấy dây trói lại, cắt một tên lính cầm roi đứng một bên, đặt hai cái thùng ở trước cửa nha, rồi cho truyền rao ngoài phố huyện hay ai muốn xem quan huyện tra khảo đá thì vào mà xem. Lại dặn lính trước hễ ai muốn vào xem thì phải bỏ vào thùng ba đồng tiền. Từ sáng đến chiều hai thúng đầy tiền, ông huyện hẹn với người vào xem đến mai trở lại, rồi lấy số tiền thâu được cho người đàn bà.

Đến hôm sau người ta mới biết là ông huyện bày ra việc khảo đá để cứu giúp người đàn bà nghèo khổ.

Hết