Chương 1

1.

Thụy vương là đứa nhỏ nhất trong chín người con trai của Tiên hoàng.

Lúc Hoàng đế đăng cơ, y vẫn chưa trưởng thành, các Vương gia khác đều đã nhận được đất phong đường ai nấy đi, y thì vẫn ở lại trong cung.

Đợi tới lễ trưởng thành hôm đó, Hoàng đế ca ca hỏi y sau này muốn đi đâu.

Tiểu Vương gia ấp úng: “Vẫn, vẫn muốn ở lại kinh thành.”

Hoàng đế nở nụ cười, xoa xoa sau gáy y: “Vậy thì ở lại.”

Tiểu Vương gia mang theo niềm vui nho nhỏ ở trong lòng không che giấu, cười đến mặt mày cong cong. Nụ cười kia rất có sức hút, đến cả thị vệ đeo đao Yến đại nhân lạnh như băng đứng cạnh Hoàng đế nhìn thấy, cũng nhịn không được mà nở một nụ cười.

2.

Tiểu Vương gia là do Hoàng đế nhìn mà lớn lên, lúc y sinh ra Hoàng đế vừa mới mười tuổi, vẫn còn là Thái tử, vậy tạm gọi là tiểu Hoàng đế đi.

Trong bữa tiệc đầy tháng của tiểu Vương gia, Tiên hoàng yêu cầu tám vị ca ca đặt tên cho y.

Tiểu hoàng đế đứng thứ sáu trong chúng hoàng tử, đọc sách chưa được mấy năm, trong bụng không có mực nước gì, nhìn các ca ca từng người một đều tài hoa nổi bật, đặt cái tên thôi cũng có thể nhảy ra bông hoa, trong lòng không khỏi có chút bối rối.

Cùi chỏ hắn đụng vào người tiểu thị vệ: “Chữ ‘Hoằng’ thế nào, tên ta có một chữ ‘Thanh’, rất xứng phải không?”

Tiểu thị vệ kia chính là Yến đại nhân lúc còn bé.

Tiểu Yến đại nhân bằng tuổi tiểu Hoàng đế, huống hồ từ lúc sinh ra đã bắt đầu tập võ, nào hiểu được những thứ văn vẻ này.

Vì vậy rụt rè gật đầu một cái: “Điện hạ thấy tốt là được.”

Tiểu Hoàng đế đi tới trước mặt đứa trẻ mặc tã lót đang ngủ say, nhìn tiên hoàng nói: “Nhi thần cho rằng, chữ “Hoằng” rất được…”

Lời còn chưa dứt, tiểu Vương gia mặc tã lót đang nhắm mắt bỗng nhiên há mồm gào khóc.

Tiên hoàng vui vẻ: “Được, xem ra Tiểu Cửu thích tên này lắm, vậy cứ gọi là ‘Liễm Hoằng’ đi.”

3.

Tiểu Vương gia người cũng như tên, quả nhiên vô cùng dễ xấu hổ.

Nhất là khi tiểu Hoàng đế tới thăm y.

Tiểu Hoàng đế mang theo tiểu Yến đại nhân đứng trước cái nôi, em bé ngậm ngón tay, mắt to ướt át nhìn chằm chằm hai người họ, khiến cho tiểu Hoàng đế vô cùng phấn khởi.

Tiểu hoàng đế đưa tới cho tiểu Yến đại nhân ôm thử.

Tiểu Yến đại nhân mang bộ dáng ông cụ non, trên mặt không hề gợn sóng, thành thật đưa tay ra ôm vào.

Khoảnh khắc lọt vào trong ngực, em bé thế mà cũng đỏ mặt.

Tiểu Hoàng đế mừng rỡ: “Cửu đệ thật sự quá đáng yêu!”

Tiểu Yến đại nhân thì mặt lạnh: “Cửu đệ của ngài tiểu lên người ta.”

4.

Chớp mắt tiểu Vương gia đã đến tuổi đi học cùng các ca ca, nhưng mà vóc người y phát triển rất chậm, mới cao có đến bàn đọc sách.

Thầy giáo dạy dọc sợ tiểu Vương gia không với tới bàn nên đã sớm lót thêm ba cái đệm hương bồ trên ghế ngồi.

Tiểu Vương gia ngây ngốc đứng đấy, không biết làm sao.

Tiểu Yến đại nhân đi phía sau cùng tiểu Hoàng đế thấy được, liền bước tới.

Tiểu Yến đại nhân bây giờ đã trổ mã thành một thiếu niên thân dài thườn thượt, thiếu niên không tốn chút sức nào nâng y lên, đặt trên đệm hương bồ cao chồng chất.

Tiểu Vương gia buông lỏng chân lắc la lắc lư, mặt lại đỏ lên rồi.

5.

Tiểu Hoàng đế là con trưởng do hoàng hậu sinh ra, là người đứng đầu Đông cung.

Tiểu Yến đại nhân với tư cách thiếp thân thị vệ, từ nhỏ đã lớn lên cùng tiểu Hoàng đế, coi như là người tâm phúc cạnh tiểu Hoàng đế.

Yến đại nhân nói năng thận trọng, người ngoài khó có thể thân cận, đây là sự thật mọi người đều công nhận.

Ngược là tiểu Hoàng đế, thân là Thái tử mà lại bình dị gần gũi.

Tiểu Vương gia vẫn như thường ngày muốn chạy tới Đông cung, trong cung đều bảo y dính vị ca ca lớn hơn mình mười tuổi.

Chỉ có mấy nha hoàn bên cạnh tiểu Vương gia hiểu: “À, lại đi tìm Yến đại nhân ấy mà.”