Chương 1







Long Vương cho rằng Ngao Bính đã chết, phẫn nộ mà tạo phản, sau đó nhanh chóng bị thiên đình trấn áp.

Thiên đế nhìn Ngao Bính, nói: “Dù ngươi đã từng lạc lối, nhưng may mà chưa thành họa lớn, trẫm không phạt ngươi, hãy quay về Long cung đi.”

Ngao Bính vội vàng hỏi: “Bệ hạ, vậy phụ vương của ta thì…”

Thiên đế mặt mày uy nghi nhìn về phía tiểu Bạch Long mảnh khảnh đằng kia, trước mặt hắn hình như hiện lên thân ảnh của cố nhân, rồi lại như chẳng có thứ gì.

Hắn trầm giọng nói: “Ngao Nghiễm lấy cắp Linh châu, phạm vào Thiên quy, lại dẫn Long tộc không thủ Đông Hải, phạm đại tội mưu phản. Đưa vào Trảm Yêu Trì chịu ba trăm bảy mươi sáu nghìn ba trăm ba mươi ba nỗi khổ rút gân lột da. Đợi khi tỉnh lại đền hết tội nghiệt, lại đánh tan hồn phách, trọn đời không được siêu sinh.”

Ngao Bính rưng rưng nước mắt: “Bệ hạ, phụ vương chỉ… Chỉ nghe nhầm tin tức Ngao Bính bỏ mình nên mới phạm sai lầm lớn như thế, Ngao Bính nguyện thay phụ vương chịu phạt, xin bệ hạ…”

Thiên đế bận rộn công việc, không thèm để ý đến tiểu Bạch Long kia nữa.

Linh châu đã quay về chính vị, đến đó rồi thôi.

Thiên đế bận rộn mấy ngày trong cung Thái Vi Ngọc Thanh.

Long tộc mưu phản là chuyện nhỏ, Thiên đế đã sớm quên.

Có điều mấy ngày sau Thiên nữ lại nói: “Bệ hạ, tiểu Bạch Long kia vẫn quỳ ở ngoài điện, có nên phái thiên binh đuổi đi không ạ?”

Thiên đế nhíu nhíu mày, sự cố chấp của con rồng kia thật sự khá phiền lòng: “Cứ để nó quỳ, bao giờ quỳ mệt rồi thì tống về Long cung.”

Long tộc mưu phản là tội lớn bực này, hắn chịu bỏ qua cho Ngao Bính một mạng đã là vô cùng khai ân, thế mà Tiểu Long kia lại không biết phân biệt.

Qua mấy ngày nữa, Thiên nữ báo lại: “Bệ hạ, Tiểu Long kia đã hôn mê rồi ạ.”

Thiên đế nhớ đến khuôn mặt tuấn tú bướng bỉnh có nét quen thuộc của thiếu niên kia, chỉ đành hết cách: “Đưa đến Thiên viện, gọi tiên y.”

Rốt cuộc tên nhóc kia có chuyện gì vậy?

Thiên đế ngẩn ngơ trong chốc lát, bỗng quỷ xui thần khiến hỏi: “Ở trong Trảm Yêu Trì, Ngao Nghiễm đã chịu phạt mấy lần rồi?”

Thiên nữ đáp: “Mới bảy lần.”

Thiên đế nói: “Để trẫm đi xem xem rốt cuộc Ngao Nghiễm làm thế nào mới nuôi được một đứa con cố chấp đến thế.”

Giữa Trảm Yêu Trì có tám dây xích đang nhốt một con rồng trắng.

Mỗi khi sấm sét đánh xuống, Bạch Long đau đến mức cuồng loạn giãy dụa gào rú, vảy rồng bong tróc, máu me đầm đìa.

Thiên đế nói với người thi hình: “Tạm ngừng đã.”

Sấm sét dừng lại, xiềng xích tản ra, con rồng kia rơi xuống mặt đất hóa thành một nam nhân tóc trắng tựa tuyết, thân nhiễm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Y rơi xuống hình đài giữ Trảm Yêu Trì, ngón tay trắng bệch rơi vào trong nước, một dòng máu đỏ tan ra dưới hồ.