Chương 1 - Nếu Đã Có Duyên Thì Kết Hôn Đi

Vu Đông thấy cả người không có tí sức lực nào cả, đôi mắt vừa rát vừa đau, dường như muốn ngất xỉu vì mất nước, cơ thể cô bị gì vậy? Cô dùng hết sức lực cuối cùng mở to mắt liền thấy một chàng trai cao lớn đứng trước mặt, anh ta đứng quay lưng về phía ánh sáng, cái bóng che khuất cả người cô làm cô không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Anh ta dường như nói điều gì đó vài lần nhưng Vu Đông vẫn mơ hồ, phải mất một lúc mới nghe rõ được lời đối phương nói.

“Cô có sao không?”

Vu Đông ngơ ngác hồi lâu mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm, cô phải đang mặc đồ ngủ mới và nằm trong căn chung cư đầy xa hoa của mình chứ, tại sao lại ngồi ở địa phương xa lạ này?

Nhìn xung quanh một lát, “Cục dân chính Thân thành”, năm chữ cực to xuất hiện trước mắt làm Vu Đông phản ứng lại.

Sao có thể?

Vu Đông vội đứng lên nhưng do cơ thể quá yếu cộng thêm đứng lên quá nhanh nên trước mắt liền tối sầm, sắp muốn ngã xuống đất.

“Cô không sao chứ?” Chàng trai vội vàng giúp Vu Đông.

Vu Đông lúc này mới nhìn được rõ ràng chàng trai này, khuôn mặt đoan chính, mắt kính gọng vàng, trong mắt chứa sự quan tâm.

Hình như cô không biết người này nhưng anh ta nhìn rất quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.

“Anh… có chút quen.” Vu Đông ngơ ngơ nói.

“Có lẽ là do nửa tiếng trước khi cô bị bạn trai bỏ tôi cũng vừa đúng lúc ở bên cạnh và cũng bị bạn gái mình bỏ và cô nhìn tôi mấy lần đó” Anh ta cười khổ nói.

“…” Bị bạn trai bỏ? Đứng trước cửa cục dân chính? Vu Đông nhìn lại bên cạnh, quả nhiên có một cái rương hành lý màu hồng nhạt, chẳng lẽ lúc này chính là mười năm trước ngày mà cô bỏ nhà chạy đến Thân thành tìm tra nam kết hôn sau đó bị quăng ư?

Ngày 7 tháng 7 năm 2007!!!

Vu Đông lấy di động ra nhìn, di động Nokia quen thuộc, ngày quen thuộc trong điện thoại chứng minh cô đoán không sai.

Cả đời Vu Đông lịch sử đen chỉ có một, đó chính là năm hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không quan tâm lời phản đối của cha mẹ, mang theo hành lý suốt đêm chạy đến Thân thành gặp bạn trai, hẹn nhau đăng kí kết hôn ở cục dân chính.

Nghe bạn trai cũ nói lời chia tay ở trước cửa cục dân chính.

Còn cụ thể nói gì thì do lâu quá nên Vu Đông chẳng còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ đại khái ý là chính mình vừa mới tốt nghiệp liền muốn lấy một người ở Thân thành là không tốt, cha mẹ hắn không đồng ý hắn cùng cô ở bên nhau. Cuối cùng cô nhận được 10000 đồng tiền chia tay.

Sau đó thì cô ngây ngốc ngồi dưới ánh nắng chói chang khóc đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện, theo lời hộ sĩ nói thì có chàng trai đưa cô vào, còn giúp cô đưa mấy trăm đồng tiền thuốc nhưng không để lại tên họ.

Vậy nên nghĩ lại thì chắc là người này rồi.

“Cô có sao không, đầu còn nhức không? Có lẽ là bị say nắng rồi, muốn đi bệnh viện khám không?” Chàng trai thấy cô gái này không nói gì, vẻ mặt trời muốn sập xuống nên lo lắng hỏi.

“Anh tên gì?” Vu Đông hỏi.

“Hạ Phong.”

Hạ Phong? Thanh niên có sức ảnh hưởng lớn nhất châu Á năm 2017, bác sĩ tìm được cách chữa bệnh ung thư? Vô số đại nhân vật xếp hàng nhờ chữa bệnh? Đại thần giới y học?

“Anh là bác sĩ?” Vu Đông hỏi.

“Sao cô biết?” Hạ Phong nghi hoặc nói.

“Nhìn anh giống bác sĩ.”

“Bác sĩ cũng có khuôn mặt đặc thù ư?” Hạ Phong buồn cười nói.

“Anh nói anh mới vừa bị bỏ sao?” Vu Đông hỏi.

Hạ Phong nhìn cô gái này lúc nãy vừa mới đau lòng muốn chết, muốn khóc đổ trường thành, rồi bi phẫn còn bây giờ lại trở nên hưng phấn.

Hạ Phong gật đầu.

“Sao anh lại bị bạn gái bỏ?” Vu Đông hỏi.

“Tôi muốn kết hôn nhưng bạn gái không muốn. Tôi nói với cô ấy nếu hôm nay không đi đăng kí kết hôn thì sẽ chia tay.” Hạ Phong cười khổ nói.

“Sao anh lại kết hôn một cách gấp gáp như vậy?” Vu Đông hiếu kỳ nói.

“Mẹ tôi bị bệnh, mấy ngày sau sẽ phải mổ. Mẹ tôi muốn trước khi mổ được nhìn thấy tôi kết hôn.” Hạ Phong cười khổ.

“Vậy chẳng phải bây giờ anh không kết hôn được lại còn mất bạn gái?” Vu Đông nói.

“Đúng thế!” Quay về nên nói thế nào với mẹ bây giờ.

“Anh có nhà không?” Vu Đông đột nhiên hỏi.

“À…có!” Vì muốn kết hôn nên Hạ Phong vào nửa năm trước đã mua nhà, còn căn cứ vào sở thích của bạn gái mà trang hoàng nhà cửa.

“Nếu không thì chúng ta kết hôn đi!” Vu Đông bỗng nhiên đề nghị.

“Cô…” Hạ Phong đã cho rằng hắn nghe nhầm.

“Anh xem bây giờ anh cũng muốn tìm người kết hôn để làm mẹ anh yên tâm mà tôi cũng muốn kết hôn, hơn nữa chúng ta cũng đang đứng trước cửa cục dân chính, đều mang sổ hộ khẩu. Quan trọng nhất là chúng ta đều mới chia tay.” Vu Đông nói, “Đây là duyên phận đó!”

Cho đến khi rời khỏi cục dân chính, tay cầm giấy kết hôn Hạ Phong vẫn chưa phản ứng lại được, hắn đã kết hôn rồi sao?

Ở cửa cục dân chính nhặt một cô vợ?

Hạ Phong im lặng nhìn cô gái đang uống coca, khuôn mặt non nớt, vừa nhìn là biết mới ra trường.

“Uống coca nhiều không tốt cho sức khỏe!” Hạ Phong nhắc nhở.

“Lúc nãy khóc nhiều quá nên giờ rất khát nước.” Vu Đông uống hơn nửa chai mới dừng lại được, “Chồng à em đói bụng, chúng ta tìm một tiệm cơm đi.”

Chồng? Hạ Phong cứng đơ.

“Rương hành lý anh mang giúp em, chẳng biết để gì mà nặng thế.” Vu Đông không chút khách khí nói.

Hạ Phong dù có chút không thích ứng kịp nhưng được dạy dỗ từ nhỏ khiến hắn biết phải giúp đỡ phái yếu, huống chi lại là vợ mình.

Hai người đến một tiệm lẩu, ăn một cái lẩu nóng cay.

Cuối cùng, Hạ Phong, mang vẻ mặt khó nói, cầm ly rượu lên, Vu Đông: “Uống lên ly rượu này, cầu mong cho cuộc sống hôn nhân sau này của chúng ta cũng rực rỡ như lẩu vậy!”

Người kỳ lạ như thế này là từ đâu đến thế!!!

Ăn uống xong Vu Đông liền kéo Hạ Phong đến một tiệm chụp ảnh cưới, vào bảo muốn chụp ảnh cưới trong hôm nay.

Nhân viên trong tiệm nói muốn chụp ảnh cưới thì cần phải hẹn trước bởi vì không có chuyên viên trang điểm và nhiếp ảnh gia rảnh.

Hạ Phong còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Vu Đông lấy một xấp tiền ra từ trong bóp, hào khí ngập trời nói: “Bây giờ chụp một bộ ở đây, tối nay trước 12 giờ phải làm xong khung rồi đưa đến nhà tôi, tiền còn dư thì tính là phí tăng ca.”

“Được, được, tôi bây giờ sẽ liên hệ chuyên viên trang điểm và nhiếp ảnh gia ngay, sẽ lấy thời gian nghỉ trưa chụp cho ngài!” Nhân viên cao hứng phấn chấn đi ngay.

Cuối cùng đơn giản chụp một bộ ảnh cưới, Hạ Phong yên lặng để lại địa chỉ rồi ngây ngốc đi ra cửa.

“Bị tác phong thổ hào* của em dọa đến à?” Vu Đông thấy người chồng mới ra lò của cô vẻ mặt kỳ lạ liền hỏi.

(*thổ hào: nhà giàu mới nổi)

“Tại sao hôm nay phải chụp hình cưới?”

“Bởi vì hôm nay là ngày chúng ta kết hôn mà? Trong nhà đương nhiên phải có hình cưới!” Vu Đông nói với vẻ hiển nhiên.

Tốt lắm, tôi chẳng biết nói gì nữa. Hạ Phong yên lặng ngậm miệng.

“Anh muốn nói gì thì nói đi, về sau chúng ta còn phải sống với nhau cả đời nên không cần khách khí đâu.”

May thật, tuy rằng vợ mới cưới của hắn có chút kỳ quái nhưng ít nhất đã tính toán cùng hắn sống cả đời.

“Anh không cần đau lòng số tiền đó, tiền đó là bạn trai cũ của em đưa, phí chia tay đó. Hừ!! Nếu anh ta không cần em thì em dùng số tiền đó cùng người khác chụp ảnh cưới cho anh ta tức chết!”

Được rồi, cô ấy chẳng những kỳ quái mà còn mang thù.

“Anh ta cho rằng em sẽ sĩ diện đem tiền đập vô mặt anh ta, mơ đi, có tiền không lấy là đồ ngốc!”

Được rồi, còn tương đối… à tương đối thực tế.

“Chúng ta về nhà.”

Hạ Phong yên lặng dẫn Vu Đông về căn nhà mới mua. Từ lúc bước vào cửa, cô vợ mới cưới của hắn không ngừng cảm thán.

“Oa chồng em ở trung tâm thành phố, con đường này rất đắt đó, mười năm sau chắc chắn nhà ở đây phải hơn mười vạn một mét vuông.”

“Oa nhà thật lớn, hơn một trăm mét vuông, có tới 2 tầng. Như vậy mười năm sau chúng ta không cần làm gì cũng có thể thành ngàn vạn phú ông!”

“Chỉ là trang hoàng có chút quê mùa, nhưng em sẽ không để ý đâu.”

“Nhưng đồ vật của bạn gái cũ của anh nhất định phải dẹp đi, em rộng lượng lắm nên anh không cần bỏ nhưng đừng cho em thấy là được, nếu không em sẽ tức giận đó.”

Người vợ hắn mới nhặt chắc không có vấn đề gì đâu ấy nhỉ?

Hạ Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng về tương lai của mình.

“Về sau em ở phòng này.” Hạ Phong mang hành lý đặt vào phòng.

Vu Đông nhìn thoáng qua liền biết đây là phòng dành cho khách, bất mãn nói: “Chúng ta không ngủ chung sao?”

Được rồi, người vợ mới cưới này cũng thật là tích cực.

“Mặc kệ, mấy người thuộc ngành kĩ thuật như anh đều dễ thẹn thùng, em cho anh ít thời gian thích ứng đó.”

Thật là cám ơn cô!

“Em ngủ một lát, chừng nào họ đưa ảnh cưới đến thì anh cứ để đâu đó trước đi, khi em tỉnh lại em sẽ suy nghĩ xem đặt ở đâu thì thích hợp.” Nói xong Vu Đông liền đóng cửa phòng.

Vu Đông thoải mái nằm trên giường, ý nghĩ duy nhất là muốn nói cho mẹ cô ở mười năm sau là con gái mẹ đã không phải là thừa nữ* nữa rồi, mới tốt nghiệp đã lấy được một người chất lượng tốt, tiềm lực cao.

(*thừa nữ: người con gái lớn tuổi chưa kết hôn)

Tuổi còn trẻ đã có biệt thự cao cấp!

Không cần bị buộc đi xem mắt, thấy toàn xấu, béo, lùn, trọc!

Đúng vậy, nữ chính là một người bị buộc đi xem mắt nhiều đến ghê tởm, cuối cùng tỉnh lại thì thấy một người đàn ông có diện mạo, có giá trị con người cao nên liền đóng gói mình đưa cho người ta.