Chương 1: Phải xử lý gọn gàng

Chương 1: Phải xử lý gọn gàng

----

" Rầm "

Tiếng ô tô thắng gấp.. giữa buổi tối tại khu đường khá vắng vẻ ...!!!

---

Một thanh niên cực điển trai tầm 30 tuổi, đang ngà ngà say rượu với vẻ mặt rất bực bội chuyện gì đó...

Hắn lái xe với tốc độ khá nhanh, thậm chí vượt cả đèn đỏ ....

Cùng lúc đó trên đường, một cô gái trẻ mặt buồn rười rượi, băng vội qua đường mà không chú ý đến giao thông...

" Rầm ...Á .... Bịch .... "

----

Thanh niên nhìn thấy cô gái phía trước băng qua đường.

Hắn phản xạ nhanh, đạp thắng kịp thời nhưng hình như vẫn gây tai nạn do tốc độ xe nhanh .....

Hắn loạng choạng bước xuống xe hỏi :

" Cô có sao không ...!!"

Cô gái nằm ra bất động không trả lời đầy vết xước.... ( Có vẻ nặng à nhe )

------

" Reng reng ""

.... Trước sự việc diễn ra trước mắt, hắn vẫn không chút đổi sắc trên gương mặt, bình tĩnh cầm điện thoại lên gọi ngay trợ lý của hắn :

" Trợ lý Lý ... tôi vừa gây tai nạn ... giờ tôi phải đưa người đó vào viện ngay kẻo chết thì phiền phức lắm...việc xảy ra ở hiện trường đường XYZ, anh đến xử lý nhanh gọn cho tôi ...."

---

" Dạ ...!! Ông chủ ..!!! "

-----

Hắn đưa cô gái đến bệnh viện, ngay lập tức bác sĩ tiến hành cấp cứu....

---

Sau 2h đồng hồ bác sĩ mới bước ra.

Hắn đứng bên ngoài tựa lưng vào tường . Hiện giờ chắc hắn cũng đã tỉnh rượu.

Điện thoại trên tay hắn được gọi đến liên tục.

Tóc hắn hơi đẫm mồ hôi, áo dính vết máu khô lại,,,, nhưng phong độ thì sáng rực cả vùng trời khu đó.

Y tá nào đi qua dù đang bận cũng phải nhìn hắn một cái mới bước đi tiếp ...

Chắc họ đang nghĩ thầm " anh minh tinh nào đây "

---

Nhiều bệnh nhân cũng ngồi nhìn nhìn ngó ngó ( diễn tả có hơi khoa trương )

---

Một lúc sau đó :

Bác sĩ cuối cùng cũng bước ra ngoài hỏi:

" Ai người nhà ... "

Hắn quay đầu nhìn lại, sau đó tắt máy và từ từ đi đến :

" Là tôi..!!! cô ta chết chưa ...!!! "

Bác sĩ kinh ngạc nhìn hắn ta với ánh mắt : " muốn bắn cho hắn ta vài phát súng đi đời " . Có người nhà nào hỏi câu ngu thế không trời..!!!

---

Bác sĩ sau 3 giây ngớ người nói:

"Cô ấy bị mẻ xương ở cánh tay, may mắn không bị gãy , chấn thương đầu mất máu khá nhiều.... Nhưng hiện tại đã được phẫu thuật và qua cơn nguy hiểm chỉ cần theo dõi , người nhà hãy đến làm thủ tục "

----

Hắn im lặng hồi lâu rồi từ từ đi đến chỗ cô y tá làm thủ tục:

" Cô ...!!! " Hắn gằn giọng nói lạnh lùng.

Cô y tá luống cuống nhìn hắn tay chân loạn cả lên tìm bút :

" Dạ..!!! Dạ...!! anh anh ...!!!"

Hắn liền nói một cách như ra lệnh :

" Thủ tục.. nhanh...."

Rắc rối là lúc đó hắn không có giấy tờ gì nên chả làm được gì, hắn cau mày khó chịu , rồi không thèm nói gì quay lưng đi mất, để lại ánh nhìn khó hiểu của cô y tá dõi theo.....

Hắn ngẫm ngẫm gì đó quay lại nói :

" Đợi trợ lý tôi tới giải quyết ...."

(Hazz ...!!! cha nội khó tính khó chịu thật, được cái đẹp trai nên thôi tui tha thứ hết)

----

Trợ lý hắn đến ngay sau đó...!!!

Anh ta nhanh chóng xử lý , cố tìm ra lý do hợp lý nhất về giấy tờ, rồi tiến hành làm thủ tục.

Anh trợ lý thở hổn hển, đang mệt, đang xử lý nhiều việc khác, thì cô y tá cứ hỏi tới :

" Anh Diệp là gì của bệnh nhân ạ...? "

Trợ lý quay qua nét mặt đang căng thẳng nói nhanh cho xong :

" Là Chồng ...... Cô phiền quá đi"

Anh ta khai giả nhiều thông tin và giấy tờ rồi bảo hôm sau sẽ bổ sung đủ.

( ông này khai gấp nên mới có truyện cho chúng ta đọc nè ahihi )

----

Sau đó cô gái được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện tư nhân cao cấp bậc nhất thành phố A.

( Bệnh viện này là tên vừa tông cô làm chủ đấy cô gái ạ ...!!! )