--1-- Quyển 1 - Chương 1 - Gió mưa ập đến
“Sau khi kết thúc phần mở đầu của ca khúc, cần phải vào chương chính.Khoảng thời gian quả thực đã cách xa quá lâu... Nhưng, cái ngày này rốt cuộccũng đã đến.Cứ nghĩ đến phần nhạc chính du dương tuyệt vời sắp diễn ra, tôi khó có thểkiềm chế nỗi hưng phấn trong lòng, cậu không muốn tôi tham gia vào sao,người bạn cũ của tôi?Tôi biết cậu cũng đã chờ mong quá lâu rồi mà.Tôi có thể tưởng tượng nét mặt của cậu khi nhìn thấy bức thư này - Cậu sẽkích động đến run lên, có phải vậy không? Dòng máu nóng đang thiêu đốt,nguồn sinh lực dồi dào vô tận đang tích tụ lại trong cơ thể! - Đó cũng giốngnhư cảm giác của tôi lúc này vậy!Tôi đã ngửi thấy niềm khát vọng của cậu, sự phẫn nộ của cậu, thậm chí lànỗi sợ hãi của cậu...Mau đến đây, tôi đang đợi cậu!”Con người đó không giống như đang viết thư, mà lại có vẻ như đang vẽ nênmột bức tranh nghệ thuật tinh xảo đẹp mắt: nét bút vừa đậm vừa chậm, từng nétviết xuống đều tỉ mỉ từng chút một, thậm chí từng dấu chấm, phẩy cũng viếtngay ngắn rõ ràng. Sau khi hoàn thành nét chữ cuối cùng, người viết thư thởphào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế, chìm sâu vào dòng suy ngẫm.Chờ đợi suốt mười tám năm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng bắt đầu rồi...Chắc chắn cậu ấy sẽ đến, kích thích như vậy cơ mà. Lần này mình có thể thắngđược cậu ấy không nhỉ?Cơ thể của tôi đang run rẩy? Tôi quá đỗi hưng phấn... Đương nhiên, tôi cũngsẽ không phủ nhận, tôi đúng là có phần nào không thể ngăn nổi nỗi sợ hãi tronglòng. Tôi nhìn thẳng vào nó! Một đối thủ thực sự đáng sợ mới có thể đem lạicho ta thứ cảm giác kỳ diệu này.Cơn thịnh nộ của cậu ấy có thể đốt cháy tôi thành tro bụi, cho dù có trải quathêm một trăm năm nữa, cũng vẫn như vậy.Tất cả đã không thể cứu vãn được, đây chính là số phận đã được định sẵn từmười tám năm trước....15 giờ 40 phút, ngày 19 tháng 10 năm 2002.Thành phố A là thành phố điển hình của khí hậu ôn đới gió mùa. Vừa quaTrung thu mà giá lạnh đã ập đến. Mấy ngày hôm nay, thời tiết âm u, mưa phùnrả rích, nhiệt độ xuống thấp. Trên đường, cơn gió thổi vù vù mang theo nhữnghạt mưa li ti tha hồ lộng hành, tạo nên cả bầu không khí âm u lạnh lẽo. Mặc dùlà thành phố, mặc dù là cuối tuần, nhưng bầu không khí này đủ để dập tắt sựnhiệt tình đi lại của mọi người, trên đường lưa thưa bóng người, không còn sựồn ào huyên náo thường ngày.Trịnh Hách Minh bước từ taxi xuống, không kịp cầm ô, ông bước nhanh mấybước, sau đó vội vàng lao vào trong quán Internet Cực Thiên ở góc đường. Khithực hiện chuỗi hành động này, ông thoáng cảm thấy cơ thể hơi phát phì củamình không còn được khỏe mạnh và nhanh nhẹn linh hoạt như xưa - tháng nămluôn để lại vết hằn trên cơ thể mỗi con người, không chút vị nể tình riêng.So với trên đường phố, những đầu người nhúc nhích trong quán Nét còn náonhiệt hơn nhiều. Vì xung quanh đây có khá nhiều trường học, cho nên quán NétCực Thiên này không lo thiếu nguồn khách.Ông chủ béo mập đang đứng sau quầy thu ngân, canh giữ số doanh thu khábộn, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ. Nhìn thấy Trịnh Hách Minh vội vã bước vào,ông cũng hơi kinh ngạc: chốn này rất ít khi có đàn ông trung niên tuổi ngũ tuầnlui tới.Quần áo của Trịnh Hách Minh ẩm ướt, tóc cũng bết lại từng lón, từng lón,nên trông ông có vẻ hơi thất thần.Chắc là phụ huynh đến tìm con? Ông chủ mập thầm đoán, đồng thời cũngđang suy tính xem nên đối phó ra sao. Ông thường xuyên gặp những vị phụhuynh thế này: mình đã lăn lộn già nửa đời người nhưng không thành côngđược gì, chỉ có thể kí thác tất cả mọi hy vọng của mình vào con cái. Nhưngngay chính cuộc đời mình mà còn không nắm vững được, thì sao có thể nắmvững được cuộc đời của người khác đây? Cho nên, trên phương diện giáo dụcgia đình thì họ luôn là những người thất bại.Cứ mặc kệ ông ta là được. Ông chủ mập nhanh chóng đưa ra đối sách. Quađộ tuổi của đối phương có thể phán đoán, con ông ta đã trưởng thành, như vậysẽ không gây ra rắc rối gì.Người đàn ông trung niên đó lại vô cùng sốt sắng, không kịp thở dốc, ông đãvội đặt chiếc túi xách tay lên trên quầy, sau đó rút một tờ giấy từ trong túi áođưa ra: “Kiểm tra cho tôi địa chỉ này, nói cho tôi biết là máy nào.” Giọng ôngkhàn khàn đầy mỏi mệt.Địa chỉ mạng trên tờ giấy đúng là nằm trong số IP của quán Nét Cực Thiên.Ông chủ mập khẽ liếc xéo một cái, sau đó tỉnh bơ chớp chớp mắt: “Ông địnhlàm gì?”“Đừng nhiều lời, mau kiểm tra giúp tôi!” Người đàn ông trung niên độtnhiên trừng mắt, ánh mắt đó như thể muốn thiêu cháy người khác vậy. Sự thayđổi khí chất này quá mạnh và đột ngột, không chỉ khiến ông chủ mập giật mìnhsợ hãi mà cô gái trẻ làm quản lý quán Nét cũng bị kinh động, đôi mắt to trònđen láy cũng nhìn về phía này.Ông chủ mập lập tức cảm thấy bị tổn thương sự tự tôn của mình, đang địnhphản đòn, người đàn ông đó lại rút ra một tấm thẻ đặt lên quầy, hạ giọng nóigằn: “Tôi là cảnh sát!”Cảnh sát! Người đàn ông có tư mạo tầm thường này thật không ngờ lại làcảnh sát... Ông chủ mập bỗng chốc mềm nhũn, ông sợ hãi nuốt nước bọt, đưa tờgiấy cho cô gái bên cạnh: “Tiểu Lâm, kiểm tra cho ông ấy.”Cô gái cũng không dám chần chừ, tay phải cô cầm tờ giấy, năm ngón tay tráithoăn thoắt gõ địa chỉ vào mục tìm kiếm. Trên màn hình nhanh chóng hiện rakết quả.“Máy số 6 ở hàng thứ 2 bên trái.” Cô gái nói rành rọt.“Ừm.” Trịnh Hách Minh gật đầu hài lòng, nhìn về phía vị trí cô gái nói. Ở đócó một anh chàng đang ngồi, trạc tuổi 20, tóc nhuộm đỏ.“Cậu ta đã ngồi ở đây bao lâu rồi?” Trịnh Hách Minh lại hỏi.“Từ đầu giờ trưa, sắp năm tiếng đồng hồ rồi.”Trịnh Hách Minh lấy từ trong túi ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, hướngvề phía cậu thanh niên kia, ấn nút chụp liền mấy cái. Bầu không khí trong quánồn ào, cậu thanh niên đang chìm đắm vào thế giới mạng của mình, nên hoàntoàn không hay biết về những gì vừa xảy ra.Ông chủ mập nhìn chăm chăm hết cậu thanh niên kia rồi đến Trịnh HáchMinh, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, cậunhóc này đã kéo cảnh sát đến tận đây, đối với những nhân vật phiền toái thếnày, sau này không thể tiếp đón nữa, mặc dù cậu ta cũng được coi là khách quencủa quán.Trịnh Hách Minh dường như hiểu được suy nghĩ của ông chủ mập, ông chợtquay sang dặn dò một câu: “Tôi sẽ đi ngay... ông đừng làm kinh động đến cậuta, cứ coi như chưa hề xảy ra chuyện gì.”Ông chủ mập bất lực gật đầu - người cảnh sát đó đã hoàn toàn chiếm thế chủđộng.Chiếc máy ảnh kỹ thuật số đột nhiên kêu “tít” một tiếng, âm thanh cảnh báo.Chủ nhân của nó vội nhìn xem, thì ra bộ nhớ của máy đã đầy.Trịnh Hách Minh thở phào, như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ nào đó.Đồng thời, cũng để lộ ra thần sắc suy tư.Suốt nửa tháng nay, bước chân ông đã đặt lên khắp các quán Internet trongtoàn thành phố, đã chụp hơn ba trăm tấm ảnh của mấy chục kẻ tình nghi, chínhông cũng không biết làm như vậy có ý nghĩa gì không.Bất luận thế nào, đi đến hỏi thăm người đó xem sao... Mười tám năm rồi,không biết anh ta có còn nhớ mình không? Trịnh Hách Minh nghĩ vậy, bước rakhỏi quán Nét. Ông rời đi cũng đột ngột giống như khi ông xuất hiện vậy.Cơn gió thu thổi tới, mấy giọt mưa lạnh tạt vào cổ ông, nước mưa lạnh vàcảm giác buốt lạnh trong lòng ông cùng hô ứng, khiến Trịnh Hách Minh khôngkìm nổi, rùng mình mấy cái.Liệu đây có phải là một sự khởi đầu mới không? Hay nói một cách khác, tấtcả những việc đó vốn chưa từng kết thúc?...20 giờ 17 phút.Khi Trịnh Hách Minh mất bao công sức mới tìm thấy được địa chỉ nơi cầnđến, sắc trời đã tối đen như mực. Đây là một khu vực nhà mái bằng thấp lè tè cũnát, ngõ nhỏ hẹp, ánh sáng đèn đường thưa thớt vàng vọt u tối, trong bầu khôngkhí tràn ngập mùi ẩm mốc cực kỳ khó chịu.Thế nhưng chỉ hơn một trăm mét phía bên ngoài lại chính là khu đường phốkinh doanh buôn bán sầm uất của thành phố. Ở nơi đó, đèn xanh đỏ rực rỡ, mọingười tụ tập nhau ở các nhà hàng, trung tâm mua sắm và cửa hàng đêm, tậnhưởng cuộc sống ban đêm tràn ngập sắc màu. Đem so sánh vị trí mà Trịnh HáchMinh đang đứng hoàn toàn trở thành góc khuất bị thế giới hiện đại quên lãng.Cơn mưa vẫn chưa ngừng, trong ngõ hẹp đâu đâu cũng đầy nước bẩn. Ngườicảnh sát trung niên lại chẳng hề để tâm đến điều này, ông giẫm lên nước, bướcthẳng đến một ngôi nhà thấp lè tè. Sau khi đối chiếu biển số nhà, ông giơ tay gõnhè nhẹ lên tấm cửa gỗ.“Ai vậy?” Giọng nói khô khốc khàn đặc từ trong phòng phát ra. Người nóimặc dù đã dồn toàn bộ sức lực của mình, nhưng âm lượng phát ra vẫn rất hạnchế. Nhưng âm thanh này lại vô cùng chói tai, dường như trực tiếp chà sát vàomàng nhĩ của Trịnh Hách Minh, khiến da đầu ông như tê dại. Giây lát sau, ôngtrả lời một câu: “Tôi là cảnh sát!”Một quãng thời gian chờ đợi mang theo tiếng động khiến người ta sợ hãi,tiếp đến là tiếng cánh cửa gỗ mở vào phía trong phòng. Nhờ vào chút ánh đèn lờnhờ vàng vọt trong phòng, Trịnh Hách Minh nhìn thấy một thân hình như maquỷ xuất hiện trước mặt mình.Mặc dù đã làm tốt công tác tư tưởng, nhưng cơ mặt của Trịnh Hách Minhvẫn bất giác giật giật vài cái. Trong buổi tối thế này, tại nơi hoang vắng thêlương thế này, trước mắt lại xuất hiện một “quái vật” thế này, bất luận là ai thìcũng đều có cảm giác run rẩy sợ hãi chứ?Đúng vậy, đây đúng là một “quái vật” sống sờ sờ, anh ta còng lưng, cái đầunhẵn thín không một sợi tóc, chỉ có những mảng vết thương lâu năm màu nâunhạt. Trên mặt anh ta cũng đầy những hố rãnh, giống như một đám bùn bị giẫmtoét nhão nhoét, không tài nào tìm thấy được một mảng da thịt hoàn chỉnh; Vàcác nét trên gương mặt anh ta lại càng khiến người ta không dám nhìn thẳng: haiđôi mắt xếch ngược, xung quanh mắt đầy những vết thương, cánh mũi thìkhuyết hẳn một mảng lớn, làm lộ ra lỗ mũi đen sì, đôi môi hở hếch như miệngthỏ, lộ ra hàm răng đen vàng khuyết thiếu.Trịnh Hách Minh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đóông gọi ra tên của “quái vật”: “Hoàng Thiếu Bình.”Ánh mắt của quái nhân đáng sợ có tên Hoàng Thiếu Bình chợt trở nên sắclạnh, anh ta nhìn chằm chằm vào vị khách mới tới hồi lâu, sau đó nói giọng runrẩy: “Ông là... cảnh sát Trịnh?” Dây thanh đới của anh ta có lẽ đã bị thươngnghiêm trọng, khi nói mang theo âm tàn tạ.Trịnh Hách Minh rướn mày, cảm thấy rất kinh ngạc: “Thật không ngờ anhvẫn còn nhận ra tôi... Đã bao nhiêu năm rồi, mà anh vẫn còn nhớ.”“Sao tôi có thể quên được chứ?” Hoàng Thiếu Bình cắn chặt răng ép ra câunày. Giọng nói khàn đặc đó như thể mọc ra chiếc răng cưa, từng nhát từng nhátcứa vào trái tim của Trịnh Hách Minh.“Tôi cũng chưa quên, chưa bao giờ!” Tâm trạng của Trịnh Hách Minh cũngbị lây nhiễm từ phía đối phương, giọng của ông cũng trở nên run rẩy, “Cho nên,hôm nay tôi mới tới tìm anh.”Hai người, một người là cảnh sát, một người là quái vật, họ đang nhìn nhauchằm chằm giữa cơn mưa triền miên rả rích. Ánh mắt của hai người như thểđang so đọ sự lạnh giá với cơn gió trong mưa, đủ để đông cứng sắc đêm lại.Hồi lâu sau, giọng nói của tên quái vật đó đã phá vỡ sự im lặng.“Ông vào đi!” Hoàng Thiếu Bình vừa nói, vừa quay người bước vào sâutrong phòng, anh ta khó nhọc chống chiếc gậy - thì ra đôi chân anh ta cũng tàntật.Trịnh Hách Minh lặng lẽ đi theo sau chủ nhà. Dưới ánh đèn lờ nhờ, ông bắtđầu quan sát xung quanh. Căn phòng không rộng, khoảng hơn mười mét vuông.Cạnh ngay cửa có một gian phòng nhỏ xíu, bày bếp lò và nồi niêu bát đĩa, chắcđó là nhà bếp. Nhìn tiếp vào phía trong là một gian phòng ở, đồ đạc rất giảnđơn: một cái giường, một chiếc bàn và mấy cái ghế, thứ duy nhất có chút giá trịchính là chiếc ti vi đời cũ 21 inch.Trịnh Hách Minh cảm thấy cay sống mũi, ông có thể tưởng tượng HoàngThiếu Bình đã gắng gượng sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt này như thế nào.Nỗi thống khổ và cô đơn đó cần phải chịu đựng ra sao đây?Lẽ ra anh ta đã không phải bị như vậy, anh ta cũng sẽ có một cuộc sống tươiđẹp, tất cả đều bắt nguồn từ một tội ác cách đây mười tám năm. Với vai trò làmột người cảnh sát, mà đến tận bây giờ mình vẫn không thể nào kết thúc đượctội ác đó. Mang theo suy nghĩ này, Trịnh Hách Minh thở dài tự trách mình. Đầulông mày ông nhíu chặt, đuôi mắt nhăn nheo.Hoàng Thiếu Bình di chuyển đến bên giường, ngồi xuống, sau đó anh tangước đôi mắt quái dị, nói thẳng vào vấn đề: “Cảnh sát Trịnh, ông đột nhiên đếntìm tôi, có phải là có manh mối gì mới không?”“Đúng là có chút manh mối, nhưng... cũng không biết là có giá trị gì không.”Trịnh Hách Minh ngồi xuống cạnh anh ta, ông lấy một chiếc máy ảnh kỹ thuậtsố ra, điều chỉnh sang chế độ xem ảnh, rồi giơ ra trước mắt Hoàng Thiếu Bình,“Anh hãy nhìn những người này, xem liệu có phát hiện thấy gì không?”Hoàng Thiếu Bình nghiêng người tới, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hìnhmáy ảnh, nhưng anh ta nhanh chóng thể hiện nét mặt thất vọng, lắc đầu nói:“Không phải rồi, những người này đều quá trẻ, mười tám năm trước... họ vốnkhông thể.”“Tôi biết...” Trịnh Hách Minh ủ dột liếm môi dưới, “Nhưng tôi đã đợi suốtbao năm qua, cuối cùng mới đợi được chút manh mối này, bất cứ chi tiết nào,tôi cũng không muốn bỏ qua. Anh hãy cứ xem thật kỹ đi, có thể cho dù khôngphải chính là người năm đó, cũng có thể có mối quan hệ nào đó với con ngườiđó thì sao? Anh hãy xem tỉ mỉ đi, đừng bỏ qua bất cứ cảm giác khả nghi nào!”“Cảm giác nào?” Hoàng Thiếu Bình nhìn Trịnh Hách Minh với vẻ hơi ngơngác.Trịnh Hách Minh nhất thời không biết nói gì, không biết trả lời ra sao. Đúngvậy, cảm giác gì nhỉ? Nếu như vốn không phải là cùng một người, vậy thì mìnhmuốn anh ta tìm kiếm thứ cảm giác gì đây? Yêu cầu này thực sự làm khó choanh ta, thậm chí có chút hoang đường.May mà Hoàng Thiếu Bình cũng không băn khoăn mãi vấn đề này, anh tavẫn cứ xem từng tấm ảnh, xem tỉ mỉ hết tất cả số ảnh trong máy. Cuối cùng anhta lắc đầu, rõ ràng là không có chút thu hoạch gì.Trịnh Hách Minh bất lực thở dài, cất máy ảnh đi.“Họ là những ai vậy?” Có lẽ không nỡ làm đối phương quá cụt hứng, HoàngThiếu Bình cố gắng tìm đề tài để hỏi chuyện.Trịnh Hách Minh không trả lời, ông không muốn giải thích nhiều - Nói chođối phương biết nhiều làm gì? Con người này vốn không hề hay biết sự việc, vụthảm án nhiều năm trước, anh ta chỉ là một nạn nhân vô tội mà thôi.Hoàng Thiếu Bình dường như nhận ra suy nghĩ của Trịnh Hách Minh, anh tachợt bật cười một tiếng, không biết là đang cười nhạo chính mình hay cười nhạođối phương. Cùng với tiếng cười, cái môi hở toác của anh ta vén lên trên, lộ ranhững chiếc răng cửa tởm lợm.Trịnh Hách Minh chau mày nói: “Anh... anh nên đi phẫu thuật chỉnh hình.”Nói câu này ít nhiều có phần thất lễ, câu nói vừa phát ra, ông lập tức cảm thấyhơi hối hận.“Phẫu thuật chỉnh hình?” Hoàng Thiếu Bình ép ra mấy tiếng cười nhạt từtrong cổ họng, “Tôi lấy đâu ra tiền chứ? Dựa vào mấy đồng tiền cứu trợ, nhặtphế liệu trên đường đem bán, tôi có thể sống đến tận hôm nay đã là may mắnlắm rồi.”“Cũng phải...” Trịnh Hách Minh lộ ra sự ngượng ngùng, đồng tình nhưng lạikhông thể giúp đỡ được gì. Đây là một xã hội tàn khốc, và người tàn tật thì lạitiến từng bước khó khăn hơn. Cảnh khốn khó của Hoàng Thiếu Bình khiếnTrịnh Hách Minh nhớ đến cô con gái của mình, trong lòng ông không tránh khỏicảm giác nhói đau.Trịnh Hách Minh giơ tay lên xem đồng hồ, đã 9 giờ hơn, ông cần phải đi đóncon gái - bất luận bận rộn đến đâu, việc này không bao giờ ông có thể quên.“Những bức ảnh này, anh đều đã xem rồi, nếu sau này nhớ ra điều gì, hãykịp thời liên hệ với tôi ngay nhé... Tôi cũng có thể sẽ quay lại tìm anh.”Hoàng Thiếu Bình không nói gì, anh ta chống gậy đứng dậy, tỏ ý tiễn khách....Hai ngày sau.10 giờ 45 phút, ngày 21 tháng 10.Trong phòng làm việc của đội trưởng đội cảnh sát hình sự Sở công an thànhphố A, bầu không khí nặng nề khiến cho mọi người gần như ngạt thở. Độitrưởng Hàn Hạo đập bàn đứng lên. Mắt anh trợn trừng, dùng giọng nói gần nhưgầm lên: “Cái gì, cậu nói lại lần nữa xem?”Thành viên của đội cảnh sát hình sự tên Doãn Kiếm đứng đối diện thấp hơncả một cái đầu so với người đội trưởng có thân hình cao lớn, cậu khẽ cắn môi vẻsợ hãi, rồi sau đó mới cất giọng bi thương pha chút nỗi bàng hoàng: “Đồn côngan Nam Thành vừa mới gọi điện thoại đến, thầy(1) Trịnh Hách Minh... gặp nạnrồi.”Hàn Hạo tin chắc mình không hề nghe nhầm, các cơ trên mặt anh vặn vẹo,hỏi thêm: “Tình hình thế nào?” Mặc dù đã cố tình hạ giọng, nhưng trong giọngnói vẫn tích tụ đầy sự phẫn nộ và đau đớn khiến ai nấy đều lo lắng.Doãn Kiếm cũng cố ổn định tâm trạng: “Theo như đồng chí ở đồn công anNam Thành, mười phút trước họ nhận được điện thoại, nói rằng trong khu vựcđã xảy ra vụ án mạng. Năm phút sau, đội cảnh sát đầu tiên đến hiện trường. Kếtquả phát hiện ra nạn nhân chính là thầy Trịnh của đội chúng ta, thế nên họ lậptức gọi điện thông báo tình hình vụ án... Tình hình cụ thể hơn thì vẫn đang đượctừng bước tiến hành.”“Chúng ta xuất phát luôn, đến hiện trường!” Hàn Hạo khoác áo ngoài, bướcnhanh ra khỏi văn phòng. Doãn Kiếm vội chạy bước nhỏ theo, nói phía sau HànHạo: “Đội trưởng Hàn, còn có một tình hình tương đối đặc biệt - chính ngườibáo án cũng là một cảnh sát.”“Gì?” Hàn Hạo vẫn không dừng bước, “Là người của đồn ông an NamThành?”“Không phải, anh ta tự xưng là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự thành phốLong Châu.”“Long Châu?” Hàn Hạo chau mày: Vùng này không thuộc địa phận quản hạtcủa tỉnh thành, anh ta sao đột nhiên lại xuất hiện ở địa bàn của mình nhỉ?Nhưng câu hỏi này chỉ thoáng qua, hiện tại anh thực sự không có thời gianđể suy ngẫm những vấn đề không đầu không cuối này, anh cần phải nhanhchóng bố trí để khởi động công việc xử lý vụ án. Trên quãng đường từ vănphòng đến bãi đỗ xe, Hàn Hạo gọi điện thoại cho bác sĩ pháp y giỏi nhất của Sở,chuyên gia khám xét hiện trường và những lực lượng đuổi bắt tinh nhuệ nhấttrong đội cảnh sát hình sự, tất cả mọi người đều đến hiện trường vụ án trongthời gian ngắn nhất.Tin tức Trịnh Hách Minh tử nạn như quả lựu đạn bị châm ngòi nổ, lập tức cảhệ thống công an trong thành phố A dấy lên một cơn sóng cuộn trào. Điều nàykhông chỉ vì ông là một người cảnh sát hình sự, mà quan trọng hơn là vì nhữngvinh dự và lời khen ngợi mà ông đã nhận được trong gần ba mươi năm công táctrong ngành.Trịnh Hách Minh năm nay 48 tuổi, năm 23 tuổi ông tham gia vào đội cảnhsát hình sự thành phố A, từ đó được thể hiện tài năng, liên tục phá được nhữngvụ án lớn, những vụ án ly kỳ, tận tay bắt giữ vô số kẻ côn đồ hung hãn. Mặc dùtrình độ học vấn có phần hạn chế, cơ hội thăng chức không nhiều, nhưng trongnội bộ công an, ông đã trở thành nhân vật truyền kỳ hiển hách. Mấy năm nay, vìnguyên nhân tuổi tác, ông dần dần lùi khỏi tuyến chủ đạo, nhưng những anhchàng trẻ măng trong đội, có ai không phải do một tay ông dìu dắt chứ? Nóikhông hề khoa trương, Trịnh Hách Minh chính là thương hiệu của đội cảnh sáthình sự thành phố A. Dù cho đội trưởng Hàn Hạo tính khí vốn nóng nảy, khiđứng trước mặt ông, cũng phải cung kính gọi tiếng “thầy Trịnh”.Thật không ngờ một nhân vật như vậy mà lại bị giết hại, đây rõ ràng là đâmthẳng một dao vào tim của tất cả cảnh sát. Và đối với Hàn Hạo, nhát dao nàythực sự rất sâu, rất nặng! Người đội trưởng đội cảnh sát hình sự này tính khínóng nảy, trong mắt không cho phép tồn tại bất cứ một hạt cát nào. Do đó, anhđã thầm nghiến răng thề rằng, bất luận hung thủ là ai, nhất định anh sẽ bắt hắnphải chịu đựng sự trừng phạt nghiêm khắc nhất!Sau khi bước lên xe cảnh sát, Hàn Hạo luôn miệng giục tài xế: “Nhanh lên!Nhanh lên!”, chiếc xe con có hai màu lam trắng bật đèn cảnh sát và kéo còi ủsuốt cả dọc đường. Khi vận tốc lên đến gần 100km/h đi trên đường vành đaithành phố, xe hai bên đường dạt sang nhường đường, còn những người đi bộ thìghé tai nhau thì thầm, không biết là có vụ án hãi hùng đáng sợ nào.Trịnh Hách Minh hai năm trước mua được một căn hộ trong thành phố. Saukhi đón người nhà chuyển vào ở trong nhà mới, phòng ký túc xá mà Sở công anphân cho ông bèn để không. Nhưng căn phòng này cũng không hoàn toàn bịlãng phí, đôi khi xử lý vụ án muộn, Trịnh Hách Minh cũng quay về đây ngủ quađêm, một là xung quanh có nhiều đồng nghiệp, rồi thì liên lạc hay hành độngđều thuận tiện; đồng thời cũng đỡ phải làm mất giấc ngủ ngon của vợ con. Vềsau lâu dần, căn phòng này có vẻ như trở thành “văn phòng làm việc thứ 2” củaông.Theo như thông báo của đồn công an Nam Thành, nơi Trịnh Hách Minh bịtử nạn chính là ở đây. Nơi này vốn không cách xa Sở công an, xe cảnh sát củađội Hàn Hạo lại lao nhanh, chưa đầy mười phút đã đến nơi.Khu vực nhà ở nơi đây đều là những tòa nhà thấp kiểu cũ. Trịnh Hách Minhở tầng 3 tòa số 7. Hàn Hạo không kịp chờ xe cảnh sát đỗ hẳn lại, đã mở cửa laoxuống chạy nhanh về phía tòa nhà. Cửa vào đơn nguyên xảy ra vụ án đang cómột người cảnh sát trẻ tuổi của đồn công an canh giữ, nhìn thấy các đồng chíđội cảnh sát hình sự của Sở công an thành phố tới, anh ta lập tức tránh đường,đồng thời chào theo phong cách của cảnh sát.Hàn Hạo dẫn cả đội đi lên đến chiếu nghỉ cầu thang tầng 3 liền nhìn thấy cóhai người cảnh sát đang đứng canh ở bên ngoài cửa phòng căn hộ của TrịnhHách Minh. Hai người này cũng đều quen biết Hàn Hạo, họ chào với vẻ kínhtrọng: “Đội trưởng Hàn, anh đến rồi à!”“Sao các anh lại đứng cả ra ngoài thế này?” Đội trưởng Hàn sa sầm mặt, vộigằn giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”Hai chàng cảnh sát lộ vẻ khó xử, một người bèn gãi đầu: “Việc này... khôngđược rõ lắm, người đó không cho chúng tôi vào, chỉ bảo chúng tôi đứng canh ởngoài.”Cậu cảnh sát đó đã nói sự thực. Sau khi nhận được lệnh của trung tâm chỉhuy 110, họ lập tức đến đây. Nhưng người báo án ở trong phòng lại không chohọ tiếp cận hiện trường, hơn nữa còn giơ thẻ công vụ ra, thật không ngờ là độitrưởng đội cảnh sát hình sự. Họ thấy hơi mơ hồ khó hiểu, cũng không biết đốiphương có phải đặc biệt đến để điều tra vụ án hay không. Trong lúc không biếtxử trí ra sao, họ đành phải đứng ngoài canh giữ và gọi điện thoại thông báo chođội cảnh sát hình sự của Sở công an thành phố.Hàn Hạo đương nhiên không biết rõ chi tiết cụ thể. Mặc dù trong lòng trànđầy mối nghi hoặc, nhưng anh cũng không cần hỏi thêm nữa, mà rảo bước đithẳng vào phòng để tận mắt xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Đây là một căn hộ chung cư có hai phòng ngủ, phía sau cánh cửa chếch sangtrái là phòng khách, phía bên phải là nhà bếp. Trịnh Hách Minh nằm ngửa ởdưới sàn nhà phòng khách, từ cổ chảy xuống một vũng máu lớn, xem ra đã chếttừ khá lâu rồi. Có người đàn ông quay lưng về phía cửa ra vào, quỳ một chânxuống dưới sàn sát bên cạnh nạn nhân, đang nhìn ngắm thật tỉ mỉ con dao tháirơi gần đó. Do đây là khu nhà lối kiến trúc cũ, nên không được thông thoánglắm, trong phòng đã nồng nặc mùi máu tanh nồng.Hàn Hạo dừng bước cạnh cánh cửa, chau mày hỏi: “Anh là ai?” Đúng lúc đó,Doãn Kiếm cũng bước vào phòng, đứng ngay phía sau anh.Cùng đồng thời với câu hỏi của Hàn Hạo, người đàn ông lạ đó cũng quayđầu lại. Trông anh ta khoảng chừng 30, 40 tuổi, dáng người hơi gầy, đôi lôngmày rậm, tóc thẳng, đôi mắt không to nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.Người đàn ông đó nhìn thấy Hàn Hạo và Doãn Kiếm, tay trái ra hiệu cho họđừng đến gần. Đồng thời tay phải rút ra một tấm thẻ, ném về phía họ, tự giớithiệu: “Đội cảnh sát hình sự thành phố Long Châu, La Phi.”Hàn Hạo đón lấy tấm thẻ giữa không trung. Sau khi thoáng nhìn qua, anhđưa tấm thẻ cho Doãn Kiếm, hạ giọng dặn dò: “Yêu cầu Phòng thông tin điềutra thông tin về anh ta.”Tai La Phi khẽ động đậy, hình như là nghe thấy lời nói của Hàn Hạo. Anhvừa nhìn hai người, vừa hỏi: “Các anh là đội cảnh sát hình sự?”Doãn Kiếm chỉ vào Hàn Hạo: “Đây là đội trưởng Hàn của chúng tôi.”La Phi gật gật đầu: “Tốt quá. Vậy thì các anh chắc là hiểu rất rõ về cácnguyên tắc khi điều tra hiện trường. Nếu các anh muốn đến gần nạn nhân, xinhãy chú ý đừng làm hỏng bất cứ dấu vết nào có khả năng xuất hiện ở hiệntrường.”Hàn Hạo mặt tỉnh bơ, anh xua xua tay về phía Doãn Kiếm, ra hiệu cho cậuhãy lui ra trước. Doãn Kiếm lén lắc đầu, cậu biết rất rõ người đội trưởng nàyvốn dĩ kiêu ngạo, mấy câu nói vừa rồi của La Phi mặc dù không có ý tứ gì,nhưng đã phạm phải điều đại kị. Cộng thêm việc Trịnh Hách Minh gặp nạn, vốndĩ anh đã vô cùng đau lòng, lần này chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho đốiphương.Quả nhiên, Doãn Kiếm vừa mới bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy tiếngHàn Hạo vang lên trong phòng: “Đội trưởng La, sao anh lại ở đây?” Câu nói củaanh rất lạnh lùng, tràn đầy ý tứ chất vấn.La Phi ngẩn người giây lát, rõ ràng cũng nhận ra dấu hiệu không mấy vui vẻ.Ngẫm lại cũng thấy lời nói và hành động vừa rồi của mình có phần hơi thất lễ,anh bèn vội vàng đứng dậy giải thích: “À, tôi chỉ là... có chút việc riêng muốntìm cảnh sát Trịnh, thật không ngờ cảnh sát Trịnh...”“Được rồi, nếu anh đã đến đây vì việc riêng, vậy thì mời anh hãy rời khỏihiện trường.” Không đợi La Phi nói xong, Hàn Hạo đã lạnh lùng cắt ngang lờiđối phương, “Còn về quá trình sự việc, mời anh hãy ra cửa tìm cảnh sát Doãnban nãy, cậu ấy sẽ phụ trách tiến hành lấy lời khai của anh.”La Phi đăm đăm nhìn người đàn ông cao lớn đứng gần đó và đối phươngcũng dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn lại anh, không hề có ý định nhường nhịn.Đúng lúc đó, có chút âm thanh ồn ào, lại có ba người đàn ông bước vào trongphòng. Qua trang phục và dụng cụ họ mang theo, có thể đoán được họ là bác sĩpháp y và nhân viên giám định.“Anh mau rời khỏi đây, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.”Hàn Hạo lại lần nữa lạnh lùng thúc giục.La Phi bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, nhón chân, bước ra khỏi hiện trườngvụ án, đi đến trước mặt Hàn Hạo và mọi người.“Tôi đã phát hiện được một số điều, hay là chúng ta cứ trao đổi một chút.”La Phi nói một cách rất chân thành với Hàn Hạo.“Không cần đâu. Đây không phải là công việc của anh. Hiện nay thân phậncủa anh là người báo án, bắt buộc phải phối hợp để cung cấp lời khai cho chúngtôi.” Rõ ràng, Hàn Hạo đang tìm cơ hội để trả đũa mấy lời mạo phạm vừa rồicủa La Phi.La Phi ngượng ngùng toét miệng cười, định nói mấy câu để làm dịu bầukhông khí, nhưng nhất thời lại không biết nói gì. Đúng lúc sượng sùng, DoãnKiếm từ phía ngoài cửa thò nửa người vào gọi: “Cảnh sát La, anh hãy đến chỗtôi.” Thái độ của cậu thân thiện hơn Hàn Hạo nhiều, cũng coi như là giúp LaPhi thoát khỏi tình cảnh sống sượng. Anh gật đầu thân thiện, sau đó bất lựcbước ra khỏi phòng.Hàn Hạo lạnh lùng nhìn La Phi bước ra ngoài, rồi mới dẫn mọi người bắtđầu quan sát và khám xét hiện trường.Bên ngoài phòng, Doãn Kiếm dẫn La Phi đến góc cầu thang, nói với vẻ áynáy: “Đây là trình tự công việc của chúng tôi, hy vọng anh không chê trách. Bâygiờ, anh hãy kể lại quá trình anh đi đến hiện trường xảy ra vụ án.” Cậu vừa nói,vừa cầm bút và sổ. La Phi nhân cơ hội đó nhìn đối phương: anh chàng nàykhuôn mặt thân thiện, nói chuyện hòa nhã, chắc là dễ bắt chuyện.Đúng lúc đó, dưới lầu lại vang lên tiếng còi ủ của xe cảnh sát, La Phi thò đầunhìn ra bên ngoài ô cửa sổ hành lang, thì ra là đội cảnh sát hình sự điều thêmtiếp viện tới.“Được rồi. Quá trình sự việc, chúng ta sẽ có đủ thời gian để nói, bây giờ, cóviệc quan trọng hơn cần phải làm.” La Phi vẫy tay với Doãn Kiếm, ánh mắt vẫnnhìn những người cảnh sát vừa mới đến ở phía dưới lầu, “Cậu có thể điều độngmấy người cảnh sát này không?”Doãn Kiếm lập tức lắc đầu: “Đội trưởng của chúng tôi ở đây, sao tôi lại dámtự quyết được?”“Vậy thì hãy mau đi nói với đội trưởng của các cậu, mau bố trí như sau: tìmmột nam giới khả nghi trong toàn thành phố. Người này rất gầy, cao khoảng1m65, trên tay có thể có vết thương bị dao cứa. Vào thời điểm từ 11 giờ đêmđến 2 giờ sáng, anh ta đã có mặt tại gần khu vực hiện trường vụ án.” Ánh mắtLa Phi sáng rực nhìn Doãn Kiếm, mặc dù tốc độ nói của anh rất nhanh, nhưngnội dung trình bày lại vô cùng rõ ràng mạch lạc, không hề rườm rà.Doãn Kiếm chỉ biết lắc đầu: “Không được đâu, đội trưởng của chúng tôichắc chắn sẽ không nghe lời anh đâu.”La Phi bất giác nhíu mày, “Các anh cần phải tin tôi.” Anh nhấn mạnh ngữkhí, lộ ra sự tự tin không thể nào bác bỏ được. Thái độ của anh hiển nhiên đãảnh hưởng đến Doãn Kiếm, cậu ngẩn người giây lát, hình như đang do dự,nhưng cuối cùng, cậu vẫn cười đau khổ, nói: “Xin lỗi... anh không hiểu rõ tìnhhình. Bây giờ không phải là tôi có tin anh hay không, không phải là vấn đềnày... vấn đề nằm ở chỗ: trong thành phố này, anh bắt buộc phải nghe theo lờiđội trưởng của chúng tôi, chứ không phải là bảo anh ấy nghe theo anh.”La Phi bất lực im lặng, rõ ràng, vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự đó đã thiếtlập một địa vị hùng mạnh không thể nào lay chuyển được đối với cấp dưới. Địavị này khiến cho một người “ngoài” như mình không thể nào có cơ hội phátbiểu ý kiến. Huống hồ, sự mạo phạm vô tình lúc trước đã tạo nên rào cản khiếncho hai bên khó bề trò chuyện, trao đổi.La Phi cũng chỉ có thể thở dài ngao ngán, làm theo yêu cầu của đối phương.“Được rồi, thế thì cậu ghi biên bản đi.” Anh bắt đầu kể lại quá trình pháthiện ra vụ án, “Tôi vì có chút việc riêng nên muốn đến để nói chuyện với cảnhsát Trịnh. 9 giờ 52 phút sáng nay, tôi gọi điện thoại đến văn phòng làm việc củacảnh sát Trịnh, nhưng ông không ở đó. Một người đồng nghiệp họ Tôn của cácanh nói cho tôi biết số điện thoại của ông. Rồi tôi lại gọi di động cho cảnh sátTrịnh, không có ai nghe máy. Sau đó, người nhà ông nói cho tôi biết có thể ôngở đây. Thế là tôi đã đến được đây lúc 10 giờ 37 phút. Cửa khép hờ, tôi gõ cửakhông ai trả lời, nhưng từ trong phòng lại có mùi máu tanh. Tôi bước vào phòngvà phát hiện ra hiện trường vụ án. Sau đó, tôi lập tức gọi 110 để báo cảnh sát,đồng thời cũng triển khai điều tra khám xét. 10 giờ 40 phút, người của đồn cảnhsát cũng có mặt, để bảo vệ hiện trường, tôi không cho họ vào phòng. 10 giờ 55phút, các anh đến.”Lời nói của La Phi ngắn gọn, nhưng đã tường thuật rõ ràng được đầy đủ nộidung, những mốc thời gian vô cùng chuẩn xác. Doãn Kiếm ghi từng hàng từnghàng, cảm thấy sự việc này vốn chẳng có gì để hỏi nữa cả. Cậu nghĩ một lát,mới hỏi ra được một câu: “Anh quen với thầy Trịnh không?”La Phi lắc đầu: “Không.”Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Doãn Kiếm, cậu kinh ngạcnheo mắt truy hỏi: “Vậy sao anh lại có việc riêng để tìm thầy ấy chứ?”La Phi trầm ngâm giây lát: “Là việc liên quan đến một vụ án, vụ án do cảnhsát Trịnh phụ trách.”“Vụ án?” Doãn Kiếm gãi gãi chỏm mũi, “ồ” một tiếng, nói: “Vậy thì nên coilà việc công chứ?”“Là việc riêng.”“Việc riêng?” Doãn Kiếm thấy hơi khó hiểu, một người cảnh sát vì vụ án màtìm gặp một người cảnh sát, đây sao có thể gọi là việc riêng được chứ?Khác với phong cách nhanh nhẹn mạch lạc lúc trước, La Phi trầm mặc hồilâu trước câu hỏi này, sau đó mới rầu rầu nói: “Đây là một vụ án xảy ra mườitám năm trước. Năm đó tôi còn chưa phải là cảnh sát... Tôi là một trong sốnhững đương sự của vụ án... Cho nên đây không được coi là việc công. Tôi đếntìm cảnh sát Trịnh, chỉ với vai trò cá nhân...”Vụ án xảy ra từ mười tám năm trước? Doãn Kiếm không có hứng thú dínhlíu liên quan đến quá nhiều, cậu hơi bĩu môi, “Đó là vụ án từ đời nào kiếp nàorồi, sao giờ lại lôi ra vậy? Thôi bỏ đi, không nói những chuyện không liên quannữa. À, anh hãy mô tả hiện trường anh nhìn thấy đi.”“Không liên quan?” Ánh mắt La Phi chợt lạnh tanh, “Đó chưa chắc đã...”Ngữ khí của anh chợt âm u lạnh lùng hơn nhiều. Bầu không khí lúc đó bỗngchốc trở nên vô cùng nặng nề.Doãn Kiếm chạm vào ánh mắt lạnh giá của La Phi, bất giác rụt người lại.Bầu không khí nặng nề đè nén giây lát, rồi cậu mới hỏi vẻ nghi hoặc: “Anhmuốn nói, cái chết của thầy Trịnh có liên quan đến vụ án đó? Đó là vụ án gì?”La Phi nhận ra tâm trạng căng thẳng của đối phương. Thứ tâm trạng nàychắc chắn sẽ gây trở ngại đến sự giao lưu giữa hai người. Anh cũng cảm thấy cóphần tự trách mình đã không kiểm soát được bầu không khí hòa nhã, khẽ cảmthán: mười tám năm đã trôi qua rồi, không biết đã trải qua biết bao nhiêu sóngto gió lớn, nhưng cứ nghĩ đến sự việc đó, thì vẫn lại có cảm giác nặng tựa núiThái Sơn, khó có thể giải thoát được.La Phi hít thở mấy hơi thật sâu, trước tiên phải làm cho mình được thả lỏngthoải mái, sau đó anh hỏi lại một câu như thể tiện miệng: “Cậu đến đội cảnh sáthình sự bao lâu rồi?”“Chưa đầy hai năm.” Cậu chàng trả lời thành thực.“Tốt nghiệp trường Cảnh sát à?”“Đúng vậy... là chuyên ngành Trinh thám hình sự của trường Cảnh sát tỉnh.”“Vậy thì tôi coi như là sư huynh của cậu.” La Phi mỉm cười nhìn chàng traitrẻ, ánh mắt sáng rực, “Tôi cũng học ở trường này, chuyên ngành Trinh thámhình sự của trường Cảnh sát tỉnh. À, Hoàng Vĩ giờ đang là giảng viên trongkhoa phải không?”“Phải rồi!” Cậu chàng liên tục gật đầu, “Thầy ấy dạy bọn tôi môn “Điều tradấu vết”.”“Cậu ấy là bạn học của tôi.” La Phi khẽ vỗ vỗ vai cậu chàng, “Còn có cảnhững vị giáo sư già nữa, nếu cậu đi hỏi thăm, chắc họ đều nhớ tôi đấy.”“A, thật không ngờ, vậy thì anh đúng là tiền bối của tôi rồi!” Doãn Kiếmkhông giấu nổi tâm trạng vui mừng, ngữ khí và thần thái cũng thân thiện hơn rấtnhiều.“Được rồi, bây giờ cậu chắc là đã hoàn toàn tin tưởng tôi rồi chứ, có còn câuhỏi gì nữa không?” Nét mặt La Phi lại trở nên nghiêm nghị, “Bởi vì tôi cần sựgiúp đỡ của cậu.”Doãn Kiếm liền gật đầu luôn, mặc dù chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng ngườiđàn ông này như thể có một thứ mê lực lạ kỳ, anh dễ dàng làm tiêu tan tâm lýphòng bị, khiến người ta cảm thấy thân thiết và kính trọng như một người anhtrai.“Tốt lắm.” Bầu không khí cuộc nói chuyện lại quay trở về trạng thái nằmtrong tầm kiểm soát, La Phi hài lòng xoa xoa cằm, khóe mép hiện lên nét cười,sau đó anh lại chuyển sang chủ đề then chốt, “Về vụ án xảy ra mười tám nămtrước, tạm thời cậu không cần thiết phải hỏi nhiều. Bây giờ tôi có vài câu hỏimuốn hỏi cậu. À, mấy ngày gần đây, cảnh sát Trịnh có hành động nào khácthường không? Hay nói một cách khác, ông ấy có những lời nói, hành động nàođặc biệt không?”“Khác thường?” Doãn Kiếm cúi đầu nghĩ ngợi một lát, “Mấy hôm nay đúnglà thầy ấy thường xuyên ra ngoài. Nhưng đây cũng không thể coi là khác thườngchứ nhỉ? Chúng ta làm cảnh sát hình sự, thường xuyên ra ngoài là việc hết sứcbình thường mà.”“Thế à? Hiện giờ ông ấy đang có vụ án gì?”Doãn Kiếm lắc đầu: “Không có vụ án nào cả. Thầy Trịnh dù sao cũng đã cótuổi, đã không còn phụ trách vụ án trọng điểm cụ thể nào nữa. Thầy ấy chỉ làmnhiều về công tác phân tích và hướng dẫn. Nhưng thầy ấy là người không chịunhàn rỗi, dù không có việc gì, cũng thường xuyên ra ngoài, quan sát phân tíchtình hình xã hội. À, phải rồi, mấy hôm nay thầy ấy ra ngoài nhiều phần lớn làđiều tra vụ án trước đây.”“Sao cậu biết?” La Phi rất có hứng thú đối với câu cuối cùng của DoãnKiếm, “Ông ấy đã nói chuyện gì với cậu?”“Việc này thì không. Thầy Trịnh vẫn thường tự hành động một mình, hìnhnhư không thích trò chuyện với người khác. Là tôi nhìn thấy dạo này thầy ấyhay ra ngoài lúc nào cũng cầm theo chiếc máy ảnh kỹ thuật số, cho nên mớiphán đoán như vậy.”“Máy ảnh kỹ thuật số?” La Phi nhíu mày, “Có phải chiếc hãng Nikhôngn màubạc không?”“Đúng vậy, cả đội chúng tôi cùng mua một loại này. Sao anh lại biết?”“Chiếc máy ảnh đó để trên bàn trong phòng khách!” La Phi vừa nói, vừaquay đầu lại nhìn căn hộ xảy ra vụ án. Rõ ràng là đã lén quan sát cái máy ảnhđó.Hai người cảnh sát hình sự của tỉnh thành vừa mới đến, nghe theo lệnh HànHạo đứng canh ở cửa phòng xảy la vụ án, thần sắc rất uy nghiêm. La Phi thầmnghĩ: giờ đây mình muốn quay trở lại căn phòng đó quả là không dễ dàng gì, thàrằng nhờ cậy cậu thanh niên trẻ học cùng trường vừa mới kết bạn được lại hơn.“Tôi muốn xem cái máy ảnh đó, cần ngay bây giờ!” La Phi hạ giọng khẽ nói,“Cậu giúp tôi đưa cái máy ảnh đó đến đây, cậu có làm được không?”Doãn Kiếm ngần ngừ một lát: “Được... Để tôi thử xem sao, quan trọng làphải xem đội trưởng của chúng tôi có đồng ý hay không.”La Phi gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy được thôi. Cậu chàng dù sao cũngvẫn chỉ là cấp dưới, người đội trưởng Hàn đó không dễ châm chước, hơn nữađội cảnh sát hình sự vốn dĩ là nơi cần có kỷ luật nghiêm minh, anh cũng khôngthể nào làm khó cho người khác quá.Nhưng Doãn Kiếm đã không khiến cho La Phi phải thất vọng, cậu bước rakhỏi căn phòng đó, trên tay cầm chiếc máy ảnh kỹ thuật số Nikhôngn màu bạc.“Tôi có thể mở cho anh xem ảnh trong máy, nhưng anh không được dùng tayđể chạm vào máy. Đây là điều mà đội trưởng Hàn đã đặc biệt dặn dò.” DoãnKiếm đã đeo găng tay màu trắng, cậu vừa nói vừa giơ màn hình máy ảnh đếntrước mặt La Phi.Hòa nhịp cùng với thao tác của Doãn Kiếm, từng bức ảnh lần lượt hiện ra.La Phi quan sát thật tỉ mỉ, thỉnh thoảng anh lại yêu cầu Doãn Kiếm ngừng lại,còn mình thì nhíu mày suy ngẫm giây lát, có lúc anh lại lôi giấy bút mang theora, ghi chép gì đó. Cứ lần lượt như vậy, phải mất đến nửa tiếng đồng hồ, anhmới xem hết toàn bộ hơn ba trăm bức ảnh lưu ở trong máy.“Được rồi!” La Phi thở một hơi thật dài, sau đó anh nói với vẻ suy ngẫm,“Nhiều ảnh như vậy... quy luật rất rõ ràng; trong số đó có một số nghi điểmđáng để quan tâm... Điều quan trọng hơn là, ít nhất chúng ta cũng đã có đượcmột manh mối có giá trị.”Doãn Kiếm cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, tất cả các bức ảnh đều chụp ởquán Internet, điều này đã rất rõ. Trạng thái lúc chụp ảnh thì là chụp lén, đốiphương không hề hay biết. Có tất cả 57 người bị chụp, chủ yếu là những ngườitrẻ tuổi nhưng không có điểm tương đồng gì hơn. Thầy Trịnh chắc là muốn tìmkiếm thứ gì đó trong số những người này thì phải? Những gì tôi nghĩ ra đượctạm thời chỉ có vậy thôi, có còn sót gì nữa không?”Cậu chàng vừa nói những phân tích của mình, vừa nhìn La Phi với ánh mắtchờ đợi, hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định của La Phi. Vốn dĩ La Phi làngười bị hỏi để lấy lời khai của cậu, giờ đây mọi suy nghĩ của cậu lại bị đốiphương dẫn dắt.“Không phải là 57 người bị chụp.” La Phi xoay tròn chiếc bút nước trongtay, “Chắc là 58 người.”“Không đâu, tôi đã đếm lần lượt từng người một... Lẽ nào tôi đếm nhầmsao?” Doãn Kiếm so so vai, đồng thời nhìn La Phi với vẻ băn khoăn: có yêu cầukhắt khe đối với con số như vậy thì có thể mang lại ý nghĩa gì chứ?“Cậu không đếm sai, hiện giờ trên máy ảnh đúng là chỉ có 57 người bị chụp.Nhưng... cậu có để ý thấy trên mỗi bức ảnh đều có tên file không?”Doãn Kiếm nhìn lại màn hình máy ảnh rồi nói: “Đúng vậy đó là các con sốthứ tự.” Bắt đầu từ 001, 002, 003, 004... cứ lần lượt tăng tiến như vậy.“Các con số thứ tự này tự động hình thành theo thứ tự thời gian chụp ảnh.”La Phi gợi ý thêm cho Doãn Kiếm, “Cậu chú ý một chút, từ 280 đến 285, mấycon số này không có trên máy ảnh.”Xem lướt nhanh lại một lượt, quả đúng là như vậy! Doãn Kiếm thoáng suyngẫm, trong lòng đã hiểu rõ, buột miệng nói: “Tôi hiểu rồi, sáu bức ảnh này vềsau mới bị xóa... Các con số liền nhau, có nghĩa là mấy bức ảnh này đều chụpmột người - cũng chính là người bị chụp thứ 58.”Còn La Phi thì đã suy nghĩ đến ý nghĩa ẩn giấu sau hiện tượng này: “Là bị aixóa đi những bức ảnh đó? Tại sao lại phải xóa?” Anh lẩm bẩm một mình: “Chắcchắn trong đây có điều gì ẩn khuất...”“Anh đang nghi ngờ việc này có liên quan đến việc thầy Trịnh gặp nạn sao?”Doãn Kiếm hiểu được ẩn ý trong câu nói của La Phi, cậu lại lật giở các tấm ảnhtrong chiếc máy ảnh, nói vẻ ảo não: “Lẽ nào người này chính là mục tiêu màthầy Trịnh muốn tìm kiếm? Nếu đúng như vậy, chẳng phải chúng ta đã đếnmuộn một bước rồi sao? Tội phạm đã xóa đi manh mối quan trọng nhất. Giờđây, những người còn lại trong máy ảnh, chắc là chẳng có ý nghĩa gì đối với vụán nữa.”La Phi nhìn chăm chăm vào Doãn Kiếm: “Nhưng chúng ta vẫn còn nhữngmanh mối khác, ít ra cũng có thể điều tra theo hướng đó, để làm rõ xem cảnh sátTrịnh rốt cuộc là đang tìm kiếm cái gì?”Doãn Kiếm vội hỏi luôn: “Tìm như thế nào?”La Phi giơ ra sổ ghi chép của mình khi xem những bức ảnh, thấy trên đó ghi:Quán Nét Cực Thiên, 15h:47’ ngày 19 tháng 10.“Cái này thì có tác dụng gì?” Doãn Kiếm không theo kịp tư duy của đốiphương, cậu gãi gãi đầu, hỏi vẻ ngượng ngùng.“Khả năng quan sát của cậu cần phải được nâng cao lên.” La Phi toét miệngcười, ít nhiều cũng có hơi thất vọng, “Trong mấy bức ảnh cuối, phía sau lưngngười bị chụp hiện ra cửa sổ quán Nét, trên cửa sổ dán giấy ghi rõ tên “QuánNét Cực Thiên”. Ngoài ra, phía bên góc phải bức ảnh ghi rõ thời gian chụpảnh.”La Phi vừa nói vừa lấy bút gạch chân dưới thời gian đó: “Đây là buổi chiềuhai hôm trước.”Doãn Kiếm lại xem lại một lượt mấy bức ảnh cuối, quả đúng như lời La Phinói. Nhưng đó đều là những chi tiết rất nhỏ, nếu không nhắc tới thì rất khó pháthiện ra.“Đúng vậy, đây quả thực là manh mối quan trọng.” Doãn Kiếm không thểkhông nhìn đối phương với ánh mắt nể phục.“Được rồi, lát nữa cậu hãy chuyển lời phân tích của tôi đến cho đội trưởngHàn nhé. Nếu như anh ấy muốn tiếp nhận, thì tôi muốn hành động theo tư duycủa tôi.” La Phi xé một trang giấy ra, viết số di động của mình: “Xảy ra bất cứviệc gì, hãy kịp thời liên hệ với tôi.”“Anh phải đi rồi à?” Doãn Kiếm mở to mắt, lời từ biệt này hình như hơi độtngột thì phải.“Đúng vậy. Ở đây có đội trưởng Hàn tiếp quản, tôi còn ở lại thì cũng chỉlãng phí thời gian mà thôi.” Trong lời nói của La Phi có mang theo chút phànnàn. Sau khi nói xong, anh vỗ vỗ vai Doãn Kiếm một cách thân mật rồi đixuống lầu....13 giờ 24 phút trong phòng hội nghị của đội cảnh sát hình sự Sở công an tỉnhthành.Tình hình vụ án của Trịnh Hách Minh đang được thông báo, cuộc họp nàydo đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hàn Hạo của Sở công an thành phố chủ trì,các đội cảnh sát hình sự ở các chi nhánh và người phụ trách ở đồn công an cóliên quan đều tham gia cuộc họp.Bầu không khí trong cuộc họp vô cùng nặng nề, mọi người đều nhìn sắc mặtsa sầm của đội trưởng Hàn, trong lòng ai cũng như bị một tảng đá to đè đến độnghẹt thở.Giọng nói của Hàn Hạo hơi khàn, hình như vẫn đang cố gắng hết sức đểkiềm chế sự phẫn nộ và đau xót trong lòng mình: “... Chắc mọi người cũng đềuđã biết, sáng nay, trong thành phố của tôi xảy ra một vụ hung án giết người. Vềthân phận của nạn nhân thì chắc cũng không cần nói thêm... Chúng ta nói thẳngluôn vào tình hình hiện trường vụ án nhé.”Nhận được sự ra hiệu của Hàn Hạo, trợ lý Doãn Kiếm đứng bên cạnh mởmáy chiếu, phóng những tấm ảnh chụp tại hiện trường lên màn hình lớn.“Trên cơ thể nạn nhân có ba vết thương do dao gây ra, cụ thể là bị đâm vàovùng bụng, bị chém vào cánh tay phải và bị cứa ở cổ. Trong đó vết thương chímạng chính là vết cứa ở cổ. Vết dao này đã cứa đứt động mạch cổ của nạn nhân,khiến cho nạn nhân mất quá nhiều máu, dẫn đến tử vong. Theo giám định củabác sĩ pháp y, thời gian tử vong khoảng từ 12 giờ đêm đến 2 giờ sáng.”Cùng với lời giảng giải của Hàn Hạo, từng bức ảnh chụp cận cảnh cũng xuấthiện trên màn hình. Mọi người ngồi đây vốn dĩ đã quá quen thuộc với nhữngcảnh tượng máu me bê bết, nhưng lần này, chủ nhân của bức ảnh lại là ngườiđồng nghiệp đã kề vai sát cánh với họ suốt bao năm qua. Cho nên, vũng máu đócàng trở nên đỏ rực, đâm vào lòng khiến mọi người nhức nhối, hoảng loạn. Cuốicùng, khi hiện lên bức ảnh chụp phần đầu của Trịnh Hách Minh, một vài đồngchí thậm chí còn phải lén quay đi, không nỡ nhìn.Trịnh Hách Minh trong bức ảnh hai mắt nhắm nghiền, miệng lại khẽ há ra,hình như còn chưa kịp kêu được tiếng nào. Trên cổ ông, có một vết dao đáng sợvắt ngang, thước đo bên cạnh hiện rõ độ dài của nó là 7 cm. Huyết dịch chảy ratừ vết thương tạo thành một vũng lớn ở phía dưới thi thể, choán trọn cả mànhình của chiếc máy ảnh.Giọng nói trầm đục của Hàn Hạo vẫn tiếp tục: “Qua tình trạng của vếtthương, có thể nhận thấy hung khí hung thủ dùng là con dao găm. Ở hiện trườngđồng thời cũng thấy sót lại một con dao thái. Theo điều tra xét nghiệm của nhânviên kỹ thuật, dấu vân tay trên con dao là của nạn nhân, cho nên đây có lẽ là vũkhí nạn nhân dùng để tự vệ. Do đó, chúng tôi tin rằng, nạn nhân đã giằng cokịch liệt với hung thủ trước khi bị giết hại. Ngoài ra, còn có rất nhiều chứng cứcũng có thể củng cố thêm cho phán đoán này.”Nói đến đây, Hàn Hạo ra hiệu bằng tay với Doãn Kiếm, trên màn hình bắtđầu xuất hiện từng bức ảnh chụp hiện trường.“Đây là vết dao lưu lại trên bàn trong phòng khách; Đây là vết dao lưu lạitrên tủ kệ, các đồ vật trong tủ kệ lộn xộn, chắc là đã bị va đập mạnh; Ở đây vếtmáu phụt ra, rõ ràng nạn nhận đã bị một dao chí mạng ở gần chỗ này...”Mọi người đều trầm mặc lắng nghe, dưới sự giảng giải và hướng dẫn củaHàn Hạo, hiện trường cuộc vật lộn sống còn của Trịnh Hách Minh và hung thủnhư thể đang được tái hiện ra trước mặt họ.Sau khi ảnh trên màn hình thay đổi, biến thành cận cảnh sàn gỗ của hiệntrường, và Hàn Hạo khi nhìn thấy bức ảnh này thì dường như cũng chấn động.“Đây là bức ảnh chụp cảnh ngay cạnh chân nạn nhân. Chúng ta có thể nhìnthấy, trên sàn nhà có vệt máu hình tròn, đây chắc là vết máu tạo thành do nhỏgiọt từ trên cao xuống. Do nạn nhân mặc bộ đồ ngủ dài tay, tất cả vết thươngtrên cánh tay và trên bụng của ông đều ẩn vào trong áo, sẽ không chảy máu nhỏgiọt, đồng thời vết thương ở cổ thì quá lớn, cũng sẽ không hình thành từng vếtmáu nhỏ giọt độc lập. Cho nên, chúng tôi ở hiện trường có thể phán đoán, vếtmáu này rất có khả năng là máu của hung thủ... Chúng ta quay lại bức ảnh condao thái khi nãy...”Theo câu nói của Hàn Hạo, trên màn hình xuất hiện hình ảnh con dao tháiTrịnh Hách Minh đã dùng để tự vệ.“Nào, các anh hãy nhìn xem, trên lưỡi con dao thái cũng có vết máu, điềunày có thể chứng thực cho suy đoán vừa rồi.”“Nói vậy tức là hung thủ đã bị thương?” Trong hội trường khẽ nhộn nhạo,mọi người đều thoáng vui mừng, cần phải biết rằng, nếu hung thủ bị thương,không chỉ để lại ở hiện trường tội chứng không thể chối cãi như vết máu, màcòn có thêm đặc trưng dễ phân biệt cho đội điều tra phá án và truy bắt.“Giờ đây tôi có thể khẳng định với các anh rằng: đúng là như vậy!” Hàn Hạogiơ bản báo cáo lên: “Đây là kết quả xét nghiệm vừa mới nhận được. Nhómmáu của nạn nhân là nhóm máu AB, còn vết máu rơi trên sàn và trên lưỡi daođều là nhóm máu B. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là vết máu của hungthủ!”Manh mối này thực sự quá giá trị. Mọi người đều không kìm được ghé tainhau thì thầm, bàn luận không ngớt. Còn Hàn Hạo thì dùng ánh mắt sắc nhọnnhìn khắp phòng một lượt, mới khiến cho phòng họp trở lại trạng thái yên lặngban đầu.“Được rồi!” Hàn Hạo gật đầu hài lòng, “Bây giờ chúng ta hãy xem bức ảnhchụp nhà bếp.”Hình ảnh trên màn hình thay đổi, hiện ra một ô cửa sổ nhỏ bằng gỗ vẫnthường thấy trong bếp những căn hộ kiểu cũ. Hàn Hạo tiếp tục giảng giải nộidung trong bức ảnh: “Phía bên ngoài ô cửa sổ này là dãy cây xanh của tiểu khu.Ô cửa sổ ở hiện trường mở ra phía ngoài, và ô kính phía dưới cùng bị đập vỡ.Được rồi, chuyển sang bức ảnh khác... Đây là tủ đựng chén bát ở nhà bếp, phíabên trên cũng tìm được vết dao.” Nói đến đây, anh thoáng ngừng lại, sau đó lạinói: “Do đó, chúng tôi phán đoán, hung thủ vào từ phía sau tòa nhà, men theođường ống dẫn nước và cửa sổ chống trộm của căn hộ tầng dưới trèo lên tầng 3.Sau đó hắn đập vỡ kính cửa sổ bếp, mở cửa sổ và bước vào trong phòng. Trongquá trình này, nạn nhân vốn đã ngủ, nghe thấy tiếng động, đứng dậy đi ra xem.Hai người gặp nhau ở trong bếp và xảy ra vật lộn giằng co kịch liệt. Nạn nhânđã cầm lấy con dao thái để phản kháng, vừa đánh vừa lùi, nhưng cuối cùng cũngvẫn bị giết hại ở phòng khách.”“Ở hiện trường có lấy được vết chân hay dấu vân tay của hung thủ không?”Đúng lúc đó, có một người xen vào hỏi một câu.Hàn Hạo lắc đầu: “Không có. Người này rất có thể đã đi găng tay và găngchân, có khả năng phản trinh sát nhất định.”“Ôi, thế thì hơi phiền phức rồi...” Người vừa mới lên tiếng hỏi tỏ ra hơi thấtvọng. Thường thì, từ vết chân có thể suy đoán ra được chiều cao cân nặng củahung thủ, hơn nữa dấu vân tay có thể nhập vào vi tính và tìm kiếm trong kho dữliệu. Nếu như hắn là người đã có tiền án tiền sự, thì có thể điều tra ngay ra đượcthân phận thực của hắn. Ở hiện trường không để lại những vết tích này, rõ ràngcàng gây khó khăn cho công tác phá án.Ánh mắt Hàn Hạo đột nhiên chợt dừng lại, nói vẻ nghiêm nghị: “Cho dù lànhư vậy, chúng ta vẫn nắm được một số manh mối hữu ích: bây giờ mọi ngườihãy ghi lại những đặc trưng của hung thủ: người này có lẽ là nam giới trẻ tuổikhỏe mạnh, dáng người hơi gầy, cao khoảng 1m64 - 1m67, trên tay mới có mộtvết thương bằng dao.”Mọi người đều lần lượt lấy giấy bút ra ghi lại lời nói của Hàn Hạo. Có mộtngười khi nghe đến câu nói cuối, không kiềm được “ơ” lên một tiếng, hình nhưvô cùng kinh ngạc. Giữa bầu không khí tĩnh mịch yên ắng, âm thanh này lại rấtnổi bật, mọi người liền nhìn về hướng phát ra âm thanh. Một cậu thanh niên chỉmới ngoài 20 tuổi, trắng trẻo, trông rất thư sinh. Đó chính là Doãn Kiếm - ngườiphụ trách đèn chiếu.Hàn Hạo nhíu mày nhìn trợ lý của mình: “Cậu có vấn đề gì không?”“Không có vấn đề gì.” Doãn Kiếm vội lắc đầu lia lịa, ngập ngừng giây lát,cậu lại nói thêm một câu: “Chỉ có điều, cái người buổi sáng ấy... anh ta phântích chuẩn thật đấy!”“Người nào?” Hàn Hạo nhất thời cũng không hiểu gì.“Người cảnh sát hình sự ở vùng khác ấy - La Phi. Sáng nay anh ta đã nóichúng ta cần đi tìm một nam giới dáng gầy, cao khoảng 1m65, trên tay có vếtthương.”“Cái gì?” Hàn Hạo kinh ngạc mở to mắt: Anh chàng đó sao có thể có đượcsự phán đoán chuẩn xác đến như vậy? Cần phải biết rằng, những đặc trưng củahung thủ nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng lại là kết quả phân tích cẩn mật của rấtnhiều nhân viên kỹ thuật mới có được.Có thể trèo lên tận tầng 3 một cách lặng lẽ như vậy, đồng thời có thể chuivào từ ô cửa sổ bếp chật hẹp, chứng tỏ người này có thân hình gầy nhỏ, động tácnhanh nhẹn linh hoạt. Điều này thì không khó để có thể phán đoán ra được,nhưng muốn xác định phạm vi chiều cao cụ thể thì vô cùng khó khăn.Do hai bên đã trải qua cuộc vật lộn quyết liệt, cho nên tủ gỗ ở phòng kháchvà nhà bếp đã lưu lại rất nhiều vết dao. Hung thủ cầm trong tay chiếc dao gămsắc nhọn, mỗi vết dao đều dốc toàn lực, do đó hắn cần phải đặt mình ở tư thếthoải mái nhất để có thể phát huy khả năng cao nhất. Căn cứ theo nguyên lý tiếnhành tổng hợp quy nạp, có thể thông qua độ cao, góc độ và đường đi của nhữngvết dao đó để suy đoán ra phạm vi chiều cao của người cầm dao. Việc này liênquan đến cả một quá trình tính toán vô cùng chi tiết tỉ mỉ, còn cần có cả sự gianhập của mô hình toán học, thật khó có thể tưởng tượng được một người chỉnhìn bằng con mắt thường và trí não độc lập lại có thể hoàn thành được côngviệc tương tự.Sàn nhà hiện trường để lại vết máu của hung thủ, vết máu này nhỏ giọt từtrên cao xuống. Ở đây cũng có sự tỉ mỉ trong chi tiết: điểm bắt đầu rơi của giọtmáu càng cao, thì vết tròn hình thành khi rơi xuống sàn nhà sẽ càng to. Dựa vàonguyên lý này, thông qua thí nghiệm mẫu đối chiếu so sánh tại hiện trường, cóthể tính toán ra được độ cao giọt máu bắt đầu rơi. Kết quả cuối cùng có được làkhoảng cách cách sàn nhà khoảng 70 - 90 cm. Mùa này mọi người thường mặcquần áo dài tay, vết thương có thể tạo thành giọt máu rơi chỉ có thể xuất hiện ởvị trí lộ ra ngoài như hai tay hoặc khuôn mặt. Kết hợp thêm với suy đoán vừarồi, mới có thể đưa ra được kết luận tay của hung thủ bị thương.Tất cả những phân tích nêu trên thật không ngờ lại có thể được La Phi suyđoán ra trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Hàn Hạo thực sự không thểnào tin nổi. Nhưng thần thái kinh ngạc chỉ thoáng lướt qua trên khuôn mặt anh,anh nhanh chóng dùng lớp sương lạnh giá để che đậy tâm trạng của mình, sauđó lạnh lùng nói: “Thân phận và mục đích viếng thăm của người này không rõràng, ngay như vụ án này, chính anh ta cũng là một đối tượng cần điều tra kỹlưỡng. Doãn Kiếm, tôi muốn cậu điều người đi theo dõi anh ta, bây giờ tìnhhình thế nào rồi?”“Em dặn dò Kim Hữu Phong ở trung đội 2 phụ trách việc này, bây giờ em sẽliên lạc với anh ấy ngay, xem xem tình hình thế nào?”Doãn Kiếm vừa nói vừa lôi di động ra ấn số. Sau mấy hồi đổ chuông, cuốicùng đối phương cũng nghe máy.“Alo, anh Kim à?” Doãn Kiếm lên tiếng chào, sau đó người ở đầu dây bênkia không biết đã nói những gì, thần sắc của Doãn Kiếm chợt đông cứng lại, cậungẩn người nghe giây lát, thỉnh thoảng lại “ừm” một tiếng, ngữ khí có vẻ rấtgượng gạo. Một lát sau, cậu đứng dậy đi đến trước mặt Hàn Hạo, giơ điện thoạira trước mặt anh: “Đội trưởng, anh nghe đi!”Hàn Hạo bực bội lườm trợ lý của mình một cái, sau đó anh nhận lấy điệnthoại: “Alo? Tôi là Hàn Hạo.”“Đội trưởng Hàn, xin lỗi, tôi là La Phi.” Ở bên kia điện thoại truyền tới mộtgiọng nam giới hơi trầm đục.“La Phi?” Hàn Hạo cũng ngẩn cả người, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì: cấp dưới mình sai đi để theo dõi sao lại để điện thoại rơi vàotay đối tượng bị theo dõi chứ?“Tôi nghĩ tôi và nhân viên của anh có thể đã xảy ra chút hiểu nhầm.” La Phiở đầu dây bên kia chủ động giải thích, “Tôi đang điều tra mấy thứ, sau đó tôiphát hiện ra có người đang theo dõi tôi. Thế nên tôi đã tìm cơ hội để chế ngựanh ta, khi anh ta phản kháng, tôi đã ra tay. Tất cả những việc này chỉ mới vừaxảy ra. Hiện giờ anh ấy tạm thời mất đi tri giác, nhưng sẽ nhanh chóng tỉnh lạithôi. Khi các anh gọi điện tới, tôi vừa vặn lục tìm thấy thẻ của anh ấy. Việc nàyhoàn toàn là sự việc bất ngờ ngoài mong muốn, tôi thực sự lấy làm tiếc.”Hàn Hạo ngẩn người, sắc mặt u ám như đám tro tàn. Cấp dưới của mình bịđối tượng bị theo dõi chế ngự, ngay cả di động và thẻ cũng bị người ta lấy mất,đúng là một việc bẽ mặt hết sức! Còn thái độ nhận lỗi của La Phi mặc dù chânthành, nhưng điều này rõ ràng không đủ để xua tan đi nỗi bực bội khó chịutrong lòng anh. Hàn Hạo cố gắng hết sức để khống chế tâm trạng của mình mớikhông nổi khùng. Sau khi thở dốc mấy hơi, anh bất mãn chỉ trích La Phi: “LaPhi, đội trưởng La, đây không phải là Long Châu của anh! Anh không cảm thấyhành động của anh hơi quá đáng sao?”“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh. Phản ứng vừa rồi của tôi quả thựclà hơi căng thẳng quá. Nhưng...” Ngữ khí của La Phi chợt trở nên nặng nề: “Nếunhư anh biết đối thủ ẩn nấp đó đáng sợ như thế nào, thì ngược lại anh cũng sẽhiểu cho tôi.”Hàn Hạo chau mày, anh đã tinh tế nắm bắt được ẩn ý trong lời nói của LaPhi: “Gì cơ? Anh có phát hiện gì mới à?”“Đúng vậy.” La Phi nói nghiêm nghị: “Hy vọng lần này anh có thể nghiêmtúc nghe tôi nói.”Hàn Hạo trầm mặc, xem ra tự mình cần phải gặp mặt anh bạn đồng nghiệpthần bí này vậy. Lát sau, cuối cùng anh cũng trả lời: “Nửa giờ đồng hồ sau, tôiđợi anh ở văn phòng đội cảnh sát hình sự.”“Được. À... tôi có tin tốt lành muốn nói cho anh biết...” La Phi dịu ngữ khícủa mình, “Nhân viên của anh đã tỉnh lại rồi.”Quả nhiên, chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng Kim Hữu Phong ở trong máy: “Độitrưởng, em...”“Đồ bỏ đi!” Hàn Hạo bực tức chửi một câu, sau đó hằn học tắt máy.14 giờ 07 phút, trong văn phòng đội trưởng đội cảnh sát hình sự Sở công antỉnh thành.Khi La Phi đến, Hàn Hạo đã đang đợi anh như đã hẹn.“Phía các anh đã tiến triển thế nào rồi?” Còn chưa kịp yên vị, La Phi đã vộivàng hỏi ngay.“Tôi không có nghĩa vụ báo cáo công việc với anh!” Hàn Hạo nói thẳng luônvới La Phi, La Phi cười đau khổ, rõ ràng là cũng cảm thấy bất bực. Sau đó, anhngồi đối diện với Hàn Hạo, ngậm chặt miệng không nói, bày ra tư thế khiêm tốnchờ đợi đối phương hướng dẫn mình.Thấy đối phương chịu nhún, tâm trạng Hàn Hạo cũng dễ chịu phần nào. Lúcnày anh lại cảm thấy có lẽ mình nên nói điều gì đó, không thể để anh ta coithường thực lực của đội cảnh sát hình sự tỉnh. Trầm mặc giây lát, anh cân nhắccâu từ, “Chúng tôi đã nắm rõ đặc điểm ngoại hình của nghi phạm. Hiện giờ đãthiết lập nên những điểm then chốt trong mạng lưới giao thông ra vùng ngoại ôthành phố, cảnh sát các cấp cũng đang tiến hành điều tra loại trừ chuyên hướng,đối tượng trọng điểm là những người có liên quan đến các vụ án mà trước đâynạn nhân lúc sinh thời từng xử lý.”La Phi nhanh chóng tiếp lời: “Tôi hiểu tư duy của anh, anh cho rằng đây làmột vụ án báo thù đối với cảnh sát?”“Ở hiện trường không hề có hiện tượng cướp bóc tài sản. Hung thủ cầm daođột nhập vào nhà, ý định giết người đã quá rõ.” Hàn Hạo lại hỏi ngược lại,“Không biết anh cho rằng còn có tình hình gì khác nữa?”La Phi lắc đầu, đột nhiên La Phi chuyển đề tài: “Anh biết tại sao tôi lại xuấthiện ở đây không?” Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn Hàn Hạo, hình như đang ẩn giấurất nhiều câu nói phía sau.“Đây cũng chính là vấn đề mà tôi quan tâm.” Hàn Hạo chăm chú nhìn thẳngvào mắt La Phi, sau đó lại truy hỏi thêm: “Còn nữa, anh có mối quan hệ gì vớicảnh sát Trịnh Hách Minh?”La Phi không trực tiếp trả lời câu hỏi, anh rút ra một bức thư đưa đến trướcmặt Hàn Hạo, “Anh tự đọc đi!”Hàn Hạo mở lá thư ra với vẻ nghi hoặc, trên giấy viết:“Học viên mang số hiệu 8102, cậu vẫn còn nhớ tôi chứ?Sau khi kết thúc phần mở đầu của ca khúc, cần phải vào chương chính.Khoảng thời gian quả thực đã cách xa quá lâu... Nhưng, cái ngày này rốt cuộccũng đã đến.Cứ nghĩ đến phần nhạc chính du dương tuyệt vời sắp diễn ra, tôi khó có thểkiềm chế nỗi hưng phấn trong lòng, cậu không muốn tôi tham gia vào sao,người bạn cũ của tôi?Tôi biết cậu cũng đã chờ mong quá lâu rồi mà.Tôi có thể tưởng tượng nét mặt của cậu khi nhìn thấy bức thư này - Cậu sẽkích động đến run lên, có phải vậy không? Dòng máu nóng đang thiêu đốt,nguồn sinh lực dồi dào vô tận đang tích tụ lại trong cơ thể! - Đó cũng giốngnhư cảm giác của tôi lúc này vậy!Tôi đã ngửi thấy niềm khát vọng của cậu, sự phẫn nộ của cậu, thậm chí lànỗi sợ hãi của cậu...Mau đến đây, tôi đang đợi cậu!”Hàn Hạo càng đọc càng thấy mơ hồ, nhíu chặt đôi lông mày. Nhưng lại nghethấy La Phi bên cạnh giải thích: “Hai hôm trước, tôi nhận được lá thư này. Láthư này gửi từ thành phố này. 8102 là số hiệu sinh viên của tôi lúc còn đang họcở trường Đại học Cảnh sát.”“Đúng vậy, anh là học viên khóa 81 của trường Cảnh sát tỉnh, năm đó thànhtích tất cả các môn học đều vô cùng xuất sắc, được khen tặng là “Sinh viên xuấtsắc nhất trong lịch sử” của trường Cảnh sát. Chỉ có điều, trước khi tốt nghiệp,anh đã mắc phải một sai lầm, cuối cùng anh chỉ được điều về thành phố cấp 2Long Châu này, làm một người cảnh sát bình thường trong đồn công an ở khungoại ô nào đó. Nhưng anh được thăng chức nhanh thật đấy, chỉ tám năm sau đãthành đồn trưởng, rồi về sau lại được điều đến nhậm chức đội trưởng của độicảnh sát hình sự thành phố Long Châu.” Hàn Hạo gõ gõ tay xuống bản báo cáođể trên mặt bàn, nét mặt không rõ vui hay giận, “Đây là tài liệu về anh, về lýlịch của anh, chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng.”La Phi ngẩn người, trong thời khắc căng thẳng xảy ra vụ án, Hàn Hạo vẫncòn đặc biệt bỏ sức ra để điều tra hồ sơ cá nhân của mình, phương thức hành vinày khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ.“Đó chắc là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng nhỉ?” Hàn Hạo lại không chịubỏ qua, lại nói với giọng chế giễu, “Nếu không thì một thiên tài của trườngCảnh sát sao lại có thể bị trở thành một người cảnh sát quèn chứ?”Những lời này của đối phương rõ ràng đã động chạm đến nỗi lòng của LaPhi, đôi mắt anh trở nên mơ màng, tinh thần cũng trở nên hoang mang, hồi lâusau mới lẩm nhẩm: “Sai lầm? Hi, có lẽ gọi là thất bại thì chuẩn xác hơn, mộtthất bại đớn đau...”Hàn Hạo đột nhiên nhìn thấy bộ dạng này của La Phi, không khỏi cảm thấyngạc nhiên. Trong quá trình thu thập tài liệu về La Phi, anh biết La Phi trướcđây đã từng phá được rất nhiều những vụ kỳ án, khả năng nổi trội hơn người làđiều không còn phải nghi ngờ gì nữa. Nhưng do một sự việc nào đó, dẫn đến sựtrắc trở trong cuộc đời, dù sao cũng khiến người ta phải thương cảm. Qua cuộcgiao đấu mặt đối mặt lần này, những sự buồn bực trong lòng tích tụ trước đây đãđược xả ra kha khá, lúc này đây lại không kìm lòng được, muốn khuyên nhủ đốiphương: “Sai lầm cũng được, thất bại cũng xong, đều là chuyện cũ rồi, anh cũngkhông cần phải giữ chặt mãi ở trong lòng như vậy. Hơn nữa... bây giờ có nói lạinhững điều này thì có ý nghĩa gì nữa chứ?”“Không...” La Phi đau khổ lắc đầu, mắt anh trợn trừng, hiện ra cả từng tiamáu nơi khóe mắt, “Vẫn chưa kết thúc, hắn quay lại rồi, hắn vẫn đang ở đây!”“Anh nói ai cơ?” Câu nói của La Phi không đầu không cuối khiến Hàn Hạokhông hiểu gì cả.“Tên ác quỷ đó! Người gửi thư! Chính là hung thủ giết hại cảnh sát TrịnhHách Minh!” La Phi nói liền một mạch ba tên gọi, nhưng rõ ràng đang ám chỉcùng một người. Trong đôi mắt anh rừng rực bốc cháy ngọn lửa căm phẫn,nhưng ngữ khí lại lạnh lùng như băng đá. Bầu không khí trong phòng hình nhưcũng sắp bị cái lạnh làm cho đông cứng lại rồi.Hàn Hạo bất chợt như đã hiểu ra điều gì, anh lại cầm lấy lá thư đọc một lượt,sau đó bật ra một chuỗi câu hỏi liên tiếp: “Là bức thư này sao? Ai đã viết bứcthư này? Việc này thì có liên quan gì đến việc Trịnh Hách Minh bị giết hạichứ?”La Phi dùng hai tay day day huyệt thái dương, cố gắng để điều chỉnh tâmtrạng của mình. Mặc dù sự việc đã trôi qua mười tám năm, nhưng mỗi lần nhớlại đoạn ký ức đó, anh vẫn luôn nảy sinh cảm giác bị mất đi sự kiểm soát. Saukhi dần dần thở đều trở lại, anh ngẩng đầu hỏi vặn lại Hàn Hạo: “Anh đến độicảnh sát hình sự tỉnh thành từ khi nào nhỉ?”“Mười năm trước, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành Trinh thám hìnhsự trường Đại học Công an nhân dân Trung Quốc.” Lần này Hàn Hạo rất thoảimái và tự hào trả lời câu hỏi của đối phương.“Cho nên, anh chẳng biết gì cả...” La Phi thở dài một tiếng, hoàn toàn khôngbuồn để tâm đến học vị hiển hách của đối phương. Sau khi ngừng giây lát, hìnhnhư anh đang triển khai đề tài mới: “Sáng nay sau khi rời khỏi hiện trường, tôiđã tìm đến quán Nét Cực Thiên theo như manh mối trên chiếc máy ảnh của cảnhsát Trịnh để lại. 3 giờ 47 phút chiều ngày hôm kia, cảnh sát Trịnh đã bí mậtchụp ảnh một người đang lên mạng ở đây. Tôi yêu cầu người quản lý mạng tìmra bản ghi chép những người vào mạng ngày hôm đó, qua đó tôi đã tìm thấyđược trang web này.”Trong khi phân tích tình hình vụ án, La Phi đã lấy lại được sự lạnh lùng vàcẩn mật vốn có của mình. Vừa nói, anh vừa đưa ra một bản giấy in tài liệu vềtrang mạng này. Hàn Hạo nhận lấy tờ giấy đó, anh không hiểu rõ lắm về mấythứ trên mạng này, nhưng anh vẫn có thể nhận ra trên tờ giấy viết chắc là bàiviết của một forum nào đó. Tên đăng nhập của bài viết đó là dãy chữ Latin:Eumenides, tiêu đề của bài viết là bốn chữ in đậm rất nổi bật: Chiêu mộ tử hình.Nội dung của bài viết như sau:“Mỗi lần tôi mở mắt ra, tôi đều nhìn thấy vẫn còn rất nhiều linh hồn bẩnthỉu ở trên thế giới này.Pháp luật là công cụ để làm trong sạch cái thế giới này, nhưng tác dụng củapháp luật lại luôn bị giới hạn quá nhiều.Có người làm việc xấu, nhưng những việc xấu này lại không nằm trong địaphận quản hạt của pháp luật; hoặc là có người làm việc xấu nhưng pháp luậtkhông tìm thấy chứng cứ để có thể định tội hắn; có đôi lúc, kẻ làm việc xấu còndựa vào thế lực và tiền bạc, khiến chúng có thể lấn át pháp luật.Pháp luật không hoàn mỹ, xã hội cần những hình phạt bên ngoài pháp luật.Ta chính là người thực thi loại hình phạt này.Hình phạt mà ta định ra chỉ có một loại duy nhất, cũng là trực tiếp nhất - tửhình.Sẽ có một nhóm những kẻ ác độc xấu xa bị ta thanh trừ. Nhưng danh sáchcủa chúng hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn xác định được.Do đó, bạn có cơ hội để viết thêm một cái tên trong bản danh sách này.Bạn hy vọng kẻ nào đó phải chết không? Bạn cảm thấy hắn vốn không xứngđáng được sống trên cõi đời này, nhưng bạn không trừng phạt được hắn, chínhnghĩa cũng trở nên vô cùng nhỏ bé yếu ớt trước mặt hắn.Vậy thì, bạn hãy viết tên hắn vào đây, nói cho ta biết hắn đã làm những việcgì, ta sẽ phán quyết hắn.Các bạn có khoảng thời gian là hai tuần, sau đó ta sẽ công bố danh sáchthực thi cuối cùng.”Hàn Hạo khó có thể nghĩ được bài viết này có mối quan hệ gì với cái chếtcủa Trịnh Hách Minh, anh lắc đầu khó hiểu:“Thứ này có thể nói lên điều gì? Một trò đùa tai quái nhỉ? Trên mạng luôn córất nhiều thứ tạp nham thế này.”“Trò đùa tai quái? Hi...” La Phi cười nhạt một tiếng, anh đột nhiên ngả ngườivề phía trước, ngữ khí trở nên vô cùng kích động, “Đây là một tội ác thực sự!Là một tội ác đáng sợ! Cảnh sát Trịnh Hách Minh đã mất mạng vì chính thứnày, nhưng ông chưa phải là người hy sinh đầu tiên đâu, mười tám năm trước,tội ác này đã xuất hiện một lần rồi.”Thần thái của La Phi khiến Hàn Hạo ý thức được độ nghiêm trọng của sựviệc, anh lập tức truy hỏi: “Mười tám năm trước đã xảy ra việc gì?”La Phi lại rụt người trở lại, anh lắc đầu: “Bây giờ tôi không thể nói.”Hàn Hạo có cảm giác như bị người ta bỡn cợt, anh bất mãn trừng mắt với đốiphương: “Rốt cuộc anh có ý gì đây?”La Phi tỏ ra vô cùng nghiêm túc: “Đây là cơ mật.”“Cơ mật gì?”“Mười tám năm trước, ở trong thành phố này đã xảy ra một vụ án. Bởi vìtính chất vụ án quá ác liệt, để khống chế sự ảnh hưởng, vụ án này đã được xếpvào loại cơ mật bậc 1, tất cả công việc điều tra phá án cũng do tổ chuyên án bímật tiến hành.” Nói đến đây, La Phi ngừng lại, sau đó anh tỏ ra bất đắc dĩ, “Xinlỗi, tôi tạm thời chỉ có thể nói được chừng này thôi.”Hàn Hạo chau mày, bán tín bán nghi, đồng thời cũng cảm thấy bực bội, anhlạnh lùng hỏi: “Nếu đã là cơ mật loại 1, vậy sao anh lại biết?”Khóe mắt La Phi chợt rung nhẹ, hình như bị chạm đến dây thần kinh mẫncảm nhất, sau đó anh trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt Hàn Hạo: “Tôi cũng làđương sự trong vụ án đó. Anh vẫn còn chưa hiểu sao? Năm đó, chính là vì vụ ánnày mà tôi rơi xuống đáy vực! Và thành viên trong tổ chuyên án tiến hành lấylời khai của tôi sau khi vụ án xảy ra, chính là cảnh sát Trịnh, Trịnh Hách Minh.”Thì ra là như vậy... Bộ não của Hàn Hạo nhanh chóng chuyển động, cuốicùng cũng đã liên kết được các mối quan hệ nhân quả lại với nhau: vụ án cơ mậtmười tám năm trước đến nay vẫn chưa phá được... Trịnh Hách Minh là thànhviên trong tổ chuyên án, phát hiện ra manh mối mới... đương sự La Phi nhậnđược một lá thư thần bí, quay trở lại thành phố... Trịnh Hách Minh gặp nạn, tộiác đang mở ra một màn mới!Một bức màn mới đang từ từ hiện ra trước mắt Hàn Hạo. Mặc dù bức mànvẫn còn bị rất nhiều bí mật che khuất, nhưng không thể nào che phủ được bầukhông khí nặng nề khiến cho Hàn Hạo cảm thấy vừa hưng phấn vừa căng thẳng.Thậm chí, còn có một chút nỗi sợ hãi mơ hồ.Rốt cuộc là vụ án như thế nào nhỉ?Đáp án có ngay trong miệng người đối diện này, nhưng anh ta lại nhất địnhkhông chịu nói ra.Hàn Hạo nhìn La Phi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, chậm rãi nói: “Anh đãkhông thể nói cho tôi biết rõ sự tình, sao anh lại phải đến tìm tôi chứ?”“Tôi hy vọng anh lập tức báo cáo lên lãnh đạo cấp trên, yêu cầu giải mã hồsơ vụ án năm đó, xây dựng lại tổ chuyên án!”La Phi không hề né tránh ánh mắt của Hàn Hạo, đồng thời trả lời rành rọttừng chữ.