Chương 1

T Mở đầu : Sau khi chia tay (I). Mùa đông Bắc Kinh cứ đến buổi tối, thời tiết đặc biệt giá lạnh. Ngọn gió mang theo hoa tuyết lác đác tràn ngập khắp không gian. Thành phố có nền văn hóa lâu đời này phảng phất như được phủ một lớp hàn khí. Trong ngôi nhà được trang trí theo kiến trúc cung đình, ánh đèn chiếu từ các góc khác nhau tạo nên màu sắc cổ xưa.

Giản Nhu mặc bộ trang phục của người xưa bằng vải mỏng ngồi trên một chiếc ghế gỗ sơn màu đỏ. Gương mặt với ngũ quan tinh tế của cô được trang điểm nhẹ nhàng, tỏa ra nét tao nhã xinh đẹp, nhưng đôi mắt sáng long lanh lại có dáng vẻ lãnh đạm nồng đậm. Trong không khí tĩnh mịch, khóe miệng cô hơi nhếch lên, để lộ nụ cười lạnh lẽo hơn cả hoa tuyết, vừa vặn thể hiện sự cô độc của một phi tần bị thất sủng ở chốn hậu cung.

Đáng tiếc, khi ngồi cùng vị sủng phi lộng lẫy, phục sức và gương mặt trang điểm nhạt của cô không gây sự chú ý, gần như hòa tan vào phông nền. Đối với loại phim truyền hình ngôn tình cung đình cần quay nhanh cho kịp lịch phát sóng như thế này, nhân vật làm nền không cần tốn nhiều thước phim.

Bởi vậy, ống kính quay chỉ lướt qua người Giản Nhu rồi lại tập trung vào nhân vật vị sủng phi nọ. Trần Dao Dao, nữ diễn viên đóng vai sủng phi tuy là gương mặt mới nhưng cũng có phong thái của một ảnh hậu. Cô ta bình thản đợi người trợ lý khoác áo lông cừu màu đỏ thẫm lên người mình rồi uyển chuyển đi đến bên nhà sản xuất trẻ tuổi Nhạc Khải Phi.

Trong sắc đêm mờ mịt, nữ diễn viên chính và nhà sản xuất trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh. Đoàn phim cũng đã quá quen với cảnh tượng này nên đều bận rộn công việc của mình. Giản Nhu vừa hà hơi vào lòng bàn tay vừa đảo mắt tìm người trợ lý kiêm nhiệm tên Trương Hân của mình.

Trương Hân đang ngủ gục ở ghế. Nhìn thân hình gầy guộc nhỏ bé của cô trợ lý, lại nghĩ đến chuyện cô gái ở bên cạnh mình suốt hai mươi tiếng đồng hồ, trong khi mỗi tháng chỉ được nhận mức lương làm thêm thấp đến đáng thương, Giản Nhu bất giác cảm thấy áy náy, liền cầm áo khoác của mình đắp lên người cô gái.

Còn cô vẫn mặc bộ trang phục trong phim, tìm một cái ghế ở trong góc ngồi xuống, rút điện thoại ra xem. Màn hình hiển thị hai cuộc gọi nhỡ, có năm chữ số cuối cùng đều là số không. Cô ngẫm nghĩ, xác định là số điện thoại xa lạ nên chẳng bận tâm, mà mở weibo xem lời nanh. Weibo có một lời nanh đến từ ID mà Giản Nhu không quen, nội dung chỉ có ba chữ: “Tuyết rơi rồi…” Không khí lạnh mang theo hoa tuyết tan chảy thổi vào lưng cô qua kẽ hở trên bình phong nhưng Giản Nhu vẫn ngồi im bất động.

Đầu ngón tay đặt trên màn hình điện thoại của cô hơi cứng đờ. Cảnh quay tiếp theo là cảnh các phi tần khích bác lẫn nhau, Giản Nhu vẫn chỉ là nhân vật làm nền, vẫn bị Trần Dao Dao làm lu mờ. Đóng nhiều nhân vật phụ nên cô đã sớm quen với tình cảnh này. Cô tùy tiện trêu con chim không biết tên ở trong lồng, phất tay áo đã bị tuột đường chỉ vàng, cảnh quay cũng nhanh chóng kết thúc.

Nhưng mấy cảnh tiếp theo không thuận lợi như vậy. Dẫu sao Trần Dao Dao cũng chỉ là người mới, cô ta bị NG hết lần này đến lần khác mà vẫn không tìm thấy cảm xúc giằng xé giữa yêu và hận với nhân vật nam chính. Đám phi tần làm nền chân đã cứng đờ từ lâu mà không dám than vãn.

Đạo diễn cũng mất hết kiên nhẫn, nhưng bởi vì nhà sản xuất ở ngay bên cạnh nên ông ta không tiện nổi nóng, chỉ có thể đợi đến khi cảnh qua tàm tạm rồi cho qua. “Hôm nay đến đây thôi, chúng ta kết thúc công việc.” Đạo diễn lên tiếng, cả đoàn phim thở phào, nhanh chóng thu dọn đồ.

Nhạc Khải Phi lập tức lên tiếng: “Mọi người đói rồi phải không? Tôi mời mọi người một bữa thịnh soạn.” Đoàn phim vỗ tay nhiệt liệt, tốc độ thu dọn cũng nhanh hơn nhiều. Giản Nhu cởi trang phục đóng phim, đánh thức Trương Hân: “Xong việc rồi, em mau về trường ngủ tiếp đi.” Trương Hân mơ màng mở mắt, tựa hồ vẫn không rõ tình hình.

Giản Nhu nhanh chóng cùng cô dọn đồ, định nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ rời đi. “Em định về trước sao?” Nhà sản xuất tức Nhạc đại thiếu không biết đi đến từ lúc nào. Anh ta kịp thời giơ tay đỡ chiếc túi xách bởi vì Giản Nhu giật mình nên suýt bị rơi xuống: “Sao chẳng nể mặt tôi gì cả?” Nghe giọng oán trách đầy từ tính của anh ta, Giản Nhu nở nụ cười tươi như hoa, bày ra vẻ mặt vô cùng thành khẩn: “Tôi đâu dám không nể mặt Nhạc thiếu.

Chỉ có điều… tôi đã bỏ bữa tối từ lâu, để giảm cân ấy mà.” “Hả? Bỏ cơm à? Cách này liệu có hiệu quả đối với việc chữa trị thất tình hay không?” Giản Nhu mỉm cười, chuyển đề tài: “Tôi cảm thấy rất có hiệu quả khi lên hình.” “Gớm, trông em đã gầy đến mức này rồi.

Tôi còn chẳng nhìn thấy bóng dáng của em trên ống kính quay nữa.” Trong lúc Giản Nhu còn chưa biết đối đáp ra sao, may thay có người trả lời hộ cô: “Đúng vậy, cũng không phải mặt nhỏ là ăn hình.” Trần Dao Dao xuất hiện kịp thời, bám chặt cánh tay của nhà sản xuất, phảng phất chỉ hận không thể dính vào người anh ta, để chứng minh quyền sở hữu của mình: “Khải Phi, đạo diễn gọi anh qua bên đó kiểm tra đoạn phim vừa quay.” Cô ta gọi một tiếng “Khải Phi” thân thiết biết bao.

Dõi theo Nhạc đại thiếu gần như bị lôi đi, Giản Nhu mới vỗ vỗ lên gương mặt cứng đờ vì cười của mình: “Trương Hân, mau giúp chị đi lấy áo khoác lại đây.” Không có tiếng trả lời. Giản Nhu quay đầu, bắt gặp Trương Hân thẫn thờ nhìn về phương hướng Nhạc Khải Phi vừa khuất dạng.

Ánh mắt vốn ngời sáng của cô trợ lý nồng đượm tình ý. Đây là ánh mắt chỉ khi yêu tha thiết mới có. Trước kia, cô cũng thường dùng ánh mắt tương tự hướng về một người đàn ông. “Tối nay em vẫn chưa ăn gì, hay là đi cùng bọn họ đi!.” Giản Nhu lên tiếng. Trương Hân ngập ngừng: “Em đi một mình… có vẻ không hay lắm.” “Không sao đâu.

Nhạc thiếu sẽ chẳng bận tâm đến việc mời bao nhiêu người ăn cơm, đặc biệt là mỹ nữ.” Sau khi đắn đo một lúc, Trương Hân quyết định theo nhân viên đoàn phim đi ăn cơm. Trước khi ra về, Giản Nhu muốn nhắc nhở cô trợ lý: Số phụ nữ từng lên giường với Nhạc Khải Phi không ít hơn hoa tuyết rơi ở ngoài kia.

Từ trước đến nay, chỉ thấy tuyết rơi xuống rồi tan chảy thành nước chứ có thấy bay lên ngọn cây bao giờ? Muốn lao vào vòng tay anh ta thì cần chuẩn bị trước tinh thần tan chảy thành nước. Nhưng cô lại nghĩ, tính phong lưu của Nhạc đại thiếu vang danh thiên hạ, người yêu thầm anh ta một thời gian dài như Trương Hân sao có thể không biết? Từ trước đến nay, chuyện tình yêu luôn là điều không đến lượt người ngoài nói những lời vô dụng.

Sau hai tháng quay phim liên tục, đồng hồ sinh học vốn đã rối loạn của Giản Nhu bị suy sụp hoàn toàn. Về đến nhà đã tối muộn, thân thể vô cùng mệt mỏi nhưng cô không buồn ngủ. Vì vậy, khi Uy Gia vác bộ mặt đưa đám đến nhà vào lúc nửa đêm gà gáy, cô vẫn đang ngồi trước máy tính lướt weibo.

Uy Gia tìm đến nhà vào giờ này, còn trưng ra bộ mặt u ám, Giản Nhu bất giác có dự cảm chẳng lành: “Muộn như vậy rồi còn tìm tôi? Không phải… Công ty lại muốn “bán” tôi đấy chứ?” Uy Gia sa sầm mặt: “Thật không hiểu nổi, công ty thiếu gì “mặt hàng” đáng giá, tại sao luôn chọn loại khó nhằn như cô?” “Bởi vì tôi xinh đẹp tuyệt trần, muốn bỏ qua cũng khó.” Giản Nhu điềm nhiên đáp.

Uy Gia khinh bỉ liếc thân hình đã bị áo phông rộng thùng thình che khuất đường cong của cô: “Rốt cuộc cô có đi hay không?” Giản Nhu xem đồng hồ, bây giờ đã mười một giờ: “Thời điểm này là lúc bọn họ nổi cơn dâm dục sau khi ăn uống no say, tôi đi chẳng khác nào dâng cừu đến miệng sói.

Uy Gia, anh nỡ đem tôi nuôi đám sói đói thật sao?” “Bọn họ đều là con cháu ông giời, cấp trên không thể đắc tội. Cấp trên vừa tuyên bố, tối nay kiểu gì cô cũng phải đi. Bằng không, sau này ngay cả vai quần chúng cũng chẳng dùng cô.” Giản Nhu tiếp tục kiểm tra tin nanh trên weibo, tùy tiện nói: “Muốn tôi đi hầu đám công tử ăn chơi đó? Được thôi, hãy để tôi đóng vai nữ chính trong bộ phim mới của công ty." “Cô...” Uy Gia tức đến mức cầm cái gối tựa trên ghế sofa ném vào mặt Giản Nhu: “Cô cứ ở đó nằm mơ đi!” “Không muốn làm nữ chính thì không phải người diễn viên thật sự.” "Thời buổi này, cô muốn leo cao thì phải trả giá.

Muốn làm liệt nữ trinh tiết hãy về nhà lấy chồng sinh con đi." Sắc mặt Uy Gia đỡ hơn một chút, xem ra anh ta định dùng lý lẽ để thuyết phục Giản Nhu. “Lấy chồng sinh con ư?” Đề tài này thú vị hơn đề tài vừa rồi, Giản Nhu tỏ ra phấn chấn: “Được! Uy Gia, anh có đối tượng nào tốt giới thiệu cho tôi không?” “Đối tượng tốt nhiều không kể xiết, cô muốn loại người nào? Triệu phú bất động sản? Ông chủ than Sơn Tây hay con cháu cán bộ cao cấp? Trong tay tôi có cả đống “hàng tồn”, xem cô có thể đánh bại người vợ chính thức của bọn họ hay không?” “Thật ra, yêu cầu của tôi không cao...” Nhắc đến chuyện lấy chồng, đôi mắt Giản Nhu trở nên mơ màng: “Tôi cần một người đàn ông... dù thanh danh của tôi chẳng ra gì, dù tôi có hủy “tam quan” của anh ta, từ đầu đến cuối anh ta cũng chỉ có một người phụ nữ là tôi mà thôi.” (Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan) Ngừng vài giây, Giản Nhu tựa hồ thở dài một tiếng: “Nếu trên đời này vẫn còn tồn tại một người đàn ông như vậy, tôi sẽ lập tức từ bỏ sự nghiệp nghệ thuật, sinh con cho anh ta, làm một người vợ hiền mẹ tốt.” Uy Gia đang bốc hỏa lên đầu nên không để ý đến cụm từ “vẫn còn tồn tại” của cô.

Anh ta lườm Giản Nhu: “Cô định đóng phim truyền hình thần tượng đấy à?” Giản Nhu cười cười, gương mặt đầy nữ tính ẩn hiện nét phong tình: “Ừ, sau này anh nhớ nhận nhiều tác phẩm nghệ thuật cho tôi.” Đúng lúc này, máy di động của Uy Gia đổ chuông, anh ta nói với quyết tâm sắt đá: "Cô ấy đồng ý rồi.

Nhưng có điều kiện, cô ấy muốn đóng vai nữ chính trong bộ phim mới..." "Được." Đầu kia điện thoại trả lời ngay. "Hả? Chuyện này cũng được sao?” Uy Gia tròn mắt kinh ngạc: “Là loại người nào mà chúng ta phải nể mặt như vậy? Hay là tôi bảo Lạc Tình đi. Gì cơ? Công tử của Diệp Sĩ Trung tổ chức sinh nhật.

Diệp Sĩ Trung nào? Không phải là… Hả? Đúng là vị đó à?” Ngón tay Giản Nhu đột nhiên cứng đờ, bàn tay cầm con chuột máy tính dần siết chặt. Nếu cô nhớ không nhầm, Diệp Sĩ Trung chỉ có một người con trai tên Diệp Chính Thần. Cô và Diệp Chính Thần không thân quen. Tuy nhiên, anh ta có một người bạn nối khố rất… thân quen với cô.

Nghĩ đến người này, Giản Nhu như bị đánh mất linh hồn, tiếng gầm của Uy Gia phảng phất không lọt vào tai cô: “Mau thay quần áo, tối nay dù phải chết trên giường đàn ông, cô cũng đi ngay cho tôi.” Giản Nhu vẫn chưa định thần, người quản lý lại nói tiếp: “Nghe rõ chưa? Có phải cô muốn tôi đánh ngất rồi vác cô đi không đấy?” .