Chương 1

Sắc mê tâm khiếu

Editor: Tử Điệp

Thể loại: Xạ điêu đồng nhân, KhắcKhang

1.

Ta sinh ra ở Tây Vực, lớn lên ở Bạch Đà sơn trang xa cách Trung Nguyên, vốn nên là một nhân vật vô danh tiểu tốt. Nhưng thúc phụ ta lại là Âu Dương Phong, Tây độc Âu Dương Phong. Điều này đã định rằng ta không thể an phận lưu luyến mỹ nhân được cả đời, cũng đã định rằng ta phải đến Trung Nguyên, đi lên con đường tự diệt.

Ta không biết vì sao thúc phụ muốn ta đến Trung Nguyên tiếp cận Lục vương gia Kim quốc. Kim quốc tuy rằng thế mạnh, nhưng chỉ e cũng không đủ năng lực đe dọa đến Tây Vực, lấy gia thế Bạch Đà sơn trang ta cùng võ công thúc phụ, thực sự không cần thiết. Nhưng ta cũng lười hỏi nguyên do, từ nhỏ thúc phụ đã rất thương ta, ta cần gì làm người mất hứng, huống chi Trung Nguyên phồn hoa, ta lớn đến chừng này còn chưa từng thấy, làm sao không hiếu kỳ.

“Trung Nguyên… là như thế nào?” Trên đường đi Yến kinh, ta ngồi trong kiệu thì thầm.

Cơ thiếp bên người phát ra tiếng cười như chuông bạc, nói: “Trung Nguyên phồn hoa náo nhiệt, mỹ nữ như mây, đến lúc đó thiếu chủ ngàn vạn lần đừng quên tiện thiếp đó nha.”

Ta mỉm cười, kéo nàng đến bên người, trên mặt nàng hiện lên nét đỏ ửng, miệng thở gấp, thân thể vừa chống vừa nghênh đón. Ta cúi người đè lên, trải qua mây mưa.

****

“Ta là Linh Trí Thượng Nhân, là Tây Tạng mật tông.”

“Tại hạ Bành Liên Hổ, nhân xưng Thiên thủ nhân đồ.”

“Các vị đường xa đến đây, tiểu vương thực lấy làm vinh hạnh, có thể mời các vị anh hùng đại gia, thật sự là phúc của Đại Kim.” Kim quốc Triệu vương vẽ mặt thành khẩn nói. Ta thật không biết hắn giả ngu hay khờ thật đây, mấy gã nhân sĩ giang hồ hình thù kỳ quái kia có bao nhiêu cân lượng, ta vừa nhìn đã biết. Luận võ công, bọn họ xách giày cho ta còn chưa xứng, thắng những kẻ thế này thật dễ như trở bàn tay. Anh hùng ư? Hừ, buồn cười! Ta lắc lắc chiếc phiến trong tay, khóe môi dẫn ra ý cười, chưa nói một lời.

“Phụ thân, không bằng để con tỷ thí với họ, nếu con thắng, bọn họ phải nghe ta!” Từ trong nhảy ra một thân ảnh màu xanh lục nhạt, mọi người đều sững sốt.

Người đến bộ dáng cùng thanh âm rất cân xứng, trong ngạo mạn còn mang chút âm sắc nũng nịu. Một công tử văn nhã cẩm y hoa phục, độ chừng mười tám mười chín, nét cười ẩn trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc không ai bì nỗi, trên gương mặt tuyệt trần ấy lại lộ ra đôi nét trẻ con khiến người không khỏi thương yêu. Điều làm ta có phần hơi kinh ngạc chính là người này lại lộ ra quý khí bức người, như phát ra từ trong xương cốt, cao quý vô cùng. Ta không nghĩ tới con một vương gia lại có khí thế đến mức này, chỉ sợ thái tử thấy hắn, cũng muốn xấu hổ ba phần.

“Ha ha, khuyển tử Hoàn Nhan Khang, từ nhỏ đã tập võ, nay thấy các vị anh hùng đây không khỏi nãy sinh hứng thú, mong các vị bao dung.” Lời này tuy là nói với chúng ta, thế nhưng ánh mắt Hoàn Nhan Hồng Liệt không rời khỏi người đứa con, đủ thấy tình thương của bậc làm cha này sâu đến cở nào.

“Nào dám nào dám, tiểu vương gia vóc dáng nhanh nhẹn, phong lưu tiêu sái, quả nhiên là hổ phụ sanh hổ tử a!” Trong nhất thời cả sảnh đều là tiếng a dua, Hoàn Nhan Khang cũng hưỡng thụ rất tự nhiên, trên mặt hoàn toàn không có dị sắc. Công bằng mà nói, dù ngươi kia có phải con trai Lục vương gia Kim quốc đức cao quyền trọng hay không, cũng có tư cách hưỡng thụ loại nịnh hót này. Ta chưa bao giờ gặp qua nam tử nào, bộ dạng dễ nhìn đến vậy, có thể mang một nhan sắc nhu mị như vậy, thần thái trẻ con mơ hồ, cùng nét lăng lệ ẩn trong xương hòa hợp đến hoàn mỹ như vậy.

“Cha nếu không nói, con coi như đáp ứng rồi đó!” Lời chưa dứt, Hoàn Nhan Khang thả người đánh tới người cách y gần nhất Bành Liên Hổ. Nhìn hai người giao đấu, ta không khỏi cười thầm. Vị công tử đây chưởng pháp linh động, hẳn là môn hạ Toàn Chân, nhưng nội tức không tốt, công lực không cao, chút công phu đó tìm dân chúng hay quan canh cửa thì đương nhiên cao hơn một bậc, thế nhưng trước bọn nhân sĩ võ lâm này sao chiếm được thượng phong? Buồn cười là, họ Bành kia nể mặt Triệu vương gia, sợ rằng nặng tay thì đả thương vị kiêu ngạo này, trong nhất thời bị buộc đến nhảy lên nhảy xuống, bộ dáng có chút chật vật, mấy người bên cạnh muốn cười lại không dám cười khiến cho ta chịu không nỗi cười ra tiếng.

2.

“Ngươi… ngươi cười cái gì?” Hoàn Nhan Khang hơi phân tâm, Bành Liên Hổ nhân cơ hội liền rời khỏi sàn đấu, ôm quyền nói, “Tiểu vương gia quyền pháp thâm diệu, tại hạ cam bái hạ phong.” Hoàn Nhan Khanh không thèm nhìn hắn một cái, vừa bực vừa thẹn nhìn chằm chằm ta. Hảo tuấn! Ta trong lòng thầm khen, diện mạo cùng nhuệ khí này như một bức tường vô hình, khiến người khác không dám nhìn gần, nhưng ta lại mơ hồ có chút mê muội. “Ta là cười vẻ chật vật của vị huynh đài đây, tiểu vương gia xin chớ hiểu lầm.” Ta mở thiết phiến, che đi cảm giác mê muội, khiêm tốn nói, tiếu ý trêu cợt theo quán tính lại treo bên khóe miệng.

Hoàn Nhan Khang hừ lạnh một tiếng, sau đó đánh ra một chưởng!

Ta sớm có phòng bị, chiết phiến vừa thu lại đẩy ra một cái, tay trái đánh thẳng đến thiểu hối huyệt trên ngực y, chỉ chờ ra chiêu chế trụ tay y, không cần dùng sức liền thắng được trận này.

Hoàn Nhan Khang biến sắc, tay trái vi trảo, tật phong tăng vọt, thủ pháp nhiễm nhiên là “Cửu âm bạch cốt trảo!” tuyệt tích giang hồ đã lâu! Ta giật mình, tay hạ thêm năm thành công lực, hung hăng đánh tới ngực y, mượn lực giải đi trảo này. Sát ý trong mắt ta xẹt qua, lại thêm chưởng phong mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đôi mắt xinh đẹp của tiểu vương gia kia hiện lên nét hoảng sợ cùng bất lực. Lòng ta mềm nhũn, lệ khí trên tay giảm đi, chỉ tụ khí toàn thân, xoay chiết phiến đở lấy nửa trảo này. Cửu âm bạch cốt trảo tuy ngoan độc, nhưng do nội lực Hoàn Nhan Khang vốn không tinh khiết, nên cũng không tạo thành thương tổn, lại bị ta đẩy lui vài bước, trên trán đều là mồ hôi, vẻ mặt thống khổ. Nếu chưởng vừa rồi không phải do ta thu liễm vài phần, y dù có tránh khỏi nội thương, thì cũng bại đến khó coi.

Tâm tư ta đây, nói vậy là y nhìn không ra rồi. Ta thầm than một tiếng, chắp tay nói: “Tiểu vương gia chưởng pháp biến hóa vừa thực vừa hư, thực rất đẹp, tiểu sinh Âu Dương Khắc bội phục bội phục.” Ta là để sẳn thang cho y bước xuống, ngoài miệng lại không thể hạ mình, Kim quốc y dù sao cũng là cường quốc, mà ta lại có thể hạ nhục danh đầu của thúc phụ trong chốn giang hồ sao.

“Vị đây chính là Tây Vực Bạch đà sơn Âu Dương công tử,” đám người Lương Tử Ông vội hòa giải, “Âu Dương công tử võ công đúng là độc bá Tây Vực a!”

“Tây Vực Bạch đà sơn? Thật hảo!” Hoàn Nhan Khang bước đến, chế nhạo nói.

Thấy nhi tử không việc gì, sắc mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt mới dịu lại, phụ họa theo: “Hảo, hảo, có thể được người tài ba như Âu Dương công tử đây tương trợ, đúng là phúc của đại Kim!”

“Vương gia quá khen, ta nhận lễ vật của Vương gia mà đến, tự nhiên phải góp một phần sức rồi. Đừng nói tiểu vương gia đây thân thủ bất phàm, cho dù tiểu vương gia có là thư sinh nhu nhược đối với võ công dốt đặc cán mai, thống lĩnh chúng ta cũng là có tình có lý.” Lời tuy rất cẩn thận, lại nghe như có cảm giác khinh bạc. May mắn Hoàn Nhan Khang trước đến nay đều rất tự phụ, cũng không thấy gì không ổn, chỉ uất ức trừng mắt nhìn ta, hai phiến môi vốn đầy đặn hơi nhướng lên, giống như tiểu hài tử bị chọc tức, lại vừa giống như đang làm nũng. Nghĩ đến vị Vương gia này là bị chiều quá sinh hư, gặp chuyện không vừa lòng sẽ y như tiểu hài tử mà phát cáu, ta không khỏi bật cười.

Đúng là một đứa nhỏ thú vị mà.

3.

Vì là khách quý của Triệu Vương, nên tạm thời ta đến Triệu vương phủ ở Yến Kinh nghĩ tạm. Giờ đang là tiết thu, đình viện trong vương phủ phủ đầy lá rụng, vô phong vô sắc, duy chỉ có mùi cây cỏ mục như có như không phiêu lãng trong không khí. Ta từ nhỏ mất cha, theo thúc vụ sống ở Bạch Đà sơn, thúc phụ tâm tính cô độc, ta tuy không hoàn toàn giống hắn, nhưng cũng là một người có nội tâm tiêu điều. Tùy ý bước chầm chậm trên đám lá xốp, trước mắt là một dạng tịch liêu lạnh lùng rất hợp ý ta.

Đột nhiên dưới chân vừa trợt, ta nhất thời không đề phòng, bèn ngã vào một cái hố sâu hơn hai người đứng. Có mai phục! Lòng ta trầm xuống, đang muốn phát lực nhảy lên, từ phía trên lại truyền đến một âm thành quen tai “Ai yêu, ra là Âu Dương công tử, ngươi không sao chứ?” Hoàn Nhan Khang không biết từ khi nào bước đến bên miệng hố, dùng giọng điệu chế nhạo nói: “Sao bất cẩn vậy, rơi xuống hố ta dùng để bẩy thỏ đi?”

Đào hố cao hơn hai người đứng để bắt thỏ sao? Vị tiểu vương gia tâm tính trẻ con này, thật không tốt mà. Ta cười thầm, xoay người xoa chân, lúng túng nói: “Tiểu vương gia, ngươi tới thật đúng lúc, mới rồi lúc ta ngã xuống làm chân bị thương, ngươi mau cứu ta lên đi.”

“Thật sao?” Hoàn Nhan Khang không nhịn được cười xấu xa. “Vậy cũng được sao? Ta võ công thấp kém, làm sao giúp được chứ.”

Ta giả vờ kêu lên hai tiếng, nói: “Tiểu vương gia chỉ cần đem dây bên hông thả xuống, ta mượn lực một chút, tự nhiên có thể đi lên.”

“Kia… chỉ sợ không ổn đi, ta đường đường là tiểu vương gia, sao có thể ở chổ này mà khoan y giải đái*? (cởi áo tháo thắt lưng)” Y nghiêm trang nói.

Ta cuối cùng nhịn không được, cười lớn, dưới chân phát lực, thả người nhảy khỏi hố, tiện đà đem y nhẹ nhàng thả xuống. Đất dưới hố rất xốp, không đến nỗi bị thương, có điều chật vật lầy lội là không tránh khỏi.

“Tiểu vương gia, ngươi không sao chứ? Âu Dương Khắc thật đáng chết, mượn lực không cẩn thận là kéo luôn người xuống.”

“Âu Dương Khắc, ngươi!” Nhìn y cả người đầy bùn, bộ dáng anh tuấn vừa tức vừa vội, thực thú vị hơn bất cứ thứ gì, tuy nhiên cái đám nước bùn này dính trên bạch y của ta càng làm ta thêm thảm hại.

Sau khi thưởng thức xong, ta bẻ lấy nhánh cây bên cạnh, đem Hoàn Nhan Khang kéo lên. Y tự biết võ công không bằng ta, nên lúc dưới hố vô cùng yên lặng, mủi chân vừa chạm đất, liền bắt đầu công kích ta.

Âu Dương Khắc ta chưa từng trêu chọc nam nhân, hôm nay lại có người đáng yêu như vậy đưa lên cửa, ta một là không muốn uy hiếp y, hai không thể tổn thương y, dường như chỉ có thể chọn cách trêu chọc y. Hư hoảng hai chiêu, ta bức y đến miệng hố, thân hình y lệch đi, mất trọng tâm, một chân trượt xuống hố, ta vội đưa tay nắm lấy vạt áo y, một tay nắm lấy nhành cây, kêu lên: “Tiểu vương gia cũng đừng lộn xộn, không thì thật phải khoan y giải đái rồi.”

Hoàn Nhan Khang giận giữ không nói, ta cười trộm, bỗng ngữi được một cỗ hương khí, là mùi mồ hôi do đánh nhau chảy ra, khí tức liêu nhân đến cực điểm, ta không khỏi ngơ ngẩn. Đến khi thấy ánh mắt Hoàn Nhan Khang trở nên âm trầm, trong lòng liền biết người này đã giận đến cực điểm, vội dùng lực kéo y lên, ai ngờ nhánh cây kia kêu rắc một tiếng đứt đoạn. Nháy mắt trọng tâm ta không vững, may nhờ mượn chút lực cuối cùng, ôm lấy Hoàn Nhan Khang hướng trên mặt đất lăn một vòng, mới không có song song ngã xuống hố, kết quả ôm trọn trong lòng.

Từ trên tay truyền đến cảm giác dẻo dai rắn chắc, không mềm mại như nữ tử, càng không có lấy một tia mị hoặc. Đó là đương nhiên, y là tiểu vương gia tôn quý của Đại Kim quốc, ta tự nhắc chính mình. Có thể đây là lần đầu tiên ta ôm lấy một thứ lạ lùng như thế, gương mặt tuấn tú trước mắt kia ửng đỏ, càng tôn lên đôi môi như tô son. Ta bỗng dưng tỉnh táo lại, thầm trách bản thân đã làm càn, vội buông tay, chưa kịp đứng vững, Hoàn Nhan Khang kia đã trở tay hướng ta đánh một chưởng lên ngực ta. Ta lảo đảo, ngã ngồi trên đất. Hoàn Nhan Khang hừ lạnh một tiếng, không quay đầu liền rời khỏi.

Ta lại chỉ nhìn thấy bộ dáng tức giận đôi môi cong lên của y, tựa như lần đầu tiên bại dưới tay ta.

Từ đó về sau, mỗi khi nhớ lại, trong đầu luôn là đôi môi ấy, cùng bộ dáng tức đến hai gò má đỏ lên, tựa như thiếu nữ. Nhưng y không phải. Kỳ thật y không điểm nào giống như thiếu nữ cả.

Nếu ta sớm biết sẽ có ngày Hoàn Nhan Khang dùng cái phương thức tương tự thế mà đùa giởn người khác, ta nhất định sẽ không trêu chọc y như thế này.