Chương 1

Editor: Cẩm Hi

Mèo thành tinh?

Lần này Mục Nhạc về nước không hề nói trước với bất kỳ người nào -- sợ mẹ anh biết nên sáng sớm liền vội vàng thu dọn hành lý, thứ hai... cũng do mẹ anh cứ lải nhải nên có chút ăn không tiêu. Công việc ở nước ngoài của anh đều đã được xử lý thỏa đáng, lần này trở về dự định sẽ không quay lại đó nữa nên về sau sẽ có rất nhiều thời gian cùng cơ hội tốt để bồi đắp tình cảm với mẹ anh, không cần nhất thời nóng lòng lúc này.

Người đàn ông với thân hình cao lớn đang kéo vali hành lý ra khỏi sân bay, khom lưng ngồi vào một chiếc xe taxi, ở nơi vạt áo gió màu xám, một làn gió thu khẽ lướt qua vẽ ra một độ cong có chút lạnh lẽo.

Dứt khoát lưu loát đóng lại cửa xe, taxi nhanh chóng rời đi.

Lúc về đến nhà đã là chuyện của ba giờ sau đó -- Mục Nhạc trước tiên về chung cư của mình, đem hành lý bỏ sang một bên, thu dọn đơn giản qua loa xong, lúc này mới lái xe đi qua chỗ ba mẹ Mục.

Mục lão gia có thể chịu khổ lại có quyết đoán, năm đó lựa đúng thời cơ cùng vợ mình cùng nhau dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lúc này khổ tận cam lai*, chuyện làm ăn đều giao cho con cái xử lý, còn hai vợ chồng già về vùng ngoại thành không khí tươi mát mua một tiểu biệt thự, tuy đoạn đường có chút hẻo lánh nhưng cũng may bọn nhỏ đều hiếu thuận, bình thường luôn bớt chút thời gian lại ở lại đây vài ngày bồi hai vị lão nhân gia, nơi này thắng cảnh lại an tĩnh cùng bầu không khí trong lành, hai vợ chồng già mỗi ngày cho đánh về đủ loại hoa cỏ, hoặc là hẹn lão bằng hữu ra ngoài câu cá uống trà, ngày đêm trôi qua cũng thật thích ý.

(*) đau khổ qua đi, hạnh phúc sẽ đến.

Mục Nhạc một mình đứng ở phòng khách, nhìn căn nhà an tĩnh không một bóng người, hơi hơi nhíu mày -- đều đi ra ngoài?

Từ khi cha mẹ chuyển đến nơi này, ngày đêm quả thật là trôi qua ngày càng nhàn nhã, ra ngoài cũng là chuyện thường có. Mục Nhạc chỉ đứng tại chỗ một lát, rất nhanh liền không hề nghĩ nhiều, nhấc chân lên lầu đi về phía phòng mình.

Nhưng mà Mục Nhạc vừa mới bước lên lầu hai, bên dưới chân, bước chân có chút bị hỗn độn.

Anh thấy một con mèo.

Một con mèo đen.

Đầu con mèo không lớn lắm, chiều cao thoạt nhìn còn không bằng cánh tay anh, cả người đều là màu đen lúng liếng, chỉ có từ cổ đến bụng kia cùng bốn bàn móng vuốt là màu tuyết trắng.

Bình tĩnh xem xét, tuy rằng không phải giống mèo gì quý hiếm, nhưng đây thật sự là một con mèo xinh đẹp -- đặc biệt là hiện tại nó đang ngồi xổm trên mặt đất, lộ ra vùng ngực cùng bụng tuyết trắng, hơi hơi ngửa đầu, một đôi mắt sáng dường như có chút khiếp người.

Nhưng tại sao trong nhà lại có mèo?

"Meo." Con mèo ngồi xổm ngửa đầu cùng anh bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, dường như có chút khẩn trương và bất an, từ tư thế ngồi xổm chậm rãi đứng lên, cái đuôi ở sau người ngoe nguẩy, nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó đột nhiên xoay người chạy.

Động tác của nó thật sự có chút ngoài dự đoán, Mục Nhạc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại, chỉ thấy nó từ mép cửa gian phòng thứ nhất cọ cọ một chút rồi nhảy vào, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mình.

Căn phòng đầu tiên tại lầu hai, là phòng anh.

Đi theo con mèo đẩy cửa phòng mình ra, trong một phút đồng hồ ngắn ngủi mà anh đã phải lần thứ hai ngây người trong ngày hôm nay-- đẩy cửa phòng ra, anh không thấy con mèo vừa rồi đâu, nhưng là lại thấy được... trên giường của anh có một người đang nằm.

Một cô gái.

Hoặc phải nói là một cô gái nhỏ mới đúng -- Mái tóc dài đen nhánh tán loạn xõa tung trên tấm ga trải giường dày dặn, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn còn không lớn bằng bàn tay, màu da lại trắng đến gần như có chút trong suốt, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp mang theo chút ngây ngô, thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ mười bảy tám tuổi tuổi. Lúc này cô ở trên giường anh nghiêng thân mình, cuộn thành một đoàn an an tĩnh tĩnh vùi ở trong chăn. Những tia nắng buổi chiều sáng ngời chiếu rọi khiến gò má nhợt nhạt của cô đỏ ửng.

Có lẽ bị tiếng đẩy cửa đánh thức, trong lúc ngủ mơ cô gái nhỏ hơi hơi nhíu lại lông mày thanh tú, sau đó dường như có chút giãy giụa, rốt cuộc trước cái nhìn chăm chú của người đàn ông cô gái nhỏ đành chậm rãi mở mắt.

Mới đầu còn có chút mờ mịt, đáy mắt mê mang sương mù rốt cuộc một chút một chút chậm rãi tản ra. Cô gái làm như đã nhận ra cái gì, hơi hơi ngẩng đầu -- trong nháy mắt ngẩn người qua đi, cô gái đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, có chút luống cuống tay chân mà kéo chăn đem chính mình gắt gao bao lấy, mở to đôi mắt ngẩng đầu nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đây là... thành tinh?

Đôi mắt kia sáng đến kinh người, còn có cặp mắt tròn trịa xinh đẹp kia che dấu đề phòng cùng khẩn trương bất an... Quả thực cùng con mèo kia giống nhau như đúc.

Mục Nhạc có chút đau đầu mà đánh mất chính mình, trong đầu lúc này toàn là suy đoán vớ vẩn, trên mặt lại là không có gì biểu tình, bất động thanh sắc mà nhìn tu hú chiếm tổ, cô gái nhỏ ngủ ở trên chiếc giường của chính mình.

Không biết có phải ảo giác hay không, tóm lại cảm thấy cô gái nhỏ này thoạt nhìn tựa hồ là có chút... quen mắt.

Hai người ai cũng không nói gì, liền lớn như vậy mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau non nửa ngày, không đợi Mục Nhạc nhớ ra đến tột cùng trước kia từng gặp qua cô gái nhỏ này ở nơi nào, người trên giường lại tựa hồ đã nhớ tới cái gì đó, mở to một đôi mắt mèo tròn xoe nhìn chằm chằm anh, một hồi lâu mới có chút can đảm nhỏ cẩn thận mà thử thăm dò hỏi:

"Anh là... anh Tiểu Nhạc?"

Cô gái nhỏ nói tới đây liền nhanh chóng dừng lại, vội lắc đầu không ngừng, sửa miệng: "Chú nhỏ?"

Cô tựa hồ vẫn có chút không dám xác định, trong thanh âm vẫn mang theo nghi vấn cùng cẩn thận, lại nhẹ lại mềm, quả thực cùng thời điểm con mèo nhỏ vừa rồi kia kêu "Meo meo" không có một chút khác biệt.

Cách xưng hô ""chú nhỏ"" này cũng bình thường, nhưng thật ra xưng hô "anh Tiểu Nhạc" lại lập tức khiến cho anh ở sâu thẳm trong ký ức tìm ra dấu vết về cô gái nhỏ trước mắt này-- thật sự nhìn chính mình lúc này đã hai mươi tám tuổi, có thể đem chính mình kêu đến ấu trĩ như vậy, thật dở khóc dở cười, cũng chỉ có cô gái nhỏ này mới như vậy.

Trên giường cô gái nhỏ thấy Mục Nhạc không lên tiếng, theo bản năng nắm chặt trong tay chăn. Cô tựa hồ cảm thấy có chút ngượng ngùng, rũ đầu không dám nhìn anh, lại thiên lại nhịn không được, nhân lúc anh không chú ý trộm giương mắt lên nhìn anh, đại khái là muốn biết anh có hay không bởi vì giường chăn bị chiếm mà tức giận, một đôi mắt mèo tròn trịa mở to-- mấu chốt là còn tự cho rằng động tác ẩn nấp không có bị anh phát hiện, kỳ thật anh trên cao nhìn xuống, đã sớm nhìn rõ ràng tất cả.

"Diệp Dung?" Thanh âm của người đàn ông trầm thấp, hơi hơi hiện ra vài phần lạnh lẽo, nhưng lại vô cùng dễ nghe, thậm chí ở âm cuối còn mang theo vài phần ý cười mà chính anh cũng không phát hiện.

Nhiều năm như vậy không gặp, nếu là những cô gái khác thì khi trở thành thiếu nữ mười tám sẽ đều có thay đổi lớn, còn cô như thế nào lại càng lớn càng giống mèo nhỏ?

Nghe thấy được tên của mình, cô gái nhỏ tựa hồ lập tức nhẹ nhàng thở ra, ngay cả bàn tay nắm chặt chăn cũng thoáng thả lỏng vài phần, hơi hơi ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, thấy anh có vẻ tâm tình không tồi, cũng không có tức giận, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, gương mặt có chút lấy lòng cong miệng cười, nhỏ giọng gọi anh một câu:

""Chú nhỏ.""

"Chú đi ra ngoài trước." Mục Nhạc gật gật đầu, tầm mắt lại nhìn xuống cô gắt gao bọc chính mình trong chăn, "Cháu...."

"Cháu liền xuống!" Cô gái nhỏ đỏ mặt vội vàng gật đầu không ngừng.

Mục Nhạc không tỏ ý kiến, xoay người ra khỏi phòng. Ra đến bên ngoài, người đàn ông rốt cục cũng không thể nhịn xuống, gương mặt giãn ra, khóe miệng khẽ giương lên.

Mục Nhạc cũng không phải chờ quá lâu, rất nhanh liền nghe được tiếng cô gái nhỏ bước chân xuống lầu. Anh quay đầu lại, quả nhiên liền thấy cô gái nhỏ mang dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp đang bước xuống lầu cùng... con mèo được cô ôm trong lòng.

Thấy Mục Nhạc nhìn qua, đôi mắt đen lúng liếng của cô gái nhỏ xoay chuyển, nghiêng nghiêng đầu dùng cặp mắt sáng lấp lánh nhìn lại. Con mèo trong lòng cô dường như cũng nhận ra điều gì, cái đuôi nhẹ nhàng đảo qua cánh tay của cô, sau đó bắt chước cũng ngoái đầu nhìn qua, một đôi mắt sáng đến khiếp người.

Hiện tại càng nhìn càng giống.

Mục Nhạc duỗi tay, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Sau khi rời khỏi giường, cô gái nhỏ lúc này có vẻ đã trấn định, ôm con mèo ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.

Mục Nhạc không nói chuyện, duỗi tay đưa cho cô cốc trà nóng.

Cô gái nhỏ buông con mèo trong ngực ra, duỗi tay cầm lấy cốc trà. Con mèo kia lúc này lại thật ngoan ngoãn, biết rằng dù không bị giữ lại thì cũng không thể trốn đi, chỉ là mềm mại mà "Meo" một tiếng, sau đó liền an phận mà nằm trên đùi cô gái nhỏ.

Diệp Dung đưa cái cốc lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy toàn thân đều ấm lên, cảm giác lạ lẫm sau một thời gian dài không gặp lập tức đã bị sự ấm áp này xua tan không ít, khoảng cách giữa hai người tựa như đã được kéo gần lại. Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn, rốt cuộc vẫn nhịn không được, nhẹ giọng hỏi anh:

""Chú nhỏ như thế nào lại đột nhiên trở lại?""

Lời vừa ra khỏi miệng cô liền ý thức được bản thân nói sai -- nơi này là nhà anh, mặc kệ trở về lúc nào, đó đều là đương nhiên.

Cô gái nhỏ sắc mặt ửng đỏ, nhanh chóng cứu chữa: "Cháu chỉ là cảm thấy có chút ngoài ý muốn... Bà nội Mục cũng không có nói gì!"

"Hôm nay vừa trở về." Mục Nhạc cũng không để ý tới lời nói thiếu thỏa đáng của cô, chỉ là thấy cô gái nhỏ lúc này đỏ mặt cúi thấp đầu giải thích, rất nhanh liền nhớ tới khi còn nhỏ có một bé gái mềm mại vẫn luôn theo sau lưng mình, liên tưởng đến cô khi còn nhỏ liền nhịn không được duỗi tay ra định xoa mái tóc của cô. Chỉ là tay mới vừa duỗi đến một nửa, lúc này mới chợt ý thức được cô đã sớm trưởng thành, không còn thích hợp với những động tác thân mật như vậy. Duỗi đến giữa không trung tay hơi hơi dừng một chút, rồi sau đó chuyển hướng, đưa tay về phía trên bàn trà cầm lấy một cái cốc, làm như không có việc gì mà giải thích, "Trước đó không có cùng trong nhà nói qua."

Cô gái nhỏ gật gật đầu lên tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc mà giải thích: "Ông bà nội hôm nay mang cháu tới chơi với hai người, buổi chiều cháu có chút mệt, bà nội Mục nói phòng của chú ấm áp nhất nên để cho cháu ngủ ở đó-- cháu không biết hôm nay chú trở về."

"Không trách cháu, cũng không có ai biết." Mục Nhạc không để ý lắc đầu, rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống, duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Tiếp xúc bất ngờ làm cô gái nhỏ lập tức mở to hai mắt, con mèo nằm trên đùi cũng lập tức tỉnh dậy, đột nhiên ngẩng đầu lên "Meo" một tiếng, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh.

Mục Nhạc rất tự nhiên thu tay lại, cúi đầu nhìn vào mắt của con mèo kia, thuận miệng hỏi: "Nuôi mèo?"

Anh thần sắc cùng động tác thật sự quá mức tự nhiên, Diệp Dung chỉ cảm thấy giống như có cái gì không đúng, trong lúc nhất thời lại không nói được rốt cuộc không đúng ở đâu, chỉ là trên gương mặt xuất hiện vài vệt đỏ, theo bản năng gật đầu:

""Mấy tháng trước nhặt được nó ở trước xe của ba ba, lúc ấy mới chỉ là một con mèo con." Cô gái nhỏ một bên nói, một bên khoa tay múa chân, nhìn bàn tay so với lá gan của cô cũng không có lớn hơn, rõ ràng trong lòng còn có chút sợ hãi, "Thời điểm đó nó thiếu chút nữa bị xe cán. Cháu đợi đã hồi lâu cũng không có thấy mèo mẹ tới, nó lại suy yếu giống như sắp chết đói, liền đem nó về nuôi."