HỒI TỰA

Đã sang tháng hai rồi mà tiết trời trên một cánh đồng bằng ở Lũng Tây vẫn còn giá lạnh như mùa đông vậy.

Mặt trăng tuy lờ mờ nhưng những vì sao lại rất sáng tỏ. Trên sông Sơ Sắc, tiếng băng va đụng vào nhau hợp với tiếng gió Bắc thổi, tạo nên một bản nhạc hùng tráng và phức tạp, tựa như một bản nhạc đại hoà tấu. Tiếng nhạc ấy vẫn còn lan đi những mấy dặm xa…

Trên nam ngạn con sông, giữa đám bụi cỏ lau, người ta bỗng thấy một người đang đứng sừng sững nhìn về phía bờ sông bên kia. Dưới ánh trăng lờ mờ, chỉ thấy thân hình người ấy cao hơn trượng, mặc áo bào đen. Nhưng điều rất kì lạ là từ trên vai trở lên người ấy lại có những hai cái cổ và tất nhiên trên mỗi cổ lại có một cái đầu. Không hiểu người này là quỉ hay là ma mà lại có đến hai cái đầu như thế?

Người ta nghe thấy tiếng cái đầu bên phải thở dài một tiếng rồi nghếch đầu nhắm mắt hình như đang lắng tai nghe ngóng điều gì. Giây lát sau y mới cất tiếng nói:

- Xem cung cách này có lẽ đêm nay anh em chúng ta đừng có hòng ngồi yên mà câu cá như mọi khi đâu?

Y vừa nói vừa lắng tai nghe tiếp. Nhưng y đang nói chuyện với ai? Vì lúc đó bốn bề yên ắng như tờ và không có một bóng người nào khác?

Một lát sau cái đầu bên phải bỗng nghiêng một bên và mở mắt ra nhìn về phía Nam Hải mắt đỏ ngầu phát ra hai luồng ánh sáng chói lọi và mặt của y cũng đỏ như máu trông rất khủng khiếp.

Y cười khỉnh một cái rồi cất giọng khàn khàn đáp:

- Có bảy người cưỡi bảy con ngựa phi tới. Trông chúng có vẻ là những nhân vật võ lâm. Đệ chắc đây lại là một vụ thù sát hay cướp bóc gì cũng nên? Lão Đại bảo như thế có đúng không? Chắc chúng lại như chó cắn chó mèo cào mèo đều là cá mè một lứa hết. Từ xưa tới nay lúc nào cũng thế. Chuyện của võ lâm cứ oan oan tương báo không thể nào phân biệt được ai thực ai hư ai trái ai phải cả. Anh em chúng ta chẳng tội gì mà phải dây dưa vào chuyện của chúng, cứ việc đứng yên ở đây lẳng lặng chờ xem hà tất mà phải mua dây mà cột vào mình làm chi? Lão Đại cho ý kiến của đệ có hợp lý hay không?

Lạ lùng thật! Người đã mọc hai đầu mà lại còn có hai tư tưởng khác biệt nhau! Nếu người không biết nghe thấy hai cái đầu ấy trò chuyện với nhau như vậy thế nào cũng phải sợ hãi đến hồn bay bạt vía chứ không sai.

Cái đầu bên phải đột nhiên ngẩng lên trợn mắt đôi ngươi cũng phóng ra hia luồng ánh sáng chói lọi như hai ngọn đèn pin vậy.

Bộ mặt bên này gầy gò và già dặn hơn khác hẳn bộ mặt của Lão Nhị không những da dẻ đã hồng hào mà lại còn rất trắng trẻo và nom rất hiền từ chứ không có vẻ hung ác và dữ tợn như bộ mặt của cái đầu phía bên trái. Vì vậy ai nom thấy vẻ mặt của cái đầu thứ nhất cũng đã có cảm tình ngay.

Ông ta đưa mắt về phía nam thấy có mấy người đang cưỡi ngựa phi tới. Thị giác và thính giác của Lưỡng Thủ Quái Nhân rất mẫn cảm nếu không vì sinh đôi và hai đầu một thân như vậy thì nội công của họ cũng đã luyện đến mức thượng thừa rồi.

Lão Đại lại nói:

- Họ đã tới kia kìa! Chúng ta mau nhảy sang bờ bên kia trốn tránh đi đừng để họ nhìn thấy mặt anh em chúng ta. Bằng không họ chưa kịp đấu thí mạng với nhau đã kinh hoàng đến mất cả hồn vía như vậy có phải là rất tội nghiệp cho bọn chúng không?

Lão Nhị dùng giọng mũi kêu “hử” một tiếng đầu lắc lư mấy cái rồi chếch sang bên trái đoạn thở dài một tiếng rồi hậm hực nói thầm:

- Những kẻ thường tục này khốn nạn thật! Chúng chỉ biết trọng bộ mặt và hình dáng bề ngoài thôi. Chúng coi anh em chúng ta như một loại quái vật gì ấy! Vừa gặp mặt đã sợ hãi như trông thấy loài rắn rết vậy. Sự thật kẻ độc ác nhất thiên hạ lại là những kẻ có bộ mặt xinh đẹp và dáng vẻ ưa nhìn nhất.

Sở dĩ y vẫn thường hay lẩm bẩm như vậy vì người đời cứ coi anh em y là quái nhân không ai chịu gần gũi cả.

Lão Đại thấy Lão Nhị lẩm bẩm như vậy vội kêu “suỵt” một tiếng giơ tay phải lên vỗ vào cánh tay trái một cái rồi khuyên bảo rằng:

- Thôi chú đừng nói nữa! Chúng ta mau sang bờ sông bên kia đi!

Hai người cùng nhún mình một cái rồi thân hình chung của hai người liền phi sang bờ sông bên kia nhanh như điện chớp vậy. Sang tới bờ bên đó rồi hai anh em vội chui ngay vào một bụi cây để ẩn núp. Khinh công của hai anh em nhà họ lợi hại thật chỉ khẽ nhún mình một cái đã vượt qua được mặt sông rộng chừng mười mấy trượng ngay.

Anh em quái nhân vừa đi khỏi chỗ đứng cũ của mình ở bên Nam ngạn đã có hai người cưỡi ngựa phi tới. Hai con ngựa phun hơi ra như khói và mồ hôi nhễ nhại đủ thấy chúng đã chạy một quãng đường xa như thế nào.

Người đàn ông ăn mặc võ trang trông rất anh tuấn, hai mắt sáng như hai ngọn đèn lôi, còn thiếu nữ tóc xoã xuống vai trông như một nàng tiên vậy, nhưng lúc này trông mặt nàng tái mét, bụng phồng lên như một cái trống, cau mặt, tay ôm bụng hình như chửa sắp tới ngày sinh đẻ vậy!

Hai người đi tới cùng gò cương cho ngựa đứng lại, người đàn ông vội phi thân xuống đất trước và đỡ người đàn bà xuống sau chàng nhanh nhẹn lấy một vật gì ở trong người ra và bỏ vào trong lòng người đàn bà, rồi lấy hai viên thuốc cho người đàn bà uống với giọng bi đát, chàng thúc giục người đàn bà rằng:

- Thiến muội! Thời gian cấp bách lắm rồi bắt buộc huynh phải dùng đến hạ sách này! Thiên muội mau bơi qua sông để tìm đường tẩu thoát đi! Nếu hiền muội sống sót, nên mai danh ẩn tích mà gắng dạy dỗ đứa trẻ sắp chào đời.

Người đàn bà uống xong hai viên thuốc đó hình như đã bớt đau. Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, vội giơ hai tay ra ôm chặt lấy hai chân người đàn ông nức nở khóc:

- Lân đại ca… đại ca đã quên lời thề năm xua rồi hay sao? Chúng ta thề sống chết có nhau, sao đại ca nỡ bỏ em sống một mình như thế.

Người đàn ông cũng khóc sướt mướt, ngồi xổm xuống vuốt tóc người đàn bà, thở dài đáp:

- Thiến muội! Quý hồ lòng của chúng ta rắn như sắt đá, thì dù ở trên trời hay dưới trần thì rồi chúng ta cũng được tái ngộ! Xin em nên nhớ kĩ lời nói đó, dù ngu huynh có mệnh hệ nào thì hồn phách vẫn ở cạnh em, bảo vệ cho mẹ con em. Cho đến khi nào đứa nhỏ thành người lúc ấy... Thiên muội hãy theo ngu huynh sang thế giới cực lạc… Chỉ mong Thiên muội nên coi trọng dòng dõi và mối huyết thù của nhà họ La mà chịu đựng đau khổ.

Chàng ta chưa nói dứt, bọn người đuổi theo đã tới chỗ cách hai người chừng mấy chục trượng rồi. Chàng nọ bèn ngậm mồm nắm cánh tay phải người đàn bà quát lớn:

- Thiến muội! Em nên giữ gìn thân thể…

Chàng dùng tay trái đẩy vào sau lưng nâng có một cái thế là nàng nọ đã bắn ra giữa sông liền.

Thiếu phụ tên là Thiến Muội khinh công cũng khá cao siêu nàng gắng sức nhảy tới một tảng băng đang trôi trên mặt sông ở chỗ cách nàng mấy trượng.

Người đàn ông đẩy vợ đi rồi liền rút trường kiếm ra đấu với kẻ địch. Bên địch có năm người tất cả, đều mặc võ trang màu đen, đầu và mặt chúng dùng khăn đen phủ kín, chỉ để lộ ra hai con mắt thôi. Tên nào tên ấy đều cầm Thanh Cương kiếm vừa tới nơi chúng đã nhắm người nọ đâm lia lịa ngay.

Người đi trước trông thấy Thiến Muội nhảy xuống sông để đào tẩu liền quát lớn:

- Mi chạy đi đâu?

Y vừa nói vừa nhún vai một cái, người đang ngồi trên yên ngựa đã phi lên cao ba trượng. Khi sắp hết đà, y vội giở thế “Ngư ưng nhập thuỷ” (cá và chim ưng nhảy vào nước) phi vượt qua đầu của Lân đại ca, nhảy xuống giữa sông để đuổi bắt Thiến muội.

Còn bốn tên kia đều nhảy xuống đất bao vây chặt Lân đại ca. Thấy kẻ thù đuổi theo vợ cưng của mình Lân đại ca tức giận vô cùng, hai mắt như nổ lửa. Chỉ thấy chàng ngẩng đầu lên rú một tiếng rất lớn và giơ tay trái lên ném luôn một mũi ám khí bạc vào người của kẻ tử thù đang bay lơ lửng trên không. Khi mũi ám khí bạc ấy sắp tới đích liền hoá thành năm mũi như một bông hoa mai, có ánh sáng loé mắt nhắm người nọ bắn tới.

Bốn tên đồng đảng thấy thế, kinh hãi vô cùng vội cảnh báo tên nọ rằng:

- Lão Đại cẩn thận có ám khí ném tới đấy!

Lân đại ca ném xong mũi ám khí bạc rồi chả cần nhìn xem mũi ám khí của mình có trúng hay không, mà chỉ múa tít thanh kiếm nhằm bốn tên nọ tấn công luôn, mồm thì quát mắng:

- Ác tặc khinh người quá đỗi. Các người mau nạp mạng cho ta.

Bốn tên nọ không ngờ chàng ta ra tay nhanh như vậy, đều kinh hãi và lui về phía sau tránh né.

Tên đuổi theo Thiến muội đang lơ lửng trên không, phần vì tiếng sóng gió kêu quá lớn phần vì tiếng kêu của Lân đại ca che lấp, nên y không nghe thấy tiếng ám khí bay tới. Đến khi y nghe thấy tiếng cảnh báo của đồng bọn mới hay có ám khí bay tới, vội giở môn Thiên Cân Truỵ ra hạ thân xuống một tảng băng đang trôi trên mặt sông. Đồng thời y móc túi lấy ra một mũi kim nhằm Thiến Muội đang ở chỗ cách y chừng hai trượng ném luôn.

Y nhận thấy hạ thân xuống tránh phi tiêu của đối phương đồng thời ra tay ném phi châm một cách khéo léo, vừa đúng thì giờ vừa đúng mực thước như thế không sao thất thế được. Nhưng y có ngờ đâu mũi phi tiêu ở phía sau vẫn theo sát nút. Thì ra y chỉ tránh được ba mũi ở phía trên thôi, còn hai mũi ở phía dưới thì bắn trúng vào vai của y, ngập sâu vào thịt chừng hai tấc.

Đau nhức thấu xương, y không sao chịu nhịn được, phải kêu lên một tiếng. Vì kêu như thế, chân khí bị bài tiết ngay, nên y té ngay xuống dưới sông kêu đến “bõm” một tiếng.

Thiến Muội ở đằng trước cũng bị phi châm của địch thủ bắn trúng, cùng lúc ấy nàng cảm thấy chân bị phi châm bắn trúng tê dại đi nên không sao đứng vững được ở trên tảng băng kia rồi cũng té xuống nước ngay. Trong lúc đó Lân đại ca ở trên bờ vừa tấn công được một thế kiếm bỗng nghe thấy tiếng Thiến Muội kêu la, liền quay đầu lại nhìn. Chàng vừa nhìn thấy vợ cưng của mình ở dưới nước khua chân múa tay, biết ngay nàng trúng phảỉ ám khí của kẻ địch rồi. Bằng không, nàng giỏi khinh công như thế, dù tảng băng có trơn đến đâu, vẫn có thể nhảy sang được bờ bên kia rồi, chứ có khi nào lại luống cuống như thế được.

Bốn tên địch thủ kia lùi về phía sau hơn trượng để tránh thế kiếm lợi hại của Lân đại ca, và chúng lại trông thấy Lão Đại của chúng bị té xuống nước, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận. Đồng thời chúng lại thấy Lân đại ca quay người nhìn đến nỗi đờ cả người như tượng gỗ vậy. Chúng thừa cơ móc túi lấy phi châm ra ném vào người đối phương, rồi chúng cũng múa kiếm xông vào tấn công cùng một lúc.

Lân đại ca thấy vợ cưng bị té xuống nước như bị dao cắt, mới đứng đờ người như kẻ thất hồn nên phi châm của kẻ địch bắn tới cũng không hay và cả bốn thanh kiếm đâm tới cũng không biết tránh né. Chờ tới lúc bốn thanh kiếm và phi châm của kẻ thù đâm trúng người lúc ấy chàng mới hay biết, muốn tránh hay chống đỡ cũng muộn mất rồi. Nên chỉ nghe thấy chàng rú lên một tiếng rất thảm khốc, thân hình của chàng bị đâm chém đến nát bét.

Bốn tên nọ không ngờ giết nổi Lân đại ca một cách dễ dàng như thế. Nên chúng cũng ngẩn người ra giây lát. Rồi hai tên chạy tời bờ cứu Lão Đại của chúng, còn hai tên thì ngồi xuống khám xét thi thể của Lân đại ca.

Tên Lão Đại rất giỏi bơi lội khi bị bắn trúng hai mũi phi tiêu, y vẫn còn gượng bơi vào bờ được. Hai tên nọ rút hai mũi phi tiêu từ người y ra y vừa rét vừa đau người cứ run lẩy bẩy mãi, nhưng y cũng gượng lên tiếng hỏi:

- Lão Tam có thấy gì không?

Hai tên khám xét cái xác của Lân đại ca một hồi, rồi lại ra lục soát những vật ở trong túi da ở trên ngực nhưng không tìm thấy vật mà chúng muốn tìm kiếm? Nên chúng nghe thấy Lão Đại hỏi như thế liền mắng chửi ngay:

- ĐM… không thầy gì hết, tôi đoán chắc vật ấy ở trong người mụ giặc cái kia? Lão Tứ, chú thử xuống sông tìm kiếm cái xác của mụ giặc cái kia xem sao?

Tên ngồi lục soát với y có lẽ là Lão Tứ, thấy Lão Đại ở dưới sông lên run lẩy bẩy như vậy y biết nước sông ở đây lạnh lắm, ít ai chịu đựng nổi vì thế Lão Đại công lực thâm hậu như vậy mà vẫn run đến như thế kia. Vì vậy y có vẻ rất bất mãn Lão Tam sai bảo mình như vậy, liền lạnh lùng trả lời rằng:

- Còn tìm kiếm gì nữa, nước chảy mạnh như thế kia, có lẽ xác của nó đã trôi…

Băng bó xong vết thương, Lão Đại liền ngồi dậy thở hắt ra với giọng run run nói tiếp:

- Thôi! Nước lạnh lắm để ngày mai hãy hay. Tối hôm nay ta phải tìm chỗ nào nghỉ ngơi và sưởi ấm cái đã, bằng không ta sẽ chết rét mất! Ngày mai chúng ta xuống miền hạ du tìm kiếm xác của y thị thì hơn. Hà! Thôi chúng ta lên ngựa đi ngay đi đừng ở lại đây nữa?

Nói xong, y gượng nhảy lên trên mình ngựa đi quất roi cho ngựa chạy trước.

Quái nhân Lưỡng Đầu đang núp ở bờ bên kia đưa mắt nhìn theo bóng của năm tên nọ càng chạy càng xa.

Lão Đại thở dài một tiếng và nói:

- Năm tên nọ khốn nạn thật. Nếu là trước kia, ngu huynh thế nào…

- Thôi, thôi! Việc của ai thì người đó tự lý lấy, việc thị phi ở trên đời vốn dĩ không có một định luật nào cả, Lão Đại không nên xét đoán một cách quả quyết như vậy.

Lão Nhị trả lời như trên, hiển nhiên y bất mãn lời nói của Lão Đại và cũng có lẽ vì câu, nếu năm xưa của Lão Đại mà y bực mình? Y lẩm bẩm nói tiếp: 

- Thiết nghĩ năm xưa chúng ta đã bước chân vào giang hồ đã hoài bão như thế nào? Hành vi của chúng ta đường đường chính chính như vậy, mà vẫn không được người đời lượng thứ cho, đi đến đâu họ cũng bảo anh em chúng ta là quái vật. Bây giờ thì…

Lão Đại chăm chú nhìn xuống đáy sông bỗng lớn tiếng ngắt lời Lão Nhị:

- Đừng nói vội, Lão Nhị hãy xem hình như đã có cá mắc vào lưới rồi.

Nói xong, y nhảy luôn lên bờ phía nam giơ tay phải ra lôi sợi dây thừng đen cột ở trên cành cây giật mạnh một cái. Ở giữa sông chỗ cách y chừng năm trượng bỗng có một vật gì đen lù lù bắn tung lên.

Lão Nhị bỗng kêu ủa và nói:

- Là người đấy! Chính là người đàn bà chết dẫm hồi nãy.

Y vừa nói vừa giơ tay trái ra đỡ lấy tấm lưới có cuốn chặt một người ở trong, và người nằm trong chính là Thiên Muội, vừa bị rớt xuống sông hồi nãy. Lưỡng Đầu Quái Nhân vội cởi lưới ra, Lão Nhị giơ tay trái ra chộp lấy người đàn bà đó định vứt xuống sông, Lão Đại vội khuyên “không nên” và vội giơ tay phải ra cướp lấy người đàn bà, rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống mặt đất mồm thì lẩm bẩm:

- Tuy chúng ta không muốn lý đến việc của người đời, nhưng không thể nào trông thấy chết mà không cứu. Người đàn bà này đã chết đâu mà Lão Nhị lại định vứt nàng xuống sông, gián tiếp giết nàng như thế?

Y vừa nói vừa lật sấp người Thiến Muội xuống thấy phía sau lưng nàng có rất nhiều kim nhô ra, liền cau mày lại thở dài nói tiếp:

- Bị thương thế này thì sống sao nổi?

Lão Nhị cười nhạt đỡ lời:

- Thứ phi châm này tên là Thanh Tòng Truy Hồn Châm, của Tô Châu Ngũ Hổ đã khét tiếng thiên hạ rồi, nếu không có thuốc giải độc của Ngũ Hổ thì không thể nào sống sót được. Tuy con nhỏ này công lực khá cao siêu và đã biết bế huyệt đạo rồi, nhưng bây giờ biết lấy đâu ra thuốc giải cứu y thị thoát chết? Hà! Không hiểu sao vợ chồng y thị lại bị nạn thê thảm thế này?

Y vừa nói vừa giơ tay trái ra, để vào chỗ ngực của Thiến Muội khẽ chộp một cái, trong người của Thiến Muội liền có một vật bay lên, rơi vào trong bàn tay hộ pháp của y tức thì. Còn Lão Đại thì cứ chăm chú thăm mạch cho Thiên Muội, tuy trông thấy Lão Nhị lấy được vật gì nhưng y vẫn không nói chỉ khẽ lẩm bẩm:

- Có lẽ người lớn không sao sống được còn thằng nhỏ ở trong bụng đã đủ ngày đủ tháng rồi cũng nên? Lão Nhị chúng ta nên giúp nó ra đời đi!

Lão Nhị cứ nhìn cuốn sách bọc da lấy được ở trong người của Thiên Muội rồi khẽ lắc đầu đáp:

- Lão Đại muốn làm gì thì làm tôi không biết và tôi cũng không muốn lý gì việc này.

Lão Đại khẽ thở dài tay trái đưa lên gãi đầu một cái rồi bỗng tự nói:

- Được rồi!

Thế rồi y giơ hai ngón tay ra, cách không chỉ vào bụng của Thiến Muội đang mê man bất tỉnh hai cái, đã rạch được bụng nàng ta ra, máu tươi bắn tung toé và lôi được cái bào thai ra ngay. Đứa bé vừa ra khỏi bào thai đã khóc oe oe và múa chân múa tay.

Lão Nhị đang chăm chú vào cuốn sách bọc da ở trong nghe thấy tiếng trẻ con khóc liền cau mày lại nói:

- Hôi hám lắm! Hôi hám lắm! Lão Đại chúng ta mau đi thôi!

Lão Đại cúi đầu nhìn đứa nhỏ mặt lộ vẻ hớn hở và giơ hai ngón tay ra cách không cắt một cái, đầu rốn của thằng bé như bị lưỡi kéo cắt vậy, rồi y thuận tay nhặt một miếng giẻ rách, dùng ngón tay chấm vào máu của người đàn bà viết vào miếng giẻ mấy chữ như sau:

“Con của nhà họ La”

Viết xong, y dùng miếng giẻ đó cuộn lấy thằng bé và nói:

- Lão Nhị mau kiếm cái gì cho thằng nhỏ ăn đi, xem nó đói như thế kia có tội không?

Lão Nhị bỏ cuốn sách vào túi, thuận tay móc một viên thuốc đen to bằng hạt đậu, thơm phưng phức ra nhưng y trù trừ có vẻ tiếc rẻ không muốn cho thằng nhỏ uống viên thuốc ấy.

Lão Đại thấy vậy vội thúc giục:

- Thôi chú đừng có tiếc của như vậy nữa, biết thứ thuốc này khó chế luyện thực nhưng bây giờ ta dùng để cứu người chứ có phải…

Lão Nhị quay lại lườm Lão Đại rồi mới chịu bỏ viên thuốc vào mồm thằng bé quả nhiên thằng bé nín khóc hẳn.

Lão Đại thấy thế mừng rỡ khôn tả, chắc lưỡi mấy cái khen ngợi rằng:

- Thằng bé này ngoan thực! Ngoan thực! Lão Nhị chúng ta…

Lão Nhị dùng giọng mũi “hừ” lắc đầu bảo:

- Chúng ta không nuôi thằng bé được đâu.

Lão Đại nghe nói ngẩn người giây lát rồi đáp:

- Cũng được! Chúng ta không biết kiếm người nuôi hộ hay sao? Sau này nếu nó thực là một thằng bé có tương lai thì chúng ta sẽ chỉ điểm một con đường cho nó bằng không thì…hà…

Lão Nhị đưa mắt nhìn thằng nhỏ bỗng kêu ủa một tiếng và tiếp lời:

- Thằng nhỏ này mặt mũi khôi ngô lắm, chắc sau này rất có tương lai. Nhưng số nó gian truân thực, chưa mở mắt chào đời bố mẹ đã bị giết hại một cách thảm khốc! Có lẽ bố mẹ nó chết cũng chỉ vì trong người có báu vật thôi! Chúng ta nuôi được nó nhưng cứ để xem số mạng nó thế nào?

Y vừa nói vừa cất bước đi luôn. Chỉ trong chốc lát đã mất dạng Lưỡng Đầu Quái Nhân và thằng nhỏ liền.

Trên bờ sông lại yên lặng như cũ và chỉ còn hai xác chết ngổn ngang ở đó. Tuy mùa đông, sương đóng băng nhưng chắc cả hai không còn biết giá lạnh là gì nữa.

Thời gian trôi chảy như nước sông chảy đều đều vậy… Một ngày, hai ngày, một năm hai năm…

Cánh đồng băng ở hai bên bờ sông cũng theo thời gian mà thay đổi lúc thịnh lúc suy, nhưng trong những ngày gió tầm thường ấy, đố ai ngờ một cánh đồng giản dị này lại nảy nở ra một con người phi thường.