Chương 1

thu chưa tới sao đã già

chắc đến lúc bóng nhạn sa lưng đồi

( Vô Danh )

1.

Ngồi trên chiếc ghế da cũ đặt tại phòng khách, Nhẫn im lặng nhìn ra ngoài rừng cây xanh xa xa phía lưng chừng núi. Mùa thu năm nay hình như tới sớm hơn. Giữa tháng 9 mà cây trong rừng, một vài loại cây thôi đã đổi màu vàng mặc dù lá chưa rụng. Sự chuyển mùa này chỉ là sự cảm nhận riêng của anh và những con thú quanh nhà như sóc, nai và chim chóc. Những con vật hoang dã này sống thuần bằng cảm tính, do đó chúng nhận ra sự biến dịch, thay đổi của trời đất chính xác hơn con người vốn sống và nhận xét phụ thuộc phần lớn vào lý trí và máy móc. Anh hướng đôi mắt của mình về mấy chú sóc nhỏ đang lon ton chạy tới lui trên mặt đất lác đác những trái dẽ, trái sồi, trái thông hay các loại trái cây khô khác mà anh không biết hoặc biết mà bây giờ lại không nhớ tên. Hằng năm, tới độ thu về, mấy chú sóc nhỏ quen thuộc lại đi lượm những trái cây khô đem chôn giấu để dành làm thức ăn cho mùa đông. Anh cũng cảm được cơn gió rừng lùa qua kẻ lá xạc xào thứ âm thanh nghe hoài mà cũng không thể diễn tả như thế nào cho đúng. Cơn gió rừng từ vùng Cumberland Plateau hun hút kéo về mang theo chút hơi lạnh, không nhiều song cũng đủ làm cho người già yếu, bệnh hoạn như anh phải co ro và gai gai sốt. Vùng cao nguyên này núi và đồi không cao lắm mà thành phố anh cư ngụ lại nằm dưới thung lũng sâu nhiều cây cối vì vậy núi thấp đồi lùn cũng vừa đủ khuất tầm mắt nhìn. Mùa giông bão, trời đang nắng đẹp bỗng mây đen lặng lẽ xuất hiện trên chót đỉnh núi lan dần dần xuống khu rừng hoang rồi tối sầm lại kèm với mưa gió ào ào và lát sau mưa tạnh. Mưa không dai dẳng mà mưa hoài. Mưa bất chợt đến nhanh rồi cũng vội vàng đi như người ta. Có tiếng điện thoại réo. Nhẫn liếc nhanh đồng hồ treo trên tường.

- Giờ này chỉ có quảng cáo…

Lẩm bẩm mấy tiếng đó anh vẫn ngồi yên trên ghế mà hổng thèm trả lời điện thoại vì biết những cú điện thoại đó chẳng ăn nhập tới mình. Đâu có ai điện thoại cho anh. Bạn lính lớp già hơn chết hết rồi; nếu sống thì tình trạng sức khỏe còn bết bát hơn anh nên ai lo phần người đó hoặc trời kêu ai nấy dạ. Còn lớp trẻ hơn vài tuổi thì ngơ ngơ ngác ngác thấy người đi trước nghĩ tới phiên mình nên rút vào xó tối yên lặng chứ ít khi chịu liên lạc với người khác. Đành rằng ai cũng một lần đi xuống đất nhưng nằm xuống nơi xứ lạ quê người thì ít có người muốn. Mấy tiếng '' xứ lạ quê người '' khiến cho Nhẫn lắc đầu cười. Hơn bốn mươi mốt năm sống và sẽ chết ở xứ này, thế mà anh cũng không muốn nhận nó làm quê hương của mình. Lắm khi lẩn thẩn nghĩ quanh nghĩ quẩn, anh ví nước Mỹ như cô tình nhân trẻ đẹp giàu sang còn Việt Nam như người vợ xấu xí và già nua. Người tình Mỹ cho anh đủ mọi thứ. Tự do. Nhà lầu. Xe hơi. Thức ăn nước uống ê hề. Đời sống dư thừa tiện nghi. Nhưng sao anh vẫn thờ ơ, lạnh nhạt và lắm khi còn hằn học với người tình '' blue eyes ''; trong lúc đó lại nhung nhớ người vợ già nua xấu xí chờ hoài một người đi chưa trở lại. Phải chăng lòng chung thủy làm cho anh nhớ hoài không quên. Phải chăng dù trẻ đẹp sang giàu, cô tình nhân tóc vàng mắt xanh chỉ là thứ người tình giai đoạn nhiều mặn nồng mà bội bạc cũng không kém. Hơi cựa mình khi nghe có tiếng chuông rồi chừng vài giây sau có tiếng cửa mở, anh biết cô y tá của nhà thương tới thăm mình. Sau cú '' stroke '' phải nhập viện mấy ngày, anh được cho về nhà. Vì lý do anh sống một mình mà tạm thời không được phép lái xe nên nhà thương, vào ngày thứ sáu mỗi tuần sẽ gởi y tá tới nhà theo dõi bệnh trạng của anh. Hôm nay là lần đầu tiên cô y tá tới nhà thăm bệnh. Sở dĩ anh biết vì cô đã gọi báo trước khi tới.

- How are you doing Mr. Tran?

Cô y tá cười hỏi trong lúc bước lên cầu thang năm bậc.

- I'm fine. Thank you…

Nhẫn lên tiếng chậm. Đợi cho cô y tá tới ngay đầu cầu thang anh mới quay đầu nhìn và ngạc nhiên chút chút vì tưởng mình sẽ gặp một cô gái tóc vàng mắt xanh chứ hổng ngờ đứng trước mặt mình là một người đàn bà Á Đông. Thoạt nhìn cô ta có thể là người Hoa, Nhật hay Việt Nam. Cũng là dân châu Á song người Hoa khác với người Nhật và người Nhật lại khác với người Việt. Mỗi sắc dân có nét đặc thù riêng của họ. Khi nhìn thấy cô y tá, Nhẫn ngờ ngợ cô là người Việt bởi vì khuôn mặt của cô làm anh liên tưởng tới một người. Dù có nhiều thắc mắc song vì lịch sự anh không tiện hỏi về đời tư của cô y tá mới gặp lần đầu. Tuy không mở miệng hỏi song anh cũng thầm quan sát. Cô ta không còn trẻ. Có thể đã qua bốn mươi. Mái tóc huyền bóng mượt được cắt ngắn và uốn cong cong. Khuôn mặt thanh tú. Mũi cao. Đôi mắt đen với hàng mi cong long lanh ẩn ước nụ cười. Miệng hơi rộng. Người đàn bà này làm cho anh cảm thấy thân thiện và gần gụi. Tới ngồi nơi chiếc ghế đối diện với anh, cô nở nụ cười như thay cho lời chào hỏi. Lần nữa nụ cười của cô y tá phảng phất nét cười của một người nào đó trong quá khứ lộn xộn hình ảnh của anh.

- My name is Jackie…

Nhẫn cười đưa tay ra bắt tay cô y tá tên Jackie. Anh hổng cần giới thiệu vì biết Jackie đã đọc hồ sơ bệnh lý tất phải biết họ tên của mình.

- Tên của ông là gì? Nhàn, Nhân hay Nhẫn?

Jackie phát âm mấy cái tên đó nghe rất rõ ràng y chang như lối phát âm của một người Việt Nam. Không nhịn được Nhẫn bật lên câu hỏi bằng tiếng mẹ đẻ của mình.

- Cô là người Việt Nam?

Cười như xác nhận xong Jackie mới hỏi lại bằng tiếng Việt.

- Làm sao ông biết tôi là người Việt?

Nhẫn bật lên tiếng cười nhỏ.

- Cô phát âm tên Nhẫn của tôi y chang như người Việt Nam. Nó trơn tru chứ hổng có ngọng nghịu hay trọ trẹ…

Jackie bật tiếng cười hăng hắc. Lần nữa giọng cười của cô làm Nhẫn nhớ tới một người.

- Vậy bây giờ tôi gọi cô là Jackie hay là… là…?

Hiểu ý của Nhẫn, Jackie cười nhẹ trả lời bằng tiếng mẹ đẻ.

- Dạ ở nhà má cháu kêu cháu là Nhịn…

Sau khi nói Nhịn thong thả làm công việc của một y tá như chăm chú đọc hồ sơ bệnh trạng của Nhẫn, đo thân nhiệt, huyết áp, lấy nhịp tim đập, hỏi xem bệnh nhân có uống thuốc đúng giờ không, có cảm thấy triệu chứng như nhức đầu, chóng mặt, đau nhức thân thể hay bất cứ cái gì khác lạ. Từ khi nhận đồng bào thì hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng mẹ đẻ nên đâm ra thân thiện và dễ dàng thông cảm hơn.

- Bác không có trí nhớ tốt mà bây giờ bị thêm stroke thành ra thường hay quên uống thuốc đúng giờ. Có khi bác tự hỏi mình đã uống thuốc chưa… Có khi bác uống thuốc này quên thuốc kia…

Ngẫm nghĩ giây lát Nhịn ra xe giây lát rồi trở vào nhà đưa cho Nhẫn cái hộp tròn có nhiều ngăn, trên mỗi ngăn đều có đề Mon, Tue, Wed… Lấy mấy lọ thuốc của Nhẫn, cô bỏ bỏ mấy viên thuốc đủ màu, đủ kích thước vào trong đó xong đưa cho anh và ân cần dặn dò.

- Dạ bác… Đây là cái hộp đựng thuốc có đề sẵn ngày rồi. Bác cứ theo đó mà uống thì không sợ quên là bác chưa uống thuốc. Mỗi thứ sáu tới thăm bệnh cháu sẽ bỏ vào đó cho bác uống đủ bảy ngày. Mấy thứ thuốc mà bác sĩ cho bác uống mỗi ngày chỉ uống có một viên thôi, nên hễ thấy ngăn trống trơn là bác biết mình đã uống rồi…

Đưa tay xem đồng hồ, Nhịn cười tiếp.

- Xin lỗi cháu phải đi… Cháu còn vài bệnh nhân nữa phải làm cho xong ngày hôm nay. Cháu cho bác số điện thoại riêng của cháu. Nếu có gì bác gọi thẳng cho cháu cũng được. Bác đừng ngại… Cháu biết bác sống có một mình…

Thấy Nhẫn định đứng lên tiễn mình ra cửa, Nhịn đưa tay ngăn lại.

- Bác còn yếu cứ nằm nghỉ. Thứ sáu tuần sau cháu sẽ tới thăm bác…

Tiếng cửa khép lại, tiếng máy xe nổ và Nhẫn thấy bóng xe lướt qua khung cửa sổ chỗ mình ngồi. Tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại anh mơ hồ thấy khuôn mặt của một cô gái bốn mươi lăm năm về trước.