Chương 1: Thất tình

Xin chào! Tôi là Lâm An Di.

Tôi là một cô gái rất bình thường, học lực bình thường, có gia đình bình thường, ba và mẹ cũng rất bình thường. Nhưng...

Tôi lại có một người anh trai rất phi thường.

Một người anh rất tuấn tú, đẹp trai, là mơ ước của bao cô gái. Ngoại hình, diện mạo lẫn cả học vấn đều vô cùng hoàn mĩ.

Là niềm tự hào của ba mẹ tôi...

Nhưng tôi lại không thích lão, vì lão hay quản chế tôi, cằn nhằn tôi, ba mẹ thương lão nhiều hơn thương tôi...

Nhưng may mắn thay là lão đã đi du học.

Cuộc sống củôi từ đó mới bình yên lại...

Trong 2 năm lão đi vắng, tôi sống như ở thiên đường.

Nhưng mấy ngày gần đây, tôi cảm thấy mình không phải do ba mẹ sinh ra... Giống giống như là con lợm đem về nuôi vậy!

Buồn bực... Tôi hay bị mẹ càu nhàu. Làm cái gì cũng bị mắng bị chửi.

Không như lão anh trai củôi, lão được cưng như con trời vậy!

Tôi rất bình thường, không đẹp, tính tình hơi xấu nhưng cũng được cho là tốt đi?

Nhưng CMN vì cái quái gì mà tôi bị đối xử như thế?

Bị mẹ chửi cũng đành, vậy mà khi tôi chuẩn bị đi tỏ tình với người ta. Lời còn chưa kịp tỏ thì đã bị tạt cho một gáo nước lạnh rồi!

Tỏ tình? Đúng vậy a!

Hôm nay tôi đi tỏ tình với hot boy của khối 12 tên Trương Huy.

Thế nhưng mới vừa vào cổng trường tôi lại nghe cái lũ bà tám xì xào bàn tán rằng.

Trương Huy công khai bạn gái, mà bạn gái đó không ai khác chính là hoa khôi của khối 11 Hàn Ngọc.

Là lớp trưởng lớp củôi, xinh đẹp, tài năng, thục nữ.

Trai tài gái sắc, được mọi người công nhận.

Chả như tôi...!

Dù gì cũng đang buồn bực, thôi thì bắt chước người ta đi uống rượu giải sầu!

________

“Ợ... Chu choa không ngờ uống cái loại rượu này lại phê gê!”

Cái đầu củôi nó lâng lâng, một con mắt nó híp lại, còn một con thì mở toan ra mà ngước nhìn đèn đường...

“Ôi! Ợ... Sao một cái đèn đường mà nó lại có tới ba bóng nhĩ? Ợ...”

Không lẽ tôi say rồi? Tôi chỉ mới uống có một chai rượu trắng mà đã say rồi sao?

Tửu lượng củôi kém như vậy à?

Reng~ Reng ~ Reng~

Sao mà nhìn không thấy gì hết vậy nè? Điện thoại bị hư rồi sao?

Hôm nay tôi xui đến như vậy! Mà bây giờ đến điện thoại cũng giở chứng là sao?

Thôi đành nghe đại vậy!

“A lô... Ợ... Đang ở quán nhậu, Ờ... Khốn kiếp! Đang nhậu không ở quán nhậu chẳng lẽ quán kem...? Đồ thần kinh! Tên quán hả? À, là ở... Ợ!”

Cúp điện thoại, mắt lim dim ngó nhìn xung quanh.

“Khốn kiếp! Ợ... Cái gì mà la lối ôm sòm thế không biết...”

Mấy thằng cha già này! Uống rượu thôi mà có cần phải la làng lên không vậy?

Làm mất cả hứng, đứng dậy tính tiền. Tôi loạng choạng bước đi ra quán.

Đến trước cột điện, dựa vào. Trên tay cầm chai rượu mà chu mỏ ra uống...

Miệng khẽ ngâm nga bằng chất giọng vịt đựt...

“Kìa con bướm vàng... Ợ... Kìa con bướm vàng. Xòe đôi cánh, xòe đôi cánh. Ợ... Bươm bướm...”

T______T

“Di ngốc...!”

Một người nào đó đặt tay lên vai tôi.

Cái tên này nghe quen quen nha?

Tôi quay lại, mắt lim dim nhìn thân ảnh đứng trước mặt... Nhưng không nhớ ra ai!

“Đi về thôi!” Nói rồi, cầm lấy tay đỡ vai tôi bước đi.

Đột nhiên trong đầu nghĩ đến mấy tên mà hay chuyên đi sàm sỡ, cưỡng hiếp con gái nhà lành giửa ban đêm.

Lòng tôi cả kinh vội xô hắn ra, chai rượu rớt xuống đất, miệng hét toáng lên...

“Anh là ai??? Tôi không biết anh... Anh đi ra đi!!!!!”