Chương 1

Bên trong phòng học yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bút viết trên giấy và thỉnh thoảng có tiếng lật giấy thi, hơn ba mươi học sinh đều nghiêm túc chăm chú cúi thấp đầu.

Buổi chiều mùa hè oi bức, quạt trần quay liên tục, càng làm tăng thêm độ nóng.

Đột nhiên, một mẩu giấy bị vo tròn bay với quỹ đạo thấp, đi từ chỗ ngồi bên phải sang chỗ ngồi đến bên trái của bàn học, thu hút sự chú ý của cậu học sinh nam.

Cậu dừng bút, nhướng đôi lông mày rậm lên, nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi bên phải của cô học sinh nọ.

Cô có khuôn mặt hình quả táo ngọt ngào, trẻ trung, tràn đầy sức sống, không cảm thấy áy náy chút nào vì đã làm phiền đối phương, hai tay chắp trước ngực, để lộ nụ cười cầu khẩn

Cậu nam sinh bất lực đảo tròn đôi mắt, cậu đã quen với hành động giả vờ đáng thương này của cô, cười khổ, không thể làm gì khác ngoài việc dung túng cho cô.

Ngẩng đầu lên, quan sát bốn phía, xác định không có ai chú ý đến hai người, lại xác định giáo viên không ở trong lớp học, cậu liền đem bài thi đẩy từ từ về phía bên phải bàn.

He he. . . . . . Cảm ơn nhé! Mặt cô nữ sinh trông thật hả hê, mấp máy đôi môi, khuôn mặt trái táo trở nên đỏ lựng, sáng bừng đến chói mắt, đôi mắt tròn xoe híp lại. Thoạt nhìn vừa dễ thương vừa ngon miệng, làm cho người ta hận không thể cắn một cái thật mạnh.

Cậu quệt quệt khóe môi, nụ cười trong đáy mắt càng thêm nồng đậm, không để ý tới cô nữa, cậu cúi đầu, tiếp tục chăm chú làm bài.

Mấy phút sau, một cục giấy lại bay đến bàn của cậu.

Cậu lại bị phân tâm, theo thói quen, cậu nghiêng đầu nhìn về bàn học phía bên phải của cô gái.

Bởi vì quá nóng bức mà khuôn mặt cô trở nên hồng hồng, không ngừng quạt quạt cánh tay.

Hành động này. . . . . . Là có ý gì?

Hành động dị thường này của cô, lại làm cho trí thông minh của cậu bối rối.

Không ngừng quạt quạt. . . . . . Là do cô quá nóng? Hay là cô xem không hiểu? Chẳng lẽ cậu …. Viết sai đáp án?

Không! Không chút nghĩ ngợi, cậu lập tức gạt bỏ ý nghĩ cuối cùng.

Nếu như cô biết cậu viết sai đáp án, thì trời đã có tuyết rơi giữa mùa hạ rồi.

Người này đến cả bài tập còn không biết làm, ngay cả cậu cũng chịu thua, thì làm sao có thể biết đáp án bài thi là đúng hay sai?

Hơn nữa, nếu như cô biết đáp án, thì đã không cần cầu cứu cậu làm gì.

Như vậy. . . . . . Rốt cuộc cô không ngừng vẫy vẫy tay là có ý gì?

Cậu nam sinh nhíu mày, lộ ra ánh mắt khó hiểu, nhìn về phía cô lắc đầu một cái.

Mặt cô nữ sinh tỏ vẻ bất đắc dĩ, cắn môi dưới, nhìn cực kỳ khổ sở.

Trong phòng học quá yên tĩnh, ngay cả tiếng thì thầm nhỏ cũng gây sự chú ý của mọi người, vì lo cho điểm của bài thi, dĩ nhiên cô không thể lên tiếng nếu không sẽ trở thành tâm điểm của bất kì sự chú ý nào.

Mặc dù cả hai đang ngồi ở hàng ghế thứ bảy và thứ tám của hàng ghế cuối cùng, xó xỉnh gần như không có người nào chú ý tới, nhưng chỉ cần phát ra một âm thanh nhỏ bé, vẫn sẽ có người phát hiện.

Phiền quá đi! Rốt cuộc cậu làm cách nào mới có thể hiểu ý của cô đây?

Ngoại trừ việc quơ quơ cánh tay ra thì bạn nữ sinh không thể làm việc nào khác.

Bạn nam sinh tỏ vẻ mặt hoang mang khó hiểu, chỉ có thể không ngừng nhìn về phía cô lắc đầu, biểu đạt ý của mình.

Haizz! Thật là đần độn! Cậu là học sinh giỏi nhất lớp, nhưng mà ngay cả động tác khoa chân múa tay đơn giản như vậy cũng không hiểu.

Bạn nữ sinh bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn với sự chậm hiểu của cậu.

Cô vẫy vẫy cánh tay lần nữa , vẫn không quên dứ dứ nắm tay về phía cậu, tỏ ý nếu lần này cậu vẫn không hiểu ý thì tôi sẽ cho cậu ăn đòn.

Bạn nam sinh không nói nên lời.

Cuối cùng cậu cũng hiểu được động tác cuối cùng này, biết cô đang giận đến mức muốn đánh cậu.

Cậu đã làm gì sai mà khiến cho cô tức giận như vậy chứ?

Cậu nhún nhún vai, mặc kệ những hành động kỳ quái của cô, dù sao thì cô cũng chưa có lúc nào được bình thường cả , trốn học, đi học muộn, thích ngủ gật trong giờ, đi học lại vẽ bậy bạ vào sách giáo khoa. . . . . . Những chuyện mà học sinh bình thường không nên làm, cô ấy đều làm tất.

Chuyển bài thi trên bàn đến gần cô một chút, đây là điều lớn nhất mà cậu có thể hiểu.

Cậu nam sinh cúi đầu, tiếp tục làm bài thi.

Hừ! Tại sao vẫn vậy chứ?

Cô nữ sinh giận dữ đến mức mũi thở phì phò, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cậu nam sinh.

"Này! Này!" Rốt cuộc, cô không nhịn được nhỏ giọng gọi cậu.

Cậu nam sinh ngoảnh mặt làm ngơ, chăm chú làm bài thi.

Không để ý tới cô? Ô. . . Dù sao thì cậu cũng là bạn của cô, sao lại có thể không đếm xỉa đến sự tồn tại của cô như thế chứ!

Cô nữ sinh mấp máy môi, bắt đầu giả bộ đáng thương, đôi mắt to tròn lộ vẻ ai oán.

"Minh Kiệt thối tha. . . Minh Kiệt thối tha. . . . Hừ!" Cuối cùng sự kiên nhẫn của cô cũng đã hết, đặt bút xuống, vươn tay, chọc chọc cánh tay của cậu nam sinh, ai oán nói: "Cậu chặn hết các đáp án phía bên phải rồi, tôi thấy thế nào được? !"

Ngay lập tức, tất cả các học sinh bên trong phòng học tĩnh lặng đều đồng loạt dừng bút, cùng quay đầu lại, nhìn về phía hai người.

Sững sờ một lát, cuối cùng cậu nam sinh cũng hồi phục tinh thần.

Thì ra . . . Cô không ngừng vẫy vẫy cánh tay ý là muốn người cậu dịch ra một chút. . . . Nhưng cũng đâu nhất thiết phải lớn tiếng như vậy chứ!

Cậu thở dài bất đắc dĩ, liếc mắt xem thường.

Cô thở phì phò nhìn cậu chằm chằm, cũng không mảy may biết rằng mình đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người .

Đúng lúc đó, còn có một cặp mắt nữa cũng chú ý đến hai người bọn họ.

Đó là thầy giám thị vừa mới đi từ bên ngoài vào, vừa đúng lúc nghe được cô nữ sinh bất mãn kêu la những điều xấu, chứng cứ xác thực, muốn chối cãi cũng chẳng được.

"Lệ Minh Kiệt, Phương Đồng Ân, sau khi tan học đến phòng làm việc tìm tôi."

Cậu, Lệ Minh Kiệt, luôn đứng thứ nhất trong các năm học, là một học sinh ưu tú trong mắt mọi người, tư chất thông minh, được nuôi dưỡng tốt, các thầy giáo đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, cho rằng chắc chắn cậu có thể đỗ nguyện vọng một của trường cao trung.

Cô, Phương Đồng Ân, xếp thứ 735 của lớp, trong mắt các thầy giáo . . . . . . không thể nói là học sinh hư, nhưng nói cách xa nhau cũng không xa, thích cúp học, đi học lăn lộn mò cá, ăn trộm đồ, không thèm làm bài tập, không tập trung học tập, ưu điểm duy nhất của cô chính là nghịch ngợm hiếu động hạng nhất.

Bọn họ đứng ở trước mặt thầy giáo nghe giảng đạo, cậu ngoan ngoãn, đứng nghiêm, còn cô thì dường như không chịu đứng yên, không ngừng rung đùi đắc ý, lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ngáp một cách thiếu tế nhị, lại không cảm thấy bản thân mình làm sai cái gì.

"Minh Kiệt, thầy đề nghị em một lần nữa, đổi chỗ ngồi đi! Nếu tiếp tục như vậy, em sẽ bị Phương Đồng Ân dạy hư mất." Thầy giáo nói với giọng nghiêm nghị, rất khó để tức giận đối với cậu học sinh đứng thứ nhất toàn bộ năm học này.

"Thưa thấy, em thấy ngồi ở chỗ đó rất tốt, không cần phải đổi chỗ ngồi đâu ạ." Thái độ của Lệ Minh Kiệt hết sức kiên định.

"Nhưng ba ngày hai bữa em lại bị em ấy quấy nhiễu, thầy lo điểm số của cuộc thi sáu tháng sau sẽ bị ảnh hưởng." Thầy giáo nói nghiêm túc.

Phương Đồng Ân không thích đi học, chỉ sợ ở gần cái xấu lâu ngày, một học sinh tốt cũng sẽ sớm trở thành một học sinh hư, bởi vì ở lứa tuổi này ai cũng đều ham chơi hơn là học.

Hơn nữa cô bé kia lại là người rất phiền toái, trình độ bướng bỉnh thì không ai sánh bằng.

"Nếu không thì như vậy, Phương Đồng Ân, em đổi chỗ đi! Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ ngồi ở hàng ghế thứ tám dãy đầu tiên, nơi đó rất gần cửa lớp học." Để tách học sinh hư và học sinh ngoan, thầy giáo sử dụng chiêu thả lỏng, ông biết cô rất sau giờ học rất thích lao ra khỏi phòng học, cũng từng yêu cầu ngồi ở gần cửa lớp học, lần này coi như ông dàn xếp hợp lí đúng yêu cầu của cô.

"Thưa thầy, em không muốn đâu! Em không muốn ngồi ở hàng ghế đầu." Không có bạn thân bên cạnh săn sóc, cô không muốn ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Huống chi cô muốn ngồi cạnh Lệ Minh Kiệt, trong cuộc thi như vậy, lúc trốn học, thầy giáo có điểm danh thì mới có người điểm danh hộ cô.

"Em biết không? Lệ Minh Kiệt là học sinh có tư chất nổi trội, không nên ngồi cùng em, em ấy rất dễ bị ảnh hưởng dẫn đến sao nhãng." Lúc trước xảy ra những chuyện nhỏ nhặt kia còn chưa tính, nhưng lần này thì khác, giúp bạn học gian lận trong kì thi là hành vi tồi tệ nhất của cậu học sinh ưu tú này.

"Thật á? Cậu bị tôi làm cho phân tâm sao? Tôi dạy hư cậu à?" Phương Đồng Ân nghi ngờ quay đầu, nhìn về phía Lệ Minh Kiệt, đáy mắt toát ra chút lo lắng.

Khóe miệng của Lê Minh Kiệt giật giật, cậu chậm rãi lắc đầu, "Không."

Cô và cậu trở thành bạn thân đã được ba năm, trong các năm học cậu cũng luôn đứng thứ nhất, thái độ học tập của cậu vẫn như cũ, rất tốt. . . . . . Chỉ trừ có chút hành động bị ảnh hưởng bởi cô, mọi thứ của cậu đều rất tốt, thật sự rất tốt.

"Thầy à, thầy xem, Lệ Minh Kiệt nói không có, em cũng có ảnh hưởng xấu gì đến cậu ấy đâu!" Phương Đồng Ân hả hê phản bác.

Suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, anh chàng này đi học rất đều, cho dù có lúc bị cô lôi kéo, thứ hạng tụt xuống xếp thứ chín của trường, chyaj ra bên ngoài ăn nước đá; có lúc thầy giáo đang dạy học, cô xui cậu đi ăn trộm cơm hộp; có lúc cố ý vào học muộn mười phút, liền vì nhìn lén đôi nam nữ lớp cách vách hôn môi nhau. . . . . . Cậu vẫn là một học sinh giỏi với thành tích học tập tốt.

"Lệ Minh Kiệt, thầy thật sự không hiểu nổi em đang nghĩ cái gì, học sinh giỏi thì phải ngồi cùng học sinh giỏi, không nên chơi cùng với những người thường không học bài như Phương Đồng Ân" Thầy giáo lắc đầu một cái tỏ vẻ khó hiểu, hai đứa này tính tình rõ ràng rất khác biệt sao có thể ngồi cùng nhau được cơ chứ?

"Thưa thầy, về vấn đề học tập của em, thầy không cần lo lắng, em sẽ không vì ngồi cùng Phương Đồng Ân. . . . . . A. . . . . . mà sa sút. Về cuộc thi, em sẽ luôn cố gắng, tuyệt đối sẽ không để cho thầy thất vọng." Lệ Minh Kiệt cảm thấy hình như thầy giáo định phê bình Phương Đồng Ân, liền ngắt lời.

Cha mẹ của em mong đợi rất lớn ở em, em cũng đừng làm cho bọn họ thất vọng." Nếu học sinh giỏi cũng đã khẳng định như vậy, thầy giáo cũng không tiện nói thêm gì nữa.

"Em biết." Vừa nghe thầy giáo nhắc tới cha mẹ mình, trong nháy mắt, sắc mặt Lệ Minh Kiệt trầm xuống.

"Trường học cũng mong đợi rất cao ở em, cái này chắc thầy không cần nhắc lại.”

"Vâng."

"Về phần Phương Đồng Ân. . . . . ." Vẻ mặt thầy giáo bất đắc dĩ nhìn về phía bạn nữ sinh.

Thật ra, cậu không ghét Phương Đồng Ân, chỉ là xã hội này coi trọng việc học trên tất cả, nếu như không học tập thật tốt, là không có tương lai, đối với thầy cô giáo mà nói, học sinh không thích học đều không có thuốc nào cứu chữa, Phương Đồng Ân cũng là một học sinh trong những số đó, coi như cô chỉ đơn thuần là không thích học, cũng chưa thật sự gây chuyện thị phi nào.

"Hôm nay thầy sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ của em, để báo cho bọn họ biết chuyện gian lận này của em."

"Ấy! Thầy à, thầy có thể trao đổi với em được không? Nếu như mẹ em nghe điện thoại, thầy cứ nói cho mẹ em. Nếu như bố em nghe điện thoại. . . . . . Thầy làm ơn, châm chước một chút, thầy có thể trực tiếp cúp điện thoại được không ạ?" Phương Đồng Ân giả bộ đáng thương cầu xin, khuôn mặt trái táo trở nên ảm đạm, cô giỏi nhất là việc giả bộ đáng thương như vậy.

"Em đã như vậy, lại vẫn dám cò kè mặc cả, ta không có nhớ ngươi một chi tiểu qua liền đã là rất không tồi rồi." Thầy giáo nhìn chằm chằm Phương Đồng Ân, giận dữ quát.

"Ôi!" Gương mặt cô đau khổ, chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng hôm nay bố cô không chấp nhận bất kì một cuộc gọi nào.

Lệ Minh Kiệt nhìn khuôn mặt làm bộ ai oán của Phương Đồng Ân, rốt cuộc vẫn không nhịn được, khuôn mặt vốn ảm đạm dần dần trở nên ôn hòa, chậm rãi nhưng lại lộ ra vẻ cười như không cười.

1.3

Buỗi lễ tựu trường kết thúc, sau tiết thứ nhất, lớp học và chỗ ngồi đã được sắp xếp ổn thỏa, bạn học nữ ngồi phía trước Lệ Minh Kiệt đột nhiên quay đầu lại.

"Bạn ơi, nhìn mặt bạn lạ hoắc!"

Cậu nhướng đôi mắt, không nói không cười, sắc mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra một loại cảm giác khiến người ta khó có thể tiếp cận, dễ dàng khiến mình bị cô lập, gạt bỏ bản thân ra khỏi sự ồn ào của lớp học.

Học sinh mới trong gian phòng này dường như đều được tuyển thẳng do ở lân cận, trong khi đất nước đang phát triển, trong một lớp học có mấy người biết bạn, hoặc là hàng xóm lân cận, cũng là chuyện bình thường.

"Hình như cậu họ Lệ thì phải! Gọi là cái gì Lệ nhưng tôi quên mất rồi, tôi là Phương Đồng Ân, ha ha, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là bạn cùng lớp của cậu đấy!" Phương Đồng Ân tràn đầy nhiệt tình và sức sống, không thèm để ý chút nào đến thái độ lạnh nhạt của cậu, hoạt bát trò chuyện cùng cậu như cũ.

Cậu thản nhiên nhìn cô , cô ấy có khuôn mặt hình trái táo, mang đậm vẻ ngây thơ và có thêm phần mũm mĩm của trẻ sơ sinh. . . . . . Lệ Minh Kiệt rũ mắt xuống, không thèm để ý tới cô nữa.

"A, tôi biết rồi, cậu là người từ khu khác chuyển tới, đúng không?Quê của cậu ở đâu vậy?" Cô vẫn nhiệt tình như trước, mặc dù cậu nam sinh này lạnh lùng đến mức khiến những bạn học khác tránh xa chín mươi dặm, nhưng do Phương Đồng Ân cô thích nhất là kết giao bạn bè, vốn không để thái độ cự tuyệt người khác của cậu ở trong lòng

Việc này cũng không phải đang nói đùa , cô lấy ra một bọc bánh bích quy từ trong túi xách ra, tùy tiện xoay người lại, mặt đối mặt với cậu, một mặt ăn, mặt khác nghiên cứu thái độ lạnh lùng của cậu.

"Có phải ở lớp này cậu không quen bạn nào nên cậu xấu hổ, đúng không?"Cô hỏi như khẳng định.

Ai xấu hổ?Cô có thể đừng ồn ào nữa được không?Có thể đi ra chỗ khác, đừng nữa nói chuyện cùng cậu nữa có được không?

Nếu không lựa chọn không ở cùng với bố, mà ở cùng với mẹ, làm sao lại chưa quen với cuộc nơi đây thích ứng với trường học và bạn bè xa lạ này chứ?

"Cậu đừng sợ!Tôi nói cho cậu biết, tôi biết hết các bạn, kể cả có người từ trường học khác chuyển lên, bởi vì mọi người đều là hàng xóm lân cận, cho nên đều có chút quen biết.Nếu như nơi này không có bạn của cậu, tôi có thể làm người bạn đầu tiên của cậu.Nếu như cậu cần giúp đỡ, cũng có thể tìm tôi.Ha ha, chúng ta một ngồi trước một ngồi sau, cần phải giúp đỡ lẫn nhau."

Ai muốn giúp đỡ cô?Hơn nữa, cô rất ồn ào, lại thích nói chuyện, tới trường học vốn là để học, kết bạn với ai?

"Tới giờ ăn trưa, nếu cậu không có người ăn cùng, vậy thì tôi sẽ ngồi cùng bàn ăn chung với cậu, nếu không chỉ có mình ăn sẽ rất cô đơn, hơn nữa chúng ta còn có thể trao đổi món ăn. Ha ha, cậu nhất định có kinh nghiệm loại này đúng không? Ở trường học trước kia của cậu, các bạn của cậu chắc hẳn cũng làm như vậy! Ha ha ha. . . . . . Mặc dù cậu không quen tất cả các bạn ở nơi này, nhưng mà tôisẽ chăm sóc cho cậu, đừng sợ."

Ây da chết rồi, trước kia cậu học ở một trường tư nhân, lúc nào ăn cơm là đến phòng ăn của trường, ngồi nghiêm chỉnh ăn thức ăn giống nhau, vốn không có nhu cầu chia sẻ thức ăn cho nhau hay ngồi cùng bàn ăn, chứ đừng nói đến việc cô đơn quỷ dị kia.

"Đúng rồi, có lẽ tôi nói điều này hơi nhiều, cậu có thể gợi ý cho tôi một chút, rốt cuộc cậu tên là Lệ gì vậy?" Phương Đồng Ân tò mò mở to cặp mắt, vừa ăn bánh bích quy vừa chờ cậu mở miệng.

Lệ Minh Kiệt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, vô cùng hi vọng cô nữ sinh này có thể tự hiểu lấy, có thể nhận thấy vẻ bất mãn của cậu.

Nhìn nhau một lát, đáng tiếc cô không hiểu sự bất mãn trong mắt của cậu,ăn bánh bích quy hết miếng này đến miếng khác .

"Nếu không cậu họ Lệ, tôi gọi cậu là Hạt Dẻ cũng được." Bởi vì cậu ta không nói, Phương Đồng Ân cũng sẽ không suy nghĩ tại sao, kết luận một cách đơn giản rằng cậu quá xấu hổ, quá trầm ổn, cho nên mới không mở miệng.

"Lệ Minh Kiệt." Cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi nói. Nếu gọi cậu bằng cái biệt danh khó nghe như vậy, thì cậu thà nhịn một chút còn hơn.

"Trà Kiệt? Ừ, tôi sẽ nhớ kỹ ." Đúng là một cái tên rất lịch sự !Dễ nghe.

Cô nữ sinh này làm sao vậy?Không biết nhìn sắc mặt của người khác sao? Chẳng nhẽ cô không phát hiện cậu không quan tâm đến cô một chút nào sao, càng không cần bạn bè? Sao phải cố nhiệt tình như vậy? Lệ Minh Kiệt rũ mắt xuống, âm thầm mắng.

"Đúng rồi, Trà Kiệt, nếu như có cái gì cần tôi giúp, cứ nói, nhất định không được khách khí, tôi biết cái cảm giác của một người đơn, cậu cũng đừng ngượng ngùng. . . . . ." Phương Đồng Ân hoàn toàn không phát hiện cậu sắp nổi giận, vẫn nói chuyện không ngừng.

Sự thật chứng minh, một người nhiệt tình bao nhiêu có thể ảnh hưởng tới cá tính và thái độ của đối phương bấy nhiêu.

Năm đầu tiên thì Lệ Minh Kiệt chỉ cảm thấy cô gái ngồi đằng trước thật phiền, quấy rầy cậu từng phút từng giây, nếu không cậu chỉ miễn cưỡng nói chuyện với cô, ăn cơm cũng phải ngồi cùng bàn ăn với cô, đến lợi ích cũng phải cùng nhau chia sẻ…..

Được rồi! Thành thực mà nói, cậu thừa nhận lúc nào nhìn bữa trưa của cô cũng ngon miệng hơn của cậu.

Bữa trưa của cậu đều do các nhà dinh dưỡng đặc biệt phối hợp các loại thức ăn tốt, trong khi bữa trưa của cô mặc dù nhìn rất đơn giản, màu sắc bình thường, nhưng lại mang một hương vị ấm áp và hạnh phúc của gia đình

Năm thứ hai, chỗ ngồi được sắp xếp lại một lần nữa, cậu cảm thấy mình thật sự xui xẻo, lại phải ngồi cùng cô nữ sinh nhiều chuyện kia, lần này đổi chỗ, cậu ngồi ở phía trước, còn cô ngồi ở phía sau.

Kết quả, cậu phải ngồi cùng bàn ăn với cô trong giờ ăn trưa, mà cô gái chết tiệt kia thật lạ, ngoài năng động, nghiêm túc trong giờ thể dục ngoại khóa, thì trong tất cả các cuộc thi lớn nhỏ cô luôn miệng hỏi, tất cả đều phải dựa vào cái danh hiệu Đệ Nhất của cậu, khiến cậu phải vượt qua một học kỳ hết sức cực khổ.

Học kì 2 của năm thứ hai, cậu cảm thấy mình thật sự quá may mắn, bởi vì xung quanh đều không có giọng nói ầm ĩ và bóng dáng đáng ghét của Phương Đồng Ân.

Lần rút thăm này, cậu ngồi ở hàng thứ hai, còn cô ngồi ở hàng thứ sáu, cùng dãy bàn với cậu nhưng cách nhau rất xa.

Còn nữa, trong tuổi nổi loạn này, nam sinh và nữ sinh có tình cảm quá tốt sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, tuy rằng tính cô nhiệt tình nên mới có nhiều mối quan hệ tốt, bất kể là nam hay nữ, cô đều có thể xưng anh gọi em, nhưng . . . . . . Cậu không muốn mình và cô là một cặp.

"Trà Kiệt, chúng ta bị tách ra, mặc dù không ngồi gần nhau nữa, nhưng cậu yên tâm, cậu vẫn luôn luôn là bạn thân nhất của tôi, tôi sẽ không quên khi tôi đang ngủ gà ngủ gật, thì cậu giúp tôi thoát khỏi ánh mắt soi xét của giáo viên, càng không quên khi tôi không chép bài, không làm bài tập về nhà thì cậu đều bao che cho tôi, chúng ta mãi mãi là bạn thân, còn hơn cả bạn tốt." Trước khi đổi chỗ, thì Phương Đồng Ân tỏ vẻ đau lòng, làm bộ đáng thương nói với cậu như vậy.

Làm ơn đi, ai là bạn thân của cô, là bạn bè với cô? Nói giống người một tí đi, có được không? Cậu chỉ ước xéo nhanh nhanh lên một chút .

Mới đầu cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhẹ nhõm, ngay cả đối tượng ăn trưa của cậu cũng chuyển từ một cô gái thành một nhóm các bạn nam sinh, điều này thật tốt, cuối cùng thì cậu không phải lo Đông, lo Tây nữa, nhưng . . .

Sau một tuần lễ, Lệ Minh Kiệt phát hiện hình như bản thân không vui vẻ như tưởng tượng.

Cậu nhớ sau lưng có một cô nữ sinh thừa thời gian, từ phía sau truyền lên một quyển sách giáo khoa vẽ nhăng vẽ cuội, nói cho cậu biết vị vĩ nhân bị cô vẽ thêm một chòm râu, tóc của một nhân vật lịch sử bị biến thành những gợn sóng lớn uốn lượn; hay khi cậu đang nghiêm túc chuyên chú ghi chép bài thì phía sau có một người đột nhiên ném một bọc giấy vệ sinh trong có thịt bò khô, để cho cậu vừa học bài, vừa ăn vụng.

Cậu càng nhớ trong bữa trưa cô luôn chuẩn bị giấy ăn cho cả hai người, luôn biết khi ăn cùng cô thì cậu sẽ càng ăn được nhiều hơn, do đó tất nhiên trao đổi với cậu, chờ cậu xoay người sẽ ăn một miếng cơm của cậu.

1.4

Cậu nhớ giọng nói trong trẻo của cô lúc nào cũng líu lo bên tai của cậu, gọi tên cậu ầm ĩ: "Ha ha, Minh Kiệt, tôi nói cho cậu cái này này…”.

Hình như cậu không được bình thường, yên ổn không thích lại thích bị ngược đãi

Học kỳ hai của năm học thứ hai kết thúc, Lệ Minh Kiệt không thể không thừa nhận mình rất khổ sở, rất cô đơn để có thể vượt qua học kỳ này.

Kỳ nghỉ hè lại đến, sau khi cậu giảng hòa với Phương Đồng Ân thì cô phát hiện nhà cậu có hoàn cảnh rất phức tạp, cũng thấy cậu rất cô đơn, cô cũng không thích ở nhà một mình, cho nên. . . Cả kỳ nghỉ hè cậu bị cô nàng bạn thân ép buộc, uy hiếp phải đến nhà cô chơi.

Thật ra, cậu vốn dĩ có thể từ chối, chỉ cần thái độ của cậu kiên định một chút, biểu tình kháng cự rõ rệt một chút, thì cô không có cách nào bắt cậu làm những chuyện mà cậu không muốn.

Nhưng điều đáng sợ là, chỉ cần nghĩ đến cả kỳ nghỉ hè không được nhìn thấy cô, cậu thực sự cảm thấy rất cô đơn, lạnh lẽo, cả học kỳ vừa qua cậu đã không được ngồi gần cô, lại phải đợi thêm hai tháng hè nữa, đến ngày khai giảng mới có thể gặp mặt, cậu. . . rất không có chí khí, đầu hàng dưới quyền uy của cô, làm theo bất cứ điều gì cô nói một cách trung thực và ngoan ngoãn, thực sự cậu đã đến nhà cô ở trong một tháng.

Mặc dù cậu luôn cố tỏ vẻ không cam lòng, nhưng cũng phải thành thực thừa nhận, khoảng thời gian nghỉ hè này thực sự là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu từ trước đến nay.

Cha mẹ và chị em của Phương Đồng Ân giống nhau như đúc, đều rất nhiệt tình.

Gia đình của cô lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc và tiếng cười, mặc dù có sự xuất hiện không rõ lí do của người lạ trong nhà, nhưng họ hoàn toàn không đối xử lạnh nhạt với cậu, ngược lại còn coi cậu như người trong nhà.

Lệ Minh Kiệt thật sự tò mò tại sao tất cả mọi người trong nhà đều nhiệt tình như vậy, liền tìm cha của Phương Đồng Ân để hỏi cho rõ mối nghi ngờ trong lòng mình.

"Minh Kiệt này! Cháu tuy không sống trong nhà của ta nhưng mọi người trong nhà đều biết cháu, lúc nào tan học về Đồng Ân cũng nói đủ thứ chuyện có liên quan tới cháu, bạn thân Lệ Minh Kiệt của con giúp con chuyện này, chuyện kia, Minh Kiệt thật sự rất thông minh, Minh Kiệt rất ngầu, con phát hiện có rất nhiều nữ sinh trong lớp hâm mộ và thầm thương trộm nhớ cậu ấy, ha ha, hôm nay Minh Kiệt như thế này như thế kia, Minh Kiệt đông, Minh Kiệt tây. . . . . . Cho nên tất cả mọi người đều rất quen thuộc với cháu, không nên khách sáo, cứ coi nơi này là nhà của mình đi! Nhất định ở trường học Đồng Ân gây cho cháu không ít phiền toái, mong cháu giúp đỡ con bé nhiều hơn." Cha Phương Đồng Ân cười trả lời.

Được rồi! Cậu phải thừa nhận, nghe cha Phương Đồng Ân nói như vậy, tâm tình của cậu có một chút. . . . . . Không, là thật sự, cảm thấy rất vui.

Rốt cuộc tại sao lại cảm thấy vui? Cậu cũng không rõ, nói tóm lại, quá vui là được rồi.

Rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu với Phương Đồng Ân là gì? Là bạn bè, bạn tốt hay là bạn thân?

Được rồi! Thì cứ cho là bạn thân đi, dù sao đi nữa thì cậu cũng đã trải qua một học kì đầy khó khăn mà không có cô, Phương Đồng Ân vô tình đã trở thành người rất đặc biệt, rất quan trọng đối với cậu. . . Là bạn tốt, là anh em tốt, là bạn thân.

Chỉ cần thiếu sự ồn ào của người bạn thân này, không có cô ở bên tác quái, quấy nhiễu, cậu sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cho nên cậu thú nhận, thú nhận rằng cô là người bạn tốt nhất của cậu thậm chí còn tốt hơn so với bạn bè, cậu không để ý đến chuyện cậu và Phương Đồng Ân bị gán ghép nữa, chỉ cần cậu biết mối quan hệ này quan trọng như thế nào là đủ rồi, về phần người khác lời ra tiếng vào thế nào, cậu không quan tâm.

Với suy nghĩ này, tình bạn giữa cô và cậu trong năm thứ ba càng gắn bó.

Vì thế, khi sắp xếp lại chỗ ngồi mới trong năm thứ ba thì Lệ Minh Kiệt làm một hành động mà ngay cả cậu cũng không tưởng được.

"Phương Đồng Ân, cậu rút được chỗ ngồi ở đâu vậy?" Cậu cầm tờ giấy, đi tới bên cạnh cô.

"Hàng thứ tám dãy cuối cùng." Phương Đồng Ân làm bộ đáng thương nói, lấy tờ giấy chìa ra trước mắt cậu, "Nếu như có thể ngồi ở chỗ ngồi đầu tiên thì quá tốt rồi, vừa có thể ra ngoài đầu tiên sau khi tan học, vừa có thể là người cuối cùng vào lớp, rất tiện . . . Minh Kiệt, con cậu thì sao? Cậu rút được chỗ ngồi ở đâu? Tôi nghĩ chúng ta không thể nào ngồi chung một chỗ! Thầy giáo đã nói rồi, tất cả sinh viên tốt đều được ngồi ở ba hàng ghế đầu tiên, khoảng cách tương đồi gần bảng đen, cũng sẽ không phải chịu sự quấy nhiễu của các sinh viên kém."

Cô và Minh Kiệt đúng là không có duyên! Cô và các món ngon trong bữa ăn của cậu cũng không có duyên, cô và các cuộc thi cuối năm cũng không có duyên. . .

Sau khi nghe cô kêu ca phàn nàn, Lệ Minh Kiệt không kìm được nhếch nhếch khóe môi, rồi đột nhiên xoay người bước đi, sau đó thì thầm nói chuyện cùng các bạn khác trong lớp.

Giờ giải lao kết thúc, thầy giáo đi vào phòng học, dặn dò các sinh viên ổn định chỗ ngồi mới, Phương Đồng Ân ngồi ở góc lớp nơi không ai chú ý đến, không lo bị ai quản thúc, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có ai ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cô, thế nên cô mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liếc về phía bên cạnh, để xem ai là người bạn ngồi cùng bàn với cô trong cả học kì này.

"Hả? Minh. . . Minh Kiệt? Sao cậu lại ngồi ở đây?" Người kia là bạn thân của cô, là sinh viên nổi trội nhất trong tất cả các năm học - Lệ Minh Kiệt.

"Không cẩn thận rút được ." Cậu cố làm ra vẻ bất mãn oán trách.

Thế nhưng, cậu nghĩ cậu sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt vui mừng, nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền của cô khi biết cậu là người ngồi cùng bàn với cô.

"Oa oa oa, chúng ta lại ngồi chung một chỗ rồi, chúng ta thật sự rất có duyên đó!" Phương Đồng Ân vui đến mức không thể nghĩ được gì khác, cứ như là trúng số độc đắc, cười nhiều đến mức không thể khép được miệng.

Nhìn vẻ mặt vui sướng của cô, Lệ Minh Kiệt không kiềm chế được sự vui mừng trong lòng mình.

Cậu tuyệt đối sẽ không nói với cô, để có thể ngồi cùng bàn với cô, cậu phải đổi chỗ với các bạn khác, thậm chí còn xin thầy giáo ngồi ở phía sau; cậu tuyệt đối cũng sẽ không thú nhận với cô, thật ra cậu rất muốn chia sẻ tất cả những chuyện phiền toái lớn nhỏ với cô, muốn nghe cô nói nhao nhao ầm ĩ, và nghe cô gọi tên cậu một cách đáng ghét.

Cậu nghĩ nếu có bạn thân ngồi cùng bàn, một học kì mới sẽ rất đáng để mong đợi.