Chương I

Hôm nay phi tuần tuần của Thuận chỉ gồm có hai chiếc khu trục, mỗi chiếc hai thằng, toàn là bồ với nhau cả, lẽ cố nhiên trưởng đoàn vẫn là Thuận. Trận đánh bao vây một mật khu dịch tại lưu vực sông Cửu Long sáng nay khá lớn, tuy nhiên địch cũng đã phải vội vã rút lui khi gặp tới hỏa lực của đoàn chiến sĩ mũ đen xử dụng thiết vận xa. Hai chiếc M.113 của mình bị đạn địch, xích đứt tung nhưng máy thì không sao cả. Phi vụ hôm nay của Thuận chỉ là yểm hộ phòng xxa cho chiếc C.47 thả dù số phụ tùng cần thiết xuống để sửa gấp hai thiết vận xa bị mắc cạn đó. Trên đường về bay cao trên bảy ngàn bộ, tự nhiên Thuận thấy lòng phơi phới vì chợt nhớ ngày nào kể lại với Huyền kỷ niệm lần đầu tiên thoát ly huấn luyện viên bay một mình, không gian trong phi cơ thênh thang hẳn vì vắng lặng, không còn tiếng quang quác của huấn luyện viên ngồi phía sau mè nheo mắng mỏ qua chiếc interphone.

Có tiếng Hội, anh chàng đoàn viên của Thuận, tư chiếc khu trực bên kia dùng máy vô tuyến nói sang :

- Thuận ơi, nhìn về phía 11 giờ khoảng hai ngàn bộ bên dưới, stratus đẹp không mày ?

Thuận đưa mắt nhìn xuống, nhích sang bên trái một chút, một giải mây trắng như tuyết, nõn như bông và phẳng lì như giải lụa căng, đôi chỗ màu trắng chợt óng ánh như biết nhẹ nhàng nhào lộn để giỡn với nắng trông thật dí dỏm như …  như nụ cười của Huyền. Nụ cười của Huyền thì luôn luôn dí dỏm !

Thuận truyền sang bảo Hội :

- Nhào xuống đi ski mày !

Tiếng Hội :

- Thôi đi ông nội ơi, bên dưới khoảng đó có thể bất chợt gặp cao xạ của địch.

Thuận sẽ quay lại nhìn thẳng bạn phi công ngồi phía sau, khẽ nháy mắt rồi tiếp tục :

- Mày đừng quên tao là trưởng toán. Trưởng toán ra lệnh :

- « Nhào vô »

Thuận hơi đẩy cần lái về phía trước, kim chỉ cao độ cũng từ từ quay ngược lại, chiếc khu trục của Thuận đã nhào xuống, rồi vun vút lướt trên mặt phẳng bao la và trắng nõn nà của dải mây stratus, chiếc khu trục kia của người bạn tất nhiên cũng nhào theo như bóng theo hình và lướt song song bên tay mặt. Thuận có cảm tưởng đương bay sâu vào nụ cười mênh mông của Huyền.

Đã hai tháng nay chú Quát tử nạn, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên hình ảnh  Huyền trở lại đầy ắp như xưa. Trí óc Thuận luôn luôn tỉnh táo, Thuận là phi công thời chiến mà Thuận vừa tự thưởng thức cảnh « trượt tuyết » trên dải stratus vừa nghĩ đến … không phải chỉ nghĩ đến Huyền mà còn chú Quát, cái chết bất ngờ và thảm thê của chú. Trí óc con người thật vô địch về khả năng dung hợp mâu thuẫn, dung hợp cả thời gian lẫn không gian.

  Đã là phi công từ mấy năm nay mà tới hôm đó Thuận mới được chính mắt mình trông thấy cái chết bi thảm về tai nạn phi cơ : cái chết của chú Quát. Chỉ có ba người trong chiếc Cessna đó, cả ba cùng tử nạn, nhưng viên phi công và người bạn đồng hành kia của chú Quát chỉ bị cháy xém chút ít quần áo, riêng chú Quát không còn sao nhận diện được nữa. Người dân quanh đấy nói là phi cơ vừa rớu xuống khoảng gần bụi tre săng chưa bùng lên, họ còn thấy có một bàn tay thò ra vẫy vẫy, nhưng không ai dám lại, sợ chợt nổ, rồi phi cơ bùng cháy. Tư thế chú Quát chết cháy tay chân co quắp, và cũng đành để vậy liệm, chiếc áo quan phải thửa rộng hơn ? Bàn tay trái của chú Quách mất tích, chỉ còn trơ khoảng đầu xương cổ tay cháy đen. Chẳng biết bàn tay thò ra vẫy vẫy có phải là bàn tay mất tích đó của chú chăng ?

Hai tháng qua rồi nhưng Thuận còn nhớ. Ngày đó cái chết thê thảm của chú Quát làm rỗng cuộc đời, cả mối cảm tình của Thuận hướng về Huyền cũng trở thành rỗng. Chính Thuận lợi dụng mấy ngày nghỉ đó tả xung hữu đột, nào đứng trông nom việc liệm, nào đi thửa áo quan, nào đi thuê nhà dàn ! Nhân một lần Thuận tạt về, Huyền nhất định đòi theo, nhưng Thuận khéo cản, nói là còn đi gặp cấp trên của chú Quát để lấy một vài giấy chứng nhận cần thiết. Huyền buộc lòng phải trở về phòng ôm mặt khác âm thầm . Khi mọi công việc đã xong xuôi, áo quan đã chở đến chùa Phổ Quang – nghĩa trang Bắc Việt cũ - Thuận mới để cho Huyền tới. Thuận đã tránh cho Huyền khỏi thấy cảnh thi hài chồng cháy đen co quắp. Khi việc an táng chú Quát xong, Thuận trở về nhà nằm vật xuống ngủ thiếp đi, ngủ trong sự trống rỗng của cuộc đời, cho đến lúc ch Ninh vào đánh thức dậy. Hôm sau Thuận nhận nhiệm vụ trưởng toán một phi tuần gồm bốn khu trục lên đường thi hành một phi vụ  khá quan trọng, và phi vũ đã đạt được kết quả ngoài sức mong muốn của cấp chỉ huy. Nhưng trên con đường về khi Thuận cùng các bạn trên bảy ngàn độ cao lao mình vào khoảng xanh mênh mông của một buổi đẹp trời, Thuận bỗng có cảm tưởng mình, cả phi cơ đương lao vào một sự trống rỗng vô biên. Hi vọng, đau khổ, dục vọng … không còn gì, Thuận tưởng có thể cho phi cơ lao mãi vào cái trống rỗng vô tận đó cho đến khi Thuận hoàn toàn trở về thành vô giác, ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu Thuận chừng vài giây, Thuận là quân nhân, Thuận còn các bạn đồng đội đương cùng bay bên tả v bên hữu kia. Rồi trên đường về cùng gặp một stratus như hôm nay, và cũng như hôm nay Thuận ra lệnh vui cho các bạn theo mình nhào xuống đi … ski. Có lẽ Hội chưa quên chuyện hôm đó nên hôm nay đột nhiên hắn hỏi : « Mày thích stratus lắm hả ? ». Thuận chỉ đáp gọn « thích chứ ! » Rồi để xua đuổi mọi hình ảnh trước khi về tới căn cứ, Thuận ra lệnh :

- Trở lên bảy ngàn bộ như cũ, mày !

Mười lăm phút sau phi tuần của Thuận đã bắt đầu xuống dần, khi tới một ngàn bộ thì cũng vừa ngó thấy đầu phi đạo bên dưới. Thuận tách ra vòng theo 360 độ và hạ xuống trước.

Cả vùng phi trường ngùn ngụt nóng, Thuận ra khỏi phi cơ