Chương 1 : Mở đầu

Tại một thành phố Lạc Dương ( Trung Quốc), buổi sáng tấp nập người qua lại. Trong một công ty Tố Luân rộng lớn, tại căn phòng tổng tài, như mọi ngày Phùng Tố Y ngồi trên chiếc ghế văn phòng. Cô ngả lưng về phía sau, vắt chéo chân, tay cầm tách cà phê nhâm nhi thưởng thức.

Phùng Tố Y là một trong những người thuộc tầng lớp quý tộc ở Lạc Dương. Cô là chủ của tòa công ty Tố Luân - một trong những công ty về kinh tế mạnh nhất nhì thế giới. Đang thưởng thức tách cà phê sáng, trong phòng có tiếng gõ cửa, cô nói: ''Vào đi''. Người bước vào là thư ký của cô, một nam nhân cao lớn, khuôn mặt tuấn tú trong bộ vest đen lịch lãm, tiến đến, cung kính cúi chào cô. Thanh niên tên Giang Phong, anh nói:

-Phùng tổng, cuộc hẹn với đại thiếu gia Hàn Diệu bên công ty Thiên Hoàng hôm nay sẽ bắt đầu lúc bốn giờ chiều.

''Ừ, ta biết rồi, còn chuyện gì nữa không?''. Giọng cô nghiêm nghị

''Dự án ở Mỹ của ngài đã thuận lợi, bên đó cũng đã ký hợp đồng''. Giang Phong nói tiếp

''Đây là chuyện tốt rồi. Đây là kế hoạch của ta, anh đưa cho các nhân viên xem qua rồi thực hiện''. Đưa cho Giang Phong tập tài liệu, cô ra lệnh

''Vâng!''. Giang Phong đáp.

Cầm tài liệu, anh ra khỏi phòng, lúc này, khi cô thưởng thức tách cà phê xong, mười đầu ngón tay thon, dài đang lướt trên bàn phím máy tính. Mắt cô nhìn thẳng vào màn hình, tập trung làm việc.

Mùa hạ đến rồi. Buổi sáng mùa hạ, ánh mặt trời lên cao, từng tia nắng chiếu xuống mặt đường khiến cho không gian trở nên sáng chói. Nhưng ánh nắng lúc giữa trưa rất gay gắt, trong phòng bật điều hòa đóng kín cửa, mấy tia nắng chói chang không thể rọi được vào. Phùng Tố Y đứng dậy, vươn vai. Dáng người cô thon, đẹp. Làn da trắng trẻo, cô mặc chiếc áo dơi cánh màu trắng với chiếc váy diz đen. Phùng Tố Y là con lai nên có mái tóc vàng tự nhiên dài đến ngang lưng để xoăn nhẹ óng ả. Đôi mắt xanh biển long lanh rất đẹp. Cô đã hai tư tuổi nên có chiều cao khiêm tốn : một mét bảy mươi. Đôi bàn chân trắng mang chiếc giày cao gót đen, đang nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Kết thúc giờ làm. Buổi trưa, cô cùng thư kí ra ngoài. Đến cổng, gặp một thanh niên trong bộ vest trắng, dáng người cao đứng quay mặt về phía công ty. Cô gọi: " A Tùng."

Lâm Tùng nghe gọi, quay khuôn mặt điển trai của hắn về phía cô nở nụ cười: "Chào buổi trưa, Y Y!"

Cô hỏi: "Anh đến tìm em có việc gì không?"

Hắn gãi tai tỏ vẻ ngại ngần:

-À thì...tối nay anh có hẹn em đi ăn tối. Cho anh xin lỗi, cấp trên muốn anh làm tăng ca đêm nay, lần khác mình đi ăn tối nhé!

Phùng Tố Y ngạc nhiên: "Nếu vậy chỉ cần gọi điện nói với em là được, cần gì tới tận đây?"

Hắn cười: "Anh sợ em giận nên tới đây xin lỗi em."

Phùng Tố Y: "Không sao! Em không để bụng chuyện này"

Lâm Tùng: "Tốt quá, cảm ơn em."

Đưa tay phải lên xem đồng hồ, cô nói:

-Vẫn còn sớm, em định đi ăn trưa, anh đi...

Chưa nói hết câu, hắn đã xua tay:

-Thôi! Anh có việc gấp cần phải đi rồi, khi khác gặp em.

-Vậy, chào anh...

Hắn nhảy tót vào xe, chạy đi.

Lâm Tùng là người yêu cô. Gần đây, Phùng Tố Y có chút nảy sinh nghi ngờ vì hắn quá bận rộn, lúc nào cũng hủy hẹn với cô. Hắn chỉ là một tên làm ăn bình thường. Vì ba tuần trước, cô đi làm từ thiện có gặp hắn. Hắn để lại ấn tượng rất tốt với Phùng Tố Y. Vậy nên, khi Lâm Tùng tỏ tình với cô, Phùng Tố Y ngỏ lời đồng ý. Hiện giờ cô nghi ngờ hắn có người khác...

Phùng Tố Y cứ đứng ở cổng nhìn theo hướng Lâm Tùng. Nhìn rất lâu, mãi khi Giang Phong đứng bên cạnh gọi :"Tiểu thư...", lúc đó cô mới chợt quay lại, trầm giọng nói với anh:

-Anh, phái người đi theo dõi hắn, có gì bất thường báo cho ta biết!

-Rõ!

Ánh mắt xanh biển của Phùng Tố Y lúc này tối đi mấy phần, chứa đầy ý nghĩ ngợi sâu xa...