Chương 1

Chớ vội mà đi tội lắm em - Có người nhặt lá thu, vàng tương tư !

Chương biết Tí Một từ hồi con nhỏ mới mười bốn, và Chương thì đã một vợ hai con !

Lúc đó Chương và vợ cứ lục đục hoài nên tuần nào Chương cũng ghé nhà Tí Một. Nếu không đánh cờ tướng với ba con nhỏ thì chở má con nhỏ đi chợ; hoặc nếu gặp tuần mới lãnh lương thì sẽ dẫn cả ba Tí "Tí Một, Tí Hai, Tí Ba " đi Chuck E Cheesé's. Đến nhà Tí Một, niềm vui tuy đơn giản nhưng đã làm Chương tạm nguôi được điều bất như ý trong cuộc sống hôn nhân của mình.

Chuyện gì đến phải đến, vợ Chương chê Chương cù lần nên đã ly dị và được quyền giữ hai con.

Tự dưng trở thành độc thân bất đắc dĩ, Chương hoang mang và mất định hướng hẳn. Nhìn mặt Chương ai cũng biết là bị vợ bỏ. Má con nhỏ thương tình, kêu Chương dọn đến ở căn phòng còn trống để có người lo cơm nước. Thế là từ đó đời Chương rẻ qua một lối khác không ngờ.

ít lâu sau, chuyện buồn riêng cũng từ từ nguôi ngoai nhờ Chương được đùm bọc trong vòng tay thương yêu chân thật của gia đình con nhỏ. Chiều nào sau hi tan sở Chương cũng hối hả lái xe về nhà, nhà con nhỏ thì đúng hơn. Không phải vì Chương đói bụng, cũng không vì buồn ngủ, hay sợ có ai đó đang chờ mình, mà để được xem con nhỏ ngồi xem cartoon ở phòng khách ! Biết là chuyện rồi cũng chẳng đi đến đâu bởi con nhỏ thì quá nhỏ, còn Chương thì đã một lần gãy đổ, lại lớn hơn con nhỏ đến mười lăm tuổi, Chương vẫn không ngăn được nụ tình đơn sơ chớm nở của mình.

Còn con nhỏ thì, trời ơi, đã mười lăm nhưng ngây thơ không thể tưởng tượng được, cứ vòi vĩnh đòi được đi Chuck E Cheesé's. Mỗi lần nhìn cặp mắt trong xanh nài nỉ và cặp môi phụng phịu của con nhỏ thì Chương không thể từ chối điều gì.

Có một hôm, khi Chương vừa chạy xe vô sân nhà thì con nhỏ đã ùa ra mở cửa, mặt mày tái mét. Hỏi ra mới biết cả nhà đi vắng hết, con nhỏ đi học về, sợ ma nên ngồi lì ở phòng khách, không dám vào bếp lục cơm nguội như mọi khi (con nhỏ mắc cỡ, không dám vào cafeteria của trường ăn trưa, thường nhịn đói về nhà rồi mới ăn), và lại càng không dám vào phòng riêng một mình.

Chương ngồi lại phòng khách nói chuyện cho con nhỏ đỡ sợ. Bỗng nhiên con nhỏ hỏi :

- Anh hiền như vậy sao chị Phượng lại bỏ anh ?

Chương hơi ngẩn người không biết phải giải thích làm sao cho con nhỏ hiểu,

- Chuyện dài lắm, để anh kể từ đầu cho Tí Một nghe nha.

Con nhỏ hí hửng, cặp mắt sáng rỡ đầy thích thú, nằm dài xuống sofa, trùm mền kín mít, chỉ chừa khuôn mặt xinh xắn dễ thương ra để nhìn Chương chờ đợi, trong tư thế sẵn sàng nghe chuyện cổ tích ! Chương hắng giọng, rồi kể :

- Ngày xưa, xưa lắm, khi anh vừa chào đời thì Nguyệt Lão ở trên Trời dùng một cọng chỉ đỏ buộc vào cổ chân bên phải của anh...

- Mà Nguyệt Lão là ai? Tại sao lại buộc chỉ vào chân của anh ?

- Nguyệt Lão là một ông thần ở trên Trời, già, già lắm rồi nên người ta gọi là Lão. Vị thần Nguyệt Lão này chỉ chuyên lo việc cưới gả cho thế gian. Người nào sinh ra cũng được Nguyệt Lão buộc cho một sợi chỉ hồng vào cổ chân. Con trai thì buộc vào cổ chân bên phải, con gái thì buộc vào cổ chân bên trái. Sau đó Nguyệt Lão sẽ buộc hai cọng chỉ của con trai và con gái vào nhau, thế nào lớn lên hai người đó cũng lấy nhau và là vợ chồng.

- Sao em không có cọng chỉ nào ở cổ chân vậy?

Chương phì cười, rồi sợ làm con nhỏ giận nên phải làm mặt nghiêm trang trả lời :

- Cọng chỉ hồng ấy chỉ có Nguyệt Lão thấy, sợi chỉ vô hình đó mà. Hơn nữa phá phách như Tí Một mà thấy cọng chỉ ở cổ chân chắc đã giựt đứt ra lâu rồi, làm sao cưới chồng ?

- A... em hổng lấy chồng đâu, ở với má sướng hơn. Tự nhiên đi ở với người lạ làm sao ở được ?

Chương nhủ thầm, "chắc anh là người quen thì Tí Một chịu lấy anh chứ gì ?" nhưng Chương kìm lại được.

- Thôi để anh kể tiếp chuyện cọng chỉ của anh nha !

- Dạ.

- Như hồi nãy anh có nói, Nguyệt Lão đã quá già nên nhiều khi lẩm cẩm, có lắm lúc lại ngủ gật nên... buộc chỉ lộn.

- Ổng đâu có buộc lộn cho anh đâu? Ổng buộc anh với chị Phượng mà ?

- Cái cô Tí Một này, chắc vừa sinh ra đã có một dấu hỏi to tướng trên trán nên cứ hỏi hoài, hổng để anh kể gì hết.

- Tại em không hiểu chứ bộ. Má đâu có kể cho em nghe bao giờ đâu?

Chương cười làm hòa khi thấy mặt con nhỏ xịu xuống.

- Ừ, đúng là Nguyệt Lão có buộc anh với chị Phượng, nhưng sợi chỉ của chị Phượng bị buộc lộn. Thay vì cọng chỉ đó ở cổ chân bên trái thì bị buộc vào cổ chân bên phải như anh. Nếu cọng chỉ của anh bên chân phải, của chị Phượng bên chân trái thì khi đi cạnh nhau sẽ dễ dàng lắm. Đàng này cọng chỉ của chị Phượng cũng ở bên phải nên khi Nguyệt Lão buộc hai sợi chỉ vào nhau thì anh và chị Phượng bị vướng. Vướng càng lúc càng nhiều, đến lúc sợi chỉ thắt chặt vào cổ chân làm đứt da chảy máu, đau đớn lắm không thể đi được nữa. Chị Phượng và anh phải tìm cách cắt đứt sợi chỉ đó làm hai. Khi sợi chỉ đứt rồi thì hai người không ở chung nữa. Và như vậy là chị Phượng bỏ anh !

- Anh xạo. Hồi nãy anh nói sợi chỉ đó vô hình, làm sao chị Phượng cắt được ?

- Ừ, đúng là vô hình. Nhưng khi bị vướng rối nùi thì tự dưng cả hai đều nhìn thấy nó.

Con nhỏ mắt chớp chớp, nhìn Chương với vẻ nghi ngờ :

- Anh với chị Phượng ra tòa ly dị chớ bộ ?

Chương không nhịn được cười, nhưng phải ráng cho xong vai trò người kể chuyện cổ tích,

- Đúng là vậy. Nhưng phải cắt đứt sợi chỉ hồng trước rồi làm thủ tục ở tòa án sau.

-... umm há...

Đột nhiên con nhỏ ngồi nhỏm dậy như phát hiện thấy một điều bất ngờ, và hỏi Chương tiếp,

- Rồi hai người bị buộc chỉ vào nhau mà đều là con trai hay đều là con gái thì làm sao anh Chương ?

Chương thừ người ra. Đúng là Tí Một. Cuối cùng, Chương cũng tìm được cách nói quanh,

- Cho nên họ không thể lấy được nhau. Bằng chứng là có những người không bao giờ lấy vợ hoặc không bao giờ lấy chồng, họ cứ sống độc thân cho tới già lọm khọm rồi chết luôn...