Mất mà tìm lại được, thiên kim trở về

Biên tập: B3

Năm ta mười bốn tuổi, cha ta đón từ bên ngoài về một thiếu nữ, nói thiếu nữ kia là muội muội thất lạc nhiều năm của ta.

Ta đi vòng quanh nàng soi mói một hồi, rồi tổng kết lại một câu: “Cha, cha tìm ở đâu được hàng giả giống con vậy?”

Lời vừa nói ra, ta liền bị cha dạy dỗ một trận.

Ta nhìn thiếu nữ ăn mặc quê mùa, da dẻ sần sùi trước mắt mình, hừ khẽ trong lòng, nhìn nàng đáng thương như vậy, lại giống ta như vậy, thôi thì miễn cưỡng chấp nhận nàng cũng được.

Ta hỏi nàng: “Tên ngươi là gì?”

“Nhị Nha.” Nàng dè dặt nhìn ta.

Ta cau mày, đây là tên của hạ nhân mà.

Cha ta ở bên cạnh không nhanh không chậm nói: “Thanh Y, con lại quên tên con rồi.”

Ta tự chỉ vào mình: “Ta tên Diêu Lục Y.”

Muội muội Diêu Thanh Y đứng trước mặt ta nở nụ cười rực rỡ, để lộ ra hàm răng trắng bóc của nàng.

Mẫu thân mất sớm, ta không có chút xíu ấn tượng nào với mẫu thân cả.

Nghe cha ta nói muội muội Thanh Y bị lạc năm ba tuổi, bị một bà già buôn người xấu xa bắt đi, mất mười một năm mới tìm về được.

Ta hỏi Thanh Y nàng bị bắt đi đâu, mặt nàng ửng đỏ, nói với ta rằng những năm này nàng làm con dâu nuôi từ bé ở một gia đình nghèo.

“Con dâu nuôi từ bé là cái gì?” Ta không hiểu nghĩa của từ này.

Mặc kệ ta hỏi thế nào, Thanh Y cũng chỉ đỏ mặt mà không chịu nói gì với ta.

Sau đó, ta mang điều này đi hỏi Mạnh Quân.

Mạnh gia cùng Diêu gia có mối quan hệ tốt từ nhiều đời nay, ta và Mạnh Quân cùng nhau lớn lên, hắn lớn hơn ta hai tuổi. Năm đó khi Thanh Y bị bắt cóc thì hắn đã năm tuổi.

Ta đã từng hỏi qua hắn, hắn bày tỏ hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện ta còn có một muội muội, hắn nói khi còn nhỏ, chỉ một mình ta thôi cũng đã đủ mệt rồi.

“Tiểu Quân Tử, con dâu nuôi từ bé là gì nhỉ?” Ta chống cằm, chớp chớp mắt.

Mạnh Quân đang uống trà liền cứ thế phun thẳng trà trong miệng ra ngoài.

Ngay từ nhỏ Mạnh Quân đã được những người xung quanh khen là thiếu niên chững chạc điềm tĩnh, mới có mười sáu tuổi mà càng ngày càng đứng đắn, còn rất thích bắt chước văn nhân học cách thưởng thức trà. Nhưng có người nào mà không biết Mạnh gia chính là một gia tộc sặc mùi tiền chứ.

Lời này của ta bị cha nghe được, cha nhất định đòi dạy dỗ ta, nhưng ta nói cũng đâu có sai, Mạnh gia làm thương nghiệp, còn nhà ta là tiêu cục (*), hai nhà hợp tác lâu dài nên dĩ nhiên là có mối quan hệ tốt.

(*) Bê: Tiêu cục là một dạng bảo tiêu, chuyên nhận hộ tống bảo vệ hàng hoá tài sản của thương nhân.

Nói thật là, mấy thứ tao nhã như cầm kỳ thi hoạ không có liên quan gì đến hai nhà chúng ta hết.

Dù ta luôn bị cha nhốt ở trong phòng học thêu thùa, nhưng roi của ta vẫn vung khắp thành, không có người nào ở thành Hoạ Tiên này là không biết đến roi Thực Cốt của ta.

Roi Thực Cốt là roi mà cha đặc biệt nhờ đại sư nổi tiếng làm nên.

Ta nhìn Mạnh Quân đầy chán ghét: “Ngươi đúng là thích giả bộ.”

Mạnh Quân ho khan nửa ngày mới hồi phục, hắn nhìn ta dở khóc dở cười: “Còn không phải là bị lời của ngươi doạ sợ sao, đang yên đang lành ngươi hỏi vấn đề này làm cái gì?”

Ta khó hiểu: “Cái gì gọi là vấn đề này, Thanh Y nói trước đây nàng làm con dâu nuôi từ bé của người khác, rốt cuộc thì con dâu nuôi từ bé là thế nào?”

Mạnh Quân cũng không chịu nói với ta, mà chỉ bảo ta nên đối xử tốt với Thanh Y một chút.

***

Qua một năm điều dưỡng, cuối cùng trông Thanh Y cũng không còn đáng thương như trước nữa, bây giờ dáng vẻ của nàng càng ngày càng giống ta, nếu như ta cố tình giả bộ dịu dàng, ngay cả cha cũng sẽ nhận nhầm hai người chúng ta.

Điều này khiến ta cảm thấy rất là vui vẻ. Mỗi lần ta gây hoạ sẽ lập tức giả vờ ngoan ngoãn ngồi đọc sách trong đình, cha nhìn thấy ta sẽ hỏi: “Thanh Y, có thấy Lục Y đâu không?”

Mỗi lần ta kể với Mạnh Quân chuyện cha lại nhận nhầm hai chúng ta, hắn đều cười ha ha: “Sao cha ngươi lại không nhận ra được con khỉ nhà ngươi nhỉ, ta thấy tỷ muội các ngươi khác nhau rõ ràng như vậy, khác nhau một trời một vực luôn.”

Ta vừa định phụ hoạ theo lời hắn, bỗng nhiên nhận ra có chỗ nào đó không đúng: “Chờ đã, cái gì gọi là khác nhau một trời một vực, khác chỗ nào?”

Mạnh Quân đưa tay chọc mũi ta: “Điều này mà cũng không biết hả, nàng là trời, ngươi là đất. Nàng là mây, ngươi là bùn.”

Nói xong, hắn cắp đít chạy.

Ta rút roi Thực Cốt ở bên hông ra, đuổi theo đánh hắn.

Hết chương 1.