Chương 1

- Tôi cho em hai sự lựa chọn,ngay lập tức xin lỗi An Ninh bằng không một tháng tới em đừng hòng dời khỏi căn nhà này.

Cố Vũ Hàn nhìn cô lạnh lùng ra lệnh,đôi mắt đen thâm trầm như màn đêm cô tịch, xa cách. Lạc Quân Nhi nắm chặt vali hành lý của mình,môi hơi cong lên mỉa mai:

- Anh bảo tôi xin lỗi cô ta sao? Nằm mơ đi,hôm nay dù thế nào tôi cũng nhất định dời khỏi căn nhà này.

Cố Vũ Hàn nhíu mày tỏ rõ sự khó chịu trước thái độ ngoan cố của cô. Anh dìu Tiết An Ninh ra ghế shofa ngồi rồi nhàn nhạt nói:

- Mang hành lý của cô ta lên tầng.

Lời nói vừa dứt liền có hai người hầu tiến tới phía cô,đám người ấy tiến một bước cô lùi một bước,bàn tay rịn mồ hôi càng nắm chặt tay kéo một mực không buông.

- Cố Vũ Hàn,không phải hôm qua anh còn bắt tôi kí vào đơn ly hôn sao? Cớ gì tôi kí rồi anh vẫn muốn làm khó.

Lạc Quân Nhi nhìn anh chất vấn,cô đâu phải con búp bê trưng bày trong lồng kính muốn khoắc lên cô thứ gì thì nhất định không có quyền phản kháng. Cô vẫn hướng đôi mắt đen thâm trầm về phía anh,lúc này anh đang cẩn thận băng bó vết thương ở chân cho Tiết An Ninh,từng động tác đều rất nâng niu,nhẹ nhàng như thể sợ làm cô ta đau. Nhìn cảnh tượng trước mặt hai bàn tay cô xiết thật chặt tưởng như có thể đâm thủng lớp da bên ngoài, Lạc Quân Nhi thấy thật chướng mắt,cô vứt chiếc vali ngã xuống đất lập tức quay người bước về phòng.

Cô nằm dài trên giường nhìn ra chiếc cửa sổ làm bằng kính cường lực chạy dọc xuống mặt đất, gió bắt đầu nổi lên ngày một mạnh mẽ, cơn gió lạnh giá như muốn xé toạc mọi thứ,hung hăng thổi bay những chiếc lá mềm yếu. Đáy mắt Quân Nhi ánh lên một tia sáng,môi mềm cong lên ma quái.

Lát sau đã thấy cô leo xuống từ ban công phòng mình,ban công của cô hướng ra sau vườn nên chắc chắn một điều rằng sẽ không ai nhìn thấy cô bỏ trốn cả. Quân Nhi chạy thật nhanh ra phía cổng phụ đang hé mở, trời đổ mưa khiến áo cô dính chặt vào người,thật khó chịu. Bất giác cô thấy có điều gì đó không ổn ở đây liền dừng bước, dưới cơn mưa đang rơi như trút nước,Cố Vũ Hàn đi tới,dáng người cao gầy bị màn mưa bao phủ nhưng vẫn hiện ra rất rõ nét trước mắt cô. Anh nhìn cô,sải chân bước thật nhanh về phía cô,nhanh đến mức cô chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.

Cả cơ thể nhẹ hẫng,cô bị anh vác gọn gàng trên vai.

Lạc Quân Nhi vùng vẫy,không ngừng đánh vào lưng anh,vừa đánh cô vừa mắng:

- Cố Vũ Hàn,mau thả tôi xuống,tên khốn nhà anh không có quyền gì bắt ép tôi.

Cố Vũ Hàn ném cô lên giường,anh thay đổi sắc mặt,ánh mắt nhìn cô lạnh lùng vô cảm,anh cầm lấy tờ giấy ly hôn đặt trên bàn xé thành từng mảnh vụn:

- Tờ giấy này không còn hiệu lực.

Nói rồi anh liền dời khỏi,khóa chặt cánh cửa giam lỏng cô trong đấy. Lạc Quân Nhi ở trong căn phòng rộng lớn,không gian tĩnh lặng trống vắng,cô cười chua chát, ngồi cuộn trên chiếc giường lớn đặt cạnh tủ sách.

Bên ngoài trời vẫn nổi gió,cuồng ngạo đập tan mọi sự giải thoát...