Chương 1

Đông phong dạ phóng hohiên thụ,

Cánh xuy lạc, tinh như vũ.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phụng tiêu thanh động,

Ngọc hồ quang chuyển,

Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm thhiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,

Đăng hoả lan san xứ.

Tân khí tật – Thanh ngọc án (*)

Hoàng Phủ Duật mới mười sáu tuổi, đã có một bộ dáng bừng bừng khí thế.

Hắn từ thư phòng đi ra, duỗi duỗi người, đọc sách cả một buổi sáng, cũng khó trách có chút mệt.

“Thái tử xuất hiện rồi!” Cung nữ vừa mới vào cung được vài ngày, vừa nhìn thấy được vị thái tử trong lòng ngưỡng mộ, lập tức hưng phấn lôi kéo cung nữ bên cạnh.

“Thái tử hôm nay vẫn anh tuấn như mọi ngày!” Cung nữ bên cạnh cũng đồng dạng vui vẻ nói.

“Hư, nhỏ giọng chút, kẻo bị thái tử nghe thấy, sẽ bị người mắng.” Cung nữ đã tiến cung năm sáu năm, nhỏ giọng dặn dò.

Một đám cung nữ vội im thinh thích, thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

Hoàng Phủ Duật bất cẩu ngôn tiếu (1) liếc nhìn các nàng một cái, “Ở trong này làm cái gì? Không muốn sống nữa sao?”

Cung nữ tương đối lớn tuổi bị một đám đẩy ra, nàng sau khi trừng mắt nhìn các nàng một cái, vội vàng cúi đầu, lão luyện trả lời: “Hồi bẩm thái tử, nô tỳ là mang các nàng nhận biết cảnh vật chung quanh nơi này”.

“Ân.” Hắn không có biểu tình gì ứng với âm thanh, xoay người rời đi.

Hoàng Phủ Duật vừa đi, phía sau lại truyền đến một trận kinh hô, hắn đã quen trở thành tiêu điểm để mọi người bàn tán, không phản ứng đặc biệt gì.

Vượt qua một tòa hành lang gấp khúc, vịn vào lan can, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhu nhu cái cổ, hôm nay hình như đặc biệt mệt.

Rõ ràng cũng không có sự tình gì.

Đại khái là gần đây trợ giúp phụ hoàng xử lý quốc sự có chút mỏi mệt đi.

Phụ hoàng ốm đau nằm trên giường gần nửa năm, gần đây thân thể càng lúc càng suy yếu, nhìn khuôn mặt phụ hoàng càng lúc càng hõm sâu, Hoàng Phủ Duật tâm tình thực khó chịu.

Thái y cũng nói sinh mệnh phụ hoàng không kéo dài đến một năm, chuyện quốc sự toàn bộ đổ trên vai hắn, rất nhiều đại sự cũng do hắn xử lý, chúng đại thần đã gần như xem hắn là Hoàng đế.

Đối với chuyện này, Hoàng Phủ Duật trong đầu ngũ vị tạp trần.

Không phải là hắn không nghĩ làm hoàng đế, Hoàng Phủ Duật cũng không phủ nhận trong chuyện này dã tâm hắn rất lớn, trong lòng hắn, đã mưu đồ nắm giữ Viêm Di quốc.

Hắn phải thống nhất giang sơn, đem thế cục hỗn loạn của các nước thống chỉnh, thôn tính, hắn muốn thống nhất thành đại quốc duy nhất Trung Nguyên, độc nhất vô nhị, vỏn vẹn một nước.

Hoàng Phủ Duật mặc dù chỉ có mười sáu tuổi, hắn đã có phong độ của một đại tướng, theo khí độ uy nghiêm của hắn, lại tuyệt không giống một thiếu niên mới có mười sáu tuổi.

Nhưng, cho dù Hoàng Phủ Duật bề ngoài có thành thục bao nhiêu, hắn vẫn là một tiểu hài tử, tâm tư còn chưa ổn tĩnh vả lại cũng chưa chơi đùa đủ tuổi thiếu niên.

Viêm Di quốc chỉ có một vị hoàng tử, cái gọi là huynh đệ tương tàn cũng sẽ không phát sinh, sau khi Viêm Di vương băng hà, vị hoàng đế tiếp theo không ai khác ngoài Hoàng Phủ Duật.

Nhưng Hoàng Phủ Duật không nghĩ quá sớm ngồi trên ngôi vị hoàng đế.

Ngoảnh lại nhìn con đường phía sau, hắn hướng Hoa Sinh điện đi đến, tính toán đến thăm phụ hoàng.

Vào trong điện, ngăn lại thị vệ quỳ xuống vấn an, hắn một mình tiến vào nội thất.

Phụ hoàng nằm ở trên long sàng, bệnh trạng hiển hiện, hai gò má tái nhợt hơn lần trước hắn đến thăm, công công bê một chén thuốc tiến vào, hướng Hoàng Phủ Duật khom khom cái thân.

“Tình hình Phụ hoàng như thế nào?”

“Hồi bẩm thái tử, buổi sáng hôm nay Hoàng Thượng có thanh tỉnh một hồi”.

“Sao không ai cho ta biết?”

“Khi đó thái tử đang ở thư phòng, thái tử có quy củ là chỉ cần tiến vào trong thư phòng liền cấm bất luận kẻ nào quấy rầy, cho nên nô tài mới không tới thư phòng thông tri cho ngài”.

“Quên đi, phụ hoàng có nói gì không?”

“Khi Hoàng Thượng tỉnh lại, tinh thần không xấu, liền nhìn mấy bản tấu chương, rồi mới, rồi mới, Hoàng Thượng còn lập một đạo thánh chỉ...”

Nghe thấy công công nói “Tinh thần không xấu” bốn chữ, Hoàng Phủ Duật thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm tình an thản rất nhiều, “Nga, thánh chỉ gì? Nói ta nghe một chút”.

“Muốn Tử Hồng công chúa và đại hoàng tử Huyền Vũ quốc hòhân”.

Nghe xong, Hoàng Phủ Duật trong lòng trầm xuống.

Mặc dù Viêm Di quốc ở Trung Nguyên chúng quốc đều không xem là đại quốc, nhưng cũng không nhỏ yếu đến nỗi phải cùng nước khác hòhân để đổi lấy hòa bình.

Phụ hoàng rốt cuộc suy nghĩ gì?

“Hồng nhi nói thế nào?”

“Công chúựa hồ không nguyện ý”.

Hoàng Phủ Duật nhíu mày, sau khi cùng công công nói thêm vài câu đơn giản, hắn rời Hoa Sinh điện.

Hắn ở tẩm cung Hoàng Phủ Tử Hồng tìm không thấy nàng, hoàng cung rất lớn, Hoàng Phủ Duật tìm một lúc, mới đến ngự hoa đình Hoàng Phủ Tử Hồng thường xuyên đến, nàng ngồi trên một hòn cự thạch bằng phẳng, mặt chôn sâu vào hai chân, thân thể run rẩy không ngừng.

“Hồng nhi.”

Hoàng Phủ Tử Hồng ngẩng đầu, hai mắt khóc đến sưng đỏ, vừhấy Hoàng Phủ Duật đến nước mắt lại rớt lợi hại: “” Tiểu, Tiểu Duật... Ta, ta...”

“Ta đã nghe công công nói.”

===

Bất cẩu ngôn tiếu (1): Biểu tình nghiêm túc, không cười.

(*) Bài thơ trên:

Thanh ngọc án (Tác giả: Tân Khí Tật-Người dịch: Điệp luyến hoa)

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,

Rụng như mưa, sao rực rỡ.

Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.

Phụng tiêu uyển chuyển,

Ánh trăng lay động,

Suốt đêm rồng cá rộn.

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,

Phảng phất hương bay, cười nói rộ.

Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,

Bỗng quay đầu lại,

Người ngay trước mắt,

Dưới lửàn đứng đó.

====

Tung hoa, tung hoa, bắt đầu...