Chương 1

“Soạt! Soạt!” Tiếng chơi mạt chược lại vang lên khiến cho Lâm An Nhàn ngủ không yên.

Cô trở mình nhắm mắt cố gắng tiếp tục ngủ nhưng tiếng cười nói, tranh cãi ầm ĩ vẫn cứ vang lên. Lần này thì cô không thể ngủ được nữa, từ trên giường ngồi dậy cô ngẩn người nhìn ra cửa sổ.

Ngồi được một lúc thì cô chớp chớp đôi mắt để tỉnh táo lại. Bên cạnh cô bỗng nhiên vang lên một tiếng ngáy rõ to. Lâm An Nhàn dùng sức đẩy chồng cô - Phó Minh Hạo dậy.

“Làm sao vậy? Em không ngủ mà lay anh dậy có việc gì?” Phó Minh Hạo dụi dụi mắt, hắn có chút không kiên nhẫn hỏi.

“Em cũng rất muốn ngủ chứ. Nhưng làm thế nào vẫn không thể ngủ được. Anh đi hỏi mọi người xem khi nào thì mới chơi xong đi.”

“Bọn họ cũng không thường xuyên chơi đến khuya như vậy, thôi em ráng nhịn một chút đi. Bây giờ anh cũng không thức dậy nổi đâu!” Nói xong Phó Minh Hạo lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Lâm An Nhàn đành phải thở dài nằm xuống giường, đối với bọn họ thì ”một chút” có nghĩa là chơi đến ba bốn ngày vậy mà gọi là “không thường xuyên” ư? Mỗi ngày đều chơi đến đêm hôm khuya khoắc, chắc giờ này cũng đã gần 1 giờ rồi còn gì. Ngày mai mình còn phải đi làm nữa, thôi thì đành cố mà ngủ vậy.

Nhà họ Phó tổng cộng có ba người con, trong đó Phó Minh Hạo là nhỏ tuổi nhất, ngoài hắn ra thì còn có hai người chị gái. Lúc trước bản thân mình kết hôn cùng với Phó Minh Hạo chính là vì do ba mẹ thúc giục, mà chủ yếu là bởi vì nhà họ Phó có nhà cửa. Khi nghĩ đến chuyện này thì Lâm An Nhàn liền cảm thấy rất buồn cười, đương nhiên bản thân mình cũng thật đáng buồn. Bởi vì cô có khuôn mặt thanh tú, đáng yêu, dáng người cũng thon thả, đối tượng theo đuổi cô không phải ít nhưng bởi vì ba mẹ cô cảm thấy điều kiện bọn họ không được tốt cho lắm nên không đồng ý. Những nhà người ta điều kiện tốt lại ngại nhà cô điều kiện không tốt, sau khi chọn đi chọn lại thì mấy năm tuổi xuân của cô đã trôi qua.

Nhà cô tuy được gọi là “nhà” nhưng thực chất chỉ là một căn phòng nhỏ mà thôi. Cô còn có một người em trai hiện giờ đang ở trọ bên ngoài cùng với bạn gái. Nếu sau này kết hôn thì đương nhiên là phải cần căn phòng này rồi. Cho nên ba mẹ yêu cầu cô khi tìm đối tượng thì điều kiện đầu tiên mà nhà trai phải có đó chính là nhà cửa, nếu không thỏa mãn được điều kiện này thì dù cho người có “tốt” đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không chấp nhận.

Lúc này vừa lúc có người giới thiệu Phó Minh Hạo cho cô. Tuy rằng nhà họ Phó có ba người con nhưng chỉ có một người con trai, hai người chị kia điều kiện cũng không kém. Trong khu nhà lại có một hai căn nhà nhỏ, dĩ nhiên nhà ở thế nào cũng sẽ được giữ lại cho con trai. Vì thế ba mẹ buộc cô phải kết hôn cùng với Phó Minh Hạo.

Lâm An Nhàn vốn cũng có chút lo lắng khi sống cùng với ba mẹ chồng, đôi khi sẽ phát sinh những chuyện bất tiện. Ba mẹ vẫn cứ thúc giục cô mãi, trong khoảng thời gian ở chung thì cô cảm thấy Phó Minh Hạo cũng không tệ, bộ dạng sạch sẽ, rất quan tâm đến cô. Về cơ bản thì có thể chấp nhận được, yêu cầu của cô đối cuộc sống hôn nhân cũng không quá cao, chỉ cần hai người có thể chung sống hòa hợp với nhau như vậy là đủ rồi.

Cho nên, cô cùng Phó Minh Hạo tìm hiểu nhau được nửa năm thì bắt đầu tiến đến việc kết hôn. Tuy nhiên hai nhà còn bởi vì chuyện lễ hỏi cãi nhau nên không khí có chút không thoải mái lắm. Nhưng rồi mọi việc cũng dần dần ổn thỏa. Trước lễ kết hôn hai ba tháng, biểu hiện của mọi người vẫn êm ấm hòa thuận bởi vì ba mẹ Phó Minh Hạo không hề đề cập đến chuyện tiền sính lễ, chỉ cần chính cô cùng Phó Minh Hạo có thể sống êm đẹp, yên ổn, thì những chuyện khác không cần phải bận tâm, cũng không cần phải chi trả phí sinh hoạt gì cả, một ngày ba bữa cơm đều do ba mẹ lo hết.

Nhưng tình huống kế tiếp có chút thay đổi. Phó Minh Hạo vốn làm ở một công ty sản xuất rượu, công việc cũng ổn định. Nhưng vào tháng trước, hắn bị điều đến một công ty chi nhánh ở thành phố khác, như vậy mỗi lần đi sẽ khoảng hai ba ngày mới về nhà, con không ở nhà ba mẹ tất nhiên cũng sẽ không quan tâm mấy, không có việc gì thì hai người con gái lại đây cùng chơi mạt chược.

Lâm An Nhàn nghĩ đến đây rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại cũng đã hơi trễ. Hôm nay cô lại không thể đến sở làm muộn dù chỉ một phút đi chăng nữa.

Vì thế cô vội vàng rời giường đi vệ sinh rửa mặt chải đầu, sau đó cô quay lại phòng ngủ thay quần áo rồi đi đến phòng bếp. Đồ ăn sáng thì không thấy đâu mà thay vào đó là một chồng chén bát chưa rửa, có lẽ là do tối hôm qua họ đã ăn khuya.

Lâm An Nhàn thở dài vội vàng đi ra cửa bắt xe buýt, ôm cái bụng đói bước vào công ty làm việc. Công ty cô đang làm là một công ty có quy mô khá lớn, cô đã làm ở đây được ba năm rồi. Lâm An Nhàn tuy rằng cảm thấy mệt mỏi nhưng cô không hề nghĩ đến việc xin nghỉ, công việc mà cô hiện nay đang làm là do mẹ cô nhờ người quen xin vào, cô không thể dễ dàng xin nghỉ như vậy được.

“Chị Tiểu Lâm, em mang cho chị bánh bao nè, mau tới đây ăn đi!” Đồng nghiệp Lý Linh đang vẫy tay với Lâm An Nhàn. Bởi vì Tổ trưởng tổ bọn họ cũng họ Lâm, hơn nữa tuổi cũng lớn hơn Lâm An Nhàn cho nên để dễ phân biệt, bọn họ đều kêu Lâm An Nhàn là chị Tiểu Lâm.

Đội ngũ nhân viên trực tổng đài trừ Tổ trưởng ra thì Lâm An Nhàn là người lớn tuổi nhất, bình thường những người còn trẻ thì không thể chịu nổi bởi vì đãi ngộ không cao, còn cần thay ca và quan trọng nhất là phải không ngừng tiếp các cuộc điện thoại. Thái độ thì phải luôn luôn tốt, niềm nở với khách hàng, nếu bị khiếu nại còn bị trừ tiền lương, hơn nữa khóa huấn luyện định kỳ cùng khảo sát thì liên miên. Cho nên đòi hỏi nhân viên phải linh hoạt và chịu được áp lực cao. Lâm An Nhàn có thể trụ được ở đây ba năm đã thuộc hàng nhân viên “lão làng” rồi.

“Lại mua đồ ăn giúp chị nữa rồi. Cám ơn em, lát nữa chị sẽ gởi trả lại tiền.” Lâm An Nhàn vô cùng cảm kích Lý Linh.

“A, không cần vội. Em cũng thuận tiện nên giúp chị mua thôi, với lại chị đã giúp em nhiều rồi mà!” Lâm An Nhàn thường xuyên chiếu cố Lý Linh, sau khi quen biết cô một thời gian dài nên cũng biết một ít về tính cách nhà chồng của Lâm An Nhàn, cho nên Lý Linh hay giúp Lâm An Nhàn mua bữa sáng.

Nhận tiền Lâm An Nhàn đưa cho, Lý Linh lại hỏi: “Chị tiểu Lâm à, buổi tối chúng em có liên hoan, chị đi chung với tụi em nha?” Khi thấy Lâm An Nhàn cười lắc đầu, cô cũng không ngoài ý muốn, chị Tiểu Lâm luôn luôn không tham gia loại tụ họp này.

Mình có thể đi được sao? Vốn mẹ chồng đã phàn nàn không ít đối với công việc thường xuyên có ca trực đêm này rồi, nếu bình thường tan tầm không về đúng giờ thì bà đã không vui rồi.

Đến giờ tan tầm, Lâm An Nhàn liền vội vã đi về nhà. Vừa bước vào nhà cô liền thấy ba mẹ chồng ngồi ngay ở phòng khách xem tivi, mẹ chồng Vương Thu Dung thấy cô liền nói: “Con về rồi à, cơm ở trong nhà bếp đấy. Con hâm nóng lại rồi ăn đi.”

Lâm An Nhàn đổi giày đi trong nhà rồi nói: “Con biết rồi ạ, thật là có chút đói bụng.”

Khi cô vào phòng bếp vừa thấy lại là “cải trắng cùng đậu hủ chưng cách thủy” thì một chút đói bụng cũng hoàn toàn biến mất. Tuy rằng món này khá bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe nhưng cũng không thể mỗi ngày đều ăn như vậy chứ? Cô không dám nhiều lời, cô bắt đầu hâm lại cơm chuẩn bị bữa ăn cho mình.

Ăn mấy miếng xong liền cảm thấy bản thân tự nhiên lại nổi giận không rõ nguyên nhân gì, cô có chút xấu hổ vì mình quá nhỏ nhen, cô thuận miệng hỏi mẹ: “Mẹ, hôm nay chị hai chị ba không đến đây ạ.”

Con rể lớn của Vương Thu Dung làm quản lý ở một công ty, thu nhập cũng không tệ. Bởi vậy con gái lớn Phó Lệ Giai ở nhà làm bà chủ, còn con rể thứ hai thì làm ở ngân hàng, con gái thứ hai - Phó Lệ Na thì mở một cửa hàng thời trang. Bởi vậy Vương Thu Dung cảm thấy tự hào vì có hai người con gái này, cho rằng so với người em Vương Thu Tĩnh của bà thì vẫn là con nhà mình có tương lai hơn.

“À, hai đứa ấy hôm nay bận nên sẽ không lại đây.” Ánh mắt của Vương Thu Dung không rời khỏi tivi, chỉ thuận miệng trả lời.

“Vậy dì cũng không lại đây ư.”

Lúc này ba chồng - Phó Nham có chút bực tức nói: “Cô ăn cơm thì ăn cơm đi, sao không để yên cho tôi xem tivi thế!”

Lâm An Nhàn không biết mình đã làm sai điều gì. Nhưng cãi lại ba chồng thì không hay cho lắm nên đành cúi xuống ăn cơm không nói thêm gì.

“Có cái gì không thể nói chứ, không phải chỉ là Dương Quân có đối tượng thôi sao. Ngày tháng năm sinh còn chưa đi xem có hợp hay không đã chạy đến đây khoe khoang rồi.” Giọng điệu của Vương Thu Dung nhất thời không tốt hẳn.

Bà nói xong lại ngừng trong chốc lát, rốt cuộc cũng không nhịn được nói với Lâm An Nhàn: “Để mẹ nói cho con nghe, hôm nay dì con đến nhà chúng ta, mẹ tưởng bà ta tới để chơi mạt chược, không nghĩ tới bà ấy đến là để chọc tức mẹ!”

Lâm An Nhàn nghe xong cũng không nói tiếp, cô chờ mẹ chồng tiếp tục nói, quả nhiên Vương Thu Dung cảm thấy đã hoàn toàn thu hút được sự chú ý của Lâm An Nhàn, bà lập tức nói tiếp: “Con nhỏ Dương Quân đó con biết mà, chính là đứa con gái của dì con đó, tuổi cũng đã hơn hai mươi bảy rồi mà vẫn chưa có đối tượng. Cũng không biết dượng con dựa vào quan hệ như thế nào mà giới thiệu đối tượng cho dì con. Hôm nay bà ta đến đây cứ mãi khoe rằng người đó có tiền, dáng vẻ xuất sắc, còn mở bao nhiêu công ty, có bao nhiêu căn nhà và bao nhiêu chiếc xe, tuy rằng mẹ đã già nhưng cũng đâu phải người ngu dốt, không phải chỉ là thuộc loại người có dáng vẻ, có tiền có quyền chút thôi sao? Nói gì đi nữa người ta cũng đâu có đưa sổ tiết kiệm cho họ xem, có tiền thật hay không thì làm sao biết được, khen không ngừng như vậy rủi bị người ta lừa đến lúc đó thì mất mặt biết bao nhiêu!”

Thì ra là chuyện này, cô đã gặp Dương Quân vài lần. Lâm An Nhàn có chút ấn tượng, cô gái đó có dáng vẻ khá xinh đẹp, tính cách hơi cao ngạo một chút, làm việc có quy tắc, công việc cũng tốt, là một giáo viên tiểu học. Cô ta cũng không phải tìm không ra đối tượng mà là do quá mức soi mói, đối tượng lần này có thể làm cho Vương Thu Tĩnh vừa lòng như thế phỏng chừng điều kiện khẳng định là không thể kém, bởi vì mẹ chồng cô luôn cảm thấy mình so với người em này thì tốt hơn, hơn nữa ba người con của bà đều có công ăn việc làm, bình thường đều hay châm chọc Dương Quân mơ mộng xa vời.

Nếu lần này Dương Quân thật sự tìm được một người bạn trai xuất sắc thì mẹ chồng cô cũng không còn mặt mũi mà khoe khoang như thế nữa.

“Kệ người ta, chuyện người ta bà quan tâm làm gì!” Ba chồng cô tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng An Nhàn vẫn thấy trong mắt ông tràn ngập vẻ không vui.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm An Nhàn không muốn ở nhà liền nói ba mẹ mình đi bộ một vòng sẵn tiện chờ chồng trở về luôn. Vương Thu Dung cũng không để ý, ông gật đầu đồng ý với cô một cách qua loa.

Lâm An Nhàn ra khỏi tiểu khu chuẩn bị đến siêu thị gần đó để đi dạo, tiện thể mua đồ ăn lặt vặt luôn vì vừa rồi cô vốn có chưa ăn no.

Sau khi qua đường, Lâm An Nhàn đang đi về hướng siêu thị thì chợt nghe có người ở phía sau đang gọi tên mình.