Chương 1

Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò

Nhất thương nhì nhớ ba là tình anh.

Biến cố năm 75 tạo nhiều chia ly nhưng cũng có lắm kết hợp. Có kết hợp xấu xí và tàn nhẫn như việc cả gia đình chủ nhà phải bị dồn vào một căn phòng được chỉ định ngay trong chính căn nhà của mình để phần còn lại dành cho gia đình cán bộ. Nhưng cũng có kết hợp làm tiền đề cho những trận cười, những phá phách vô tư lự, hay một thoáng mộng mơ của tuổi mới lớn. Đó là việc giải thể của trường dòng, trường chuyên nữ hay chuyên nam, tất cả các trường đều phải nhận cả học sinh nam lẫn nữ.

Trường Sương Nguyệt Anh là một trường nữ đầy thơ mộng và cũng không thoát hỏi vận mệnh chung của dân tộc. Tại đây việc thu nhận thêm học sinh nam cũng được tiến hành nhưng chẳng thuận lợi chút nào. Phải, hoàn toàn không thuận lợi, bởi vì sự có mặt của lớp 10C1. Lớp này gồm có 34 nữ sinh, là lớp tập trung nhiều học sinh giỏi nhất trường, có nhiều hoa khôi nhất trường, và cũng phá phách nhất trường.

Tôi xốc lại cổ áo, cố làm tỉnh bước vào lớp 10C1. Theo lời rỉ tai của thằng bạn tôi thì cuộc đời tôi có vẻ dữ nhiều lành ít :

-- Mày sắp phải đối phó với 33 con quỷ cái, chỉ có con tao thích mới không phải là quỷ, hắn cẩn thận nói thêm.

-- Cả 34 con đều là quỷ, tôi lầm bầm. Tôi không nghĩ là tôi có thể thích được con nào. Con gái là chúa rắc rối, hay khóc nhè, nhiều chuyện, ăn hàng và làm nũng không mệt mỏi. Ba đứa em gái của tôi chẳng đã chứng minh cho nhận định của tôi một cách chính xác nhất đó sao?

Vừa thấy dáng tôi ngoài cửa lớp, tổ ong vỡ chợt im bặt như có phép mầu. Tôi ngông nghênh đi vào, không thèm nhìn đứa nào hết và ngồi đại ngay bàn đầu, nơi có vẻ trống trải. Chưa kịp định thần, tôi đã cảm thấy có cái gì đó quào vào lưng mình.

Quay lại phía sau, cả chục cặp mắt nhìn tôi chằm chằm như tôi là một sinh vật từ hành tinh khác, và tệ hơn nữa, là một sinh vật mang bệnh truyền nhiễm, bởi vì chủ nhân của một cặp mắt mí lót đang cầm trên tay một cây thước kẻ, hiển nhiên là vật được dùng để gọi tôi. Hơi bực mình, tôi không thèm trả lời, chỉ giương cặp mắt ngó lại. Chủ nhân cặp mắt nhỏ xíu đó bèn làm ra vẻ quan trọng :

-- Suỵt, chỗ đó là của lớp trưởng.

Hai lỗ tai của tôi nóng ran, một triệu chứng khi tôi bị quê xệ hay bối rối. Tôi rất khổ sở vì sự tố cáo quá rõ rệt vẻ yếu cơ của mình, nhưng chẳng làm gì được để có thể tiêu diệt trạng thái mang đầy dáng dấp của cái phe mà tôi ghét cay ghét đắng.

Bối rối, tôi đứng lên nhìn quanh quất, cố tìm một nơi để . . . ẩn thân trước khi giáo sư chủ nhiệm đến lớp. Có lẽ động lòng trắc ẩn vì sự lớ ngớ của tôi, phía cuối lớp có một cánh tay giơ lên vẫy tôi. Mừng quýnh, tôi bước vội về phía cứu tinh của mình.

Vị ân nhân của tôi có cặp mắt thật to, đen, và sáng. Miệng cười tươi khoe hàm răng trắng bóng, khỏe mạnh và đều đặn.

Như vậy lớp này chỉ có 33 con nữ quỷ, ân nhân của tôi vừa hiền lành vừa xinh đẹp thế kia thì nhất định không thể nào là quỷ cái được.

Vừa cười thật niềm nở, ân nhân vừa nhích vào phía kia và lấy tay chỉ vào chỗ trống cho tôi. Tôi thầm nghĩ tôi sẽ chỉ ghét 33 con kia và thật tử tế với chủ nhân hàm răng đẹp này. Mãi lan man nghĩ ngợi tôi chợt giật mình khi thấy cả lớp đứng bật dậy, thì ra cô chủ nhiệm vừa đến lớp.

Đợi cô ngồi xuống xong, tôi đem giấy tờ chuyển trường lên trình cho cộ Lúc ấy tôi bỗng nghe ngứa ngáy khắp người và chỗ ngứa khủng khiếp nhất lại ngaỵ . . "vùng chiến lược" . Cái ngứa như trăm ngàn mũi kim châm vào da thịt đến nhức nhối, cái ngứa như cả tỉ con kiến đang hành quân ngang dọc trên cơ thể tôi. Không còn nghi ngờ gì hết, chính con ma nữ thứ 34 với hàm răng trắng nhởn đã rải lông trái mắt mèo trên ghế và dụ tôi sập bẫy. Hèn chi lúc tôi ngồi xuống tôi thấy con khỉ gió mắc dịch đó huých cùi tay vào con nhỏ bên cạnh. Bây giờ biết ra đã muộn vô cùng !

Tôi thề sẽ không đội trời chung với những con quỷ độc ác này, nhất là với con quỷ cái nhiều răng, kẻ đã lừa đảo sự ngây thơ trong trắng của tâm hồn tôi, làm tôi còn phải mang ơn quỷ kế của nó nữa chứ !

Tôi bặm môi, gồng mình chịu trận, vì tôi biết cả 68 con mắt hau háu kia chỉ chờ cơ hội nhìn tôi gãi điên cuồng như một con khỉ có chí . . . . Đừng hòng, ông sẽ cho bọn bay tẽn tò !

Mồ hôi của tôi rịn ở chân tóc và bắt đầu chảy dài theo mang tai xuống cổ, càng làm tôi thấy ngứa ngáy hơn. Trời ạ, sao chỉ có mấy tờ giấy mà bà cô đọc lâu thế không biết ? Đọc xong cô còn nắn nót ghi tên tôi vào sổ danh sách lớp. Giây phút bị hành hạ dài đằng đẵng rồi cũng qua, cô Vân xếp lại xấp giấy tờ trả cho tôi và kêu tôi về chỗ. Tôi lí nhí :

-- Cô cho phép em đi vệ sinh một chút.

Cô Vân nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng có lẽ thấy những giọt mồ hôi đầy trên mặt tôi, cô gật đầu. Chỉ chờ có thế, tôi đi vội ra khỏi lớp, còn nghe vài tiếng cười nho nhỏ sau lưng...

Vào đến nhà vệ sinh, tôi cởi chiếc quần ka-ki và bắt đầu. . . gãi, gãi đến đâu nghe đã đến đó. Gãi sướng thế này sao người ta không xếp chung với mấy cái khoái kia để thành "ngũ khoái" nhỉ ? Nhưng càng gãi càng thấy ngứa hơn mới chết chứ, chẳng lẽ tôi đứng đây gãi mãi? Tôi bèn nghĩ ra một cách, lấy giấy chùi cả vùng mông bị đỏ dừ, sau đó lót giấy vào quần lót, như vậy lông mắt mèo sẽ không chích tôi thêm được. Khi đã trang bị đầy đủ bằng mấy xấp giấy báo trong quần lót, tôi trở lại lớp học. Trước khi ngồi xuống tôi còn cẩn thận lấy thêm cuốn tập kê trên ghế. Ngồi chưa nóng chỗ tôi đã thấy con quỷ răng trắng đẩy qua phía tôi một mẩu giấy có nét chữ lả lướt như sau :

-- Chì lắm. Được đó. Ông tên gì ? Tui tên Nguyễn Thị Nhàn Hạ còn người bên cạnh tui là Nguyễn Thị Ung Dung.

Thiệt là xạo hết cỡ, ai mà đặt tên con kỳ cục như vậy? Tôi không thèm trả lời, làm như chăm chú nghe giảng bài. Đừng hòng làm ông mắc mưu lần nữa. Dù cặp mắt có đẹp, cái miệng cười có duyên cỡ nào ông cũng cóc thèm, tôi tự nhủ.