Chương 1

Chương Hiểu sinh ra tại một huyện nhỏ hẻo lánh phía Nam. Trong thôn nhà Chương Hiểu cũng không tính là tệ. Ông nội là thư ký thôn, mở một nhà máy gạch, cha là người nhiệt tâm lương thiện, mẹ là giáo viên, ngoại trừ tỷ tỷ bề ngoài có chút chậm hiểu, một nhà Chương Hiểu cũng coi như ấm áp hạnh phúc.

Thẳng đến khi bảy tuổi năm đó, cha Chương Hiểu chết chìm trong chính miệng giếng sau nhà, cuộc sống hạnh phúc bình thường theo đó bị phá vỡ. Mẹ lúc trước còn khóc thê thảm, nhưng không lâu sau cũng bỏ đi theo người đàn ông khác, ông nội trong nháy mắt dường như già đi rất nhiều tuổi. Từ đó về sau, Chương Hiểu cùng tỷ tỷ sống cùng ông nội bà nội.

Đối với cái chết của cha Chương Hiểu, cả thôn đều cảm thấy thực tà môn, đều nói là trong giếng có thứ không sạch sẽ.

Phía sau nhà Chương Hiểu là một căn nhà cũ bị bỏ hoang, tiếp phía sau có vài hộ ở. Gần đó có một hồ nhỏ, hồ này thường xuyên có vài tiểu hài tử chết chìm, cũng có người tại nơi này nhảy xuống tự sát khiến cho mọi người *mao cốt tủng nhiên, người nhát gan đương nhiên sẽ không ở đó, chỉ có người gan lớn một chút dám ở, cứ như vậy tạo thành mấy nhà phụ cận bên hồ.

“Ta thấy có người kéo cha xuống.”

Chương Hiểu mãnh liệt xoay người, nhìn thấy tỷ tỷ nhìn chằm chằm vào mình, thế nhưng hai mắt lại trống rỗng vô hồn.

Chương Hiểu thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài có muỗi, tỷ nhanh về phòng ngủ đi.”

“Ta thấy có người kéo cha xuống dưới, cha không muốn nhưng hắn nhất quyết kéo xuống.” Gương mặt nàng không chút thay đổi nói với Chương Hiểu

Chương Hiểu đã sớm không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, từ bốn năm trước sau cái chết của cha, tỷ tỷ bắt đầu lẩm bẩm những lời này, nhưng là chẳng ai để tâm.

Đưa nàng trở lại phòng ngủ, Chương Hiểu một mình quay về gian phòng của mình. Nhà Chương Hiểu xây hơn hai mươi năm đã cũ, gồm hai lầu cùng với một căn gác nhỏ. Trong phòng luôn thực râm mát, ban ngày sẽ không bị ánh mặt trời chiếu vào, đối với mùa hè quả thực rất tốt, sẽ không quá nóng.

Chương Hiểu ngủ một mình ở lầu hai, lầu hai có bốn gian phòng. Cha mẹ Chương Hiểu trước đây ở một phòng. Hiện tại trừ phòng Chương Hiểu, các gian khác đều không sạch sẽ vì một thời gian dài không có người ở, cũng không có người quét dọn.

Trên lầu hai, ngoại trừ một chiếc bóng đèn được đặt trong phòng Chương Hiểu , bất kể hành lang hay đại sảnh, sân thượng đều không có bóng đèn. Gọi người đến sửa nhiều lần nhưng không lâu sau lại nổ, về sau liền dứt khoát đem toàn bộ bóng đèn bỏ đi.

Chương Hiểu lê dép trở lại phòng, sàn nhà bằng gạch đã có chút nứt ra, vì thời gian đã quá lâu đột nhiên trở nên nghiêm trọng, Chương Hiểu đi lên cảm giác có chút lộc cộc, vội mở màn chui vào giường, bật quạt máy. Màn giường màu trắng bị gió thổi phập phồng, bay tứ tung, nhìn hơi giống như nữ nhân thời cổ đại múa.

“Két két…” Cửa bị đẩy ra mắc kẹt trên sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.

Chương Hiểu bị đánh thức ngẩng đầu nhìn, thấy cửa chỉ mở ra một khe nhỏ, liền gọi một tiếng: “ Là ai? Bà nội sao?” Ngoài cửa không ai đáp lại, Chương Hiểu tưởng tỷ tỷ mình lại lên, liền hỏi lại: “Là Điền Điền sao? Muộn như vậy sao tỷ còn chưa ngủ? Mau về phòng ngủ đi. Nếu bà nội lên đây thấy tỷ sẽ đánh tỷ đó.”

Từ khe cửa xuất hiện một bàn tay chầm chậm vói vào, dưới ánh trăng màu sắc trắng bệch.

Chương Hiểu bị màn giường làm cho mơ hồ nhìn không rõ lắm, lại kêu một tiếng: “Điền Điền, mau về phòng ngủ! Ta ngày mai còn phải đi học, không có thời gian cùng tỷ nháo đâu.”

Cánh tay kia dừng lại một lúc, lại thu về. Sau đó không còn tiếng động.

Chương Hiểu tưởng rằng tỷ tỷ nghe lời về phòng, trong lòng cũng không để tâm lắm, trở mình một cái liền ngủ.

Trên hành lang không có bóng đèn, chỉ treo đèn lồng màu đỏ bị gió thổi lay lắt, ngoài cửa không một bóng người.

Buổi trưa sau khi đi học về, Chương Hiểu rủ hai đồng học đến nhà chơi, dẫn họ lên sân thượng trên lầu làm bài tập.

Làm xong bài đầu tiên Trương Cường liền ngồi không yên, tựa vào lan can nhìn thấy căn nhà cũ phía sau, hỏi Chương Hiểu: “Hiểu Tử, phía sau này không có người ở sao?”

Chương Hiểu đang chuyên tâm chơi *bộc trúc, đáp: “Từ lâu đã không còn người ở.”

Chỉ lát sau Trương Cường hét to một tiếng, Chương Hiểu bên cạnh đang định châm lửa cho Tiểu Sấu Tử liền run lên một cái, quay đầu mắng: “Trương Cường ngươi gào cái quỷ gì? Dọa chết ta rồi!”

“Bên kia có một cái hồ! Chúng ta qua đó câu cá đi, câu cá xong thuận tiện tắm luôn.” Trương Cường kích động chỉ tay về hồ nước phía sau căn nhà cũ xiêu vẹo. Tiểu Sấu Tử nghe xong, nhìn thời tiết một chút, hiện tại cũng đang rất nóng, liền phụ họa Trương Cường: “Được lắm! Đi câu cá đi, sau đó chúng ta nướng cá ăn!”

“Hiểu Tử, ngươi có đi không?” Trương Cường thấy Chương Hiểu không có động tĩnh, lại hỏi một câu.

Chương Hiểu gật đầu, đem hộp trúc đặt bên cửa sổ: “Ta lập tức sẽ đến, các ngươi cứ đi trước. Ta xuống dưới kia lấy cần câu cá.”

Tiểu Sấu Tử ngăn Trương Cường đang hưng phấn chạy xuống: “Chúng ta đi trước bắt giun, ngươi lấy cần câu xong thì tới chỗ chúng ta.”

“Ừ.” Chương Hiểu đáp một tiếng.

Ở dưới lầu lấy được cần câu cá, Chương Hiểu mở cửa đi ra ngoài. Theo bậc thang đi xuống, trong sân cũ trước nhà cỏ hoang mọc dày. Chương Hiểu thấy Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử cách đó không xa đang ngồi đào gì đó bên hồ, liền chạy tới.

Lúc đi ngang qua miệng giếng kia Chương Hiểu dừng lại, nhìn thoáng qua trong giếng. Bên trong giếng có nước, nước cũng rất trong. Nước giếng phản chiếu hình ảnh của mình, từ giếng tản ra cảm giác man mát nhè nhẹ, Chương Hiểu không khỏi đứng lâu một chút, đối diện giếng là một ngõ nhỏ hơi hẹp, bị nhà cửa hai bên ngăn trở không thấy ánh mặt trời, thoạt nhìn có chút lạnh lẽo u ám. Chương Hiểu tính toán lát nữa câu cá xong sẽ nướng cá ở đây.

“Hiểu Tử! Mau lại đây, chúng ta đủ giun rồi, còn đợi cần câu của ngươi thôi!” Trương Cường đột nhiên hô lớn một tiếng, Chương Hiểu phục hồi lại tinh thần cầm cần câu chạy về phía trước, trên lưng bỗng nhiên có cảm giác ướt sũng, cậu quay đầu lại, không có gì cả. Chương Hiểu tưởng là ảo giác liền không để ý, hướng phía hồ chạy đến.

Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử cầm một hộp sắt chứa đầy giun, thấy Chương Hiểu đi đến, Tiểu Sấu Tử lấy cần câu trong tay cậu, đem giun móc vào lưỡi câu. “Hiểu Tử, trong hồ có nhiều cá lắm. Sao lại không thấy có người khác đến đây câu?”

Chương Hiểu lắc đầu, “Ta cũng không biết.”

Trương Cường vui vẻ nói, “Đây là chỗ tốt, người khác không đến càng tốt. Sau này chúng ta thường xuyên đến đây chơi, câu cá, rất vui a. Cần gì phải có nhiều người đến đây.”

Chưa đầy một lúc đã có một con cá lớn mắc câu, Tiểu Sấu Tử cùng Trương Cường kêu to: “Ai ai, cá đã mắc câu!” “Con cá này thật lớn!”

Chương Hiểu vội vàng đem cá lấy xuống, dùng dao cạo vẩy cá, mổ bụng bỏ ruột.

Tiểu Sấu Tử nhìn thấy Chương Hiểu mổ cá, không rõ nghĩ cái gì liền chạy đi.

“Con cá này cũng mẹ nó quá được!” Trường Cường nhìn cá bên chân Chương Hiểu, đã có ba con đều rất lớn, liền thu cần câu, nói: “Như vậy đi, chúng ta trước cứ nướng ba con này, nhiều hơn cũng ăn không hết.”

Chương Hiểu đứng dậy đem cá cất đi, hỏi: “Tiểu Sấu Tử đâu?”

Trương Cường nghi hoặc nhìn quanh, “Mới vừa rồi còn ở đây mà? Tiểu tử này lại chạy đi đâu rồi?”

Chương Hiểu xách túi trên đống đá vụn đi tìm, đi qua căn nhà cũ thì thấy Tiểu Sấu Tử nằm trên miệng giếng đang ra sức giãy giụa. “Tiểu Sấu Tử! Ngươi làm gì đó!?” Chương Hiểu cùng Trương Cường chạy tới, Tiểu Sấu Tử mồ hôi đầm đìa hổn hển thở, “Ta, hô… ta thấy nơi này có miệng giếng, nước trong giếng lại sạch sẽ nên muốn chuẩn bị nước rửa cá.”

Trương Cường bộ dáng khinh thường đi tới, thò tay giữ chặt dây thừng đem thùng nước kéo lên, “Nhẹ như vậy mà ngươi kéo mãi không được, thật vô dụng!”

Tiểu Sấu Tử nghe xong lời này mất hứng, “Ai nói! Rõ ràng là rất nặng! Ta dùng sức kéo nhưng kéo không được!” Thò tay cầm lấy thùng nước, tay bắc lên thùng, Tiểu Sấu Tử vừa hơi dùng lực liền nhấc được lên, “A? Không sai… Nhưng lúc đầu rõ ràng rất nặng mà. Thật sự đó! Ta không có lừa các ngươi!”

Trương Cường không kiên nhẫn phất phất tay, “Được rồi được rồi! Có nước là tốt rồi. Đi nướng cá đi.”

Chương Hiểu đem chậu cá đưa cho Trương Cường, đưa tay chỉ hướng ngõ nhỏ: “Các ngươi đi qua đó nướng, bên đó không có nắng, không nóng. Ta về nhà lấy chút gia vị.”

*mao cốt tủng nhiên: rợn tóc gáy