Chương 1: Mở đầu.

- Oka-sama. Con muốn được theo đuổi âm nhạc.- Một cô gái nhỏ người, mái tóc đỏ xỏa dài đứng giữa phòng dõng dạc.

Trong căn phòng tối, một người phụ nữ tóc vàng mặc chiếc váy dạ hội lịch thiệp ngồi ngược hướng ánh sáng của cửa sổ. Trên bàn trước mặt là một đống giấy tờ. Đôi mắt xanh lạnh lùng liếc qua cô con gái cưng đang đứng trước mặt rồi lại đặt ánh nhìn vào đống tài liệu.

- Ngay cả khi biết rằng đã muộn?

- Con sẽ chăm chỉ để bù đắp. Con không muốn tiếp tục chạy theo thành tích học tập nữa. Con muốn được tận hưởng...

- Ta từ chối. Ta không có hứng thú với âm nhạc, càng không thích con theo đuổi nó. Nếu cố chấp, ta sẽ dùng biện pháp mạnh đấy.

-...Vậy ạ? Oka-sama dù có nói gì đi nữa, con cũng không từ bỏ đâu. Con xin phép.

***

Tại học viện Seisou, khối Phổ thông.

– Nghe nè Mio, học viện lại chuẩn bị tổ chức cuộc thi tài năng âm nhạc rồi đấy. – Một cô gái năm 2, tóc tém màu hồng trong nghịch ngợm đáng yêu, đang hăm hở thông tin cô bạn mình.

– Rồi sao, Nao? – Mio ngái ngủ đáp lại, tay nhàm chán vò vò một bên mái tóc đen của mình.

– Sao không hưởng ứng gì chút hết vậy? – Nao bĩu môi, nhưng rồi lại hớn hở khoe tiếp. – Khoa âm nhạc đang xôn xao xem những ai có cơ hội đứng trong danh sách thành viên dự thi đấy. Trời ơi, mình rất muốn biết truyền thuyết tình yêu violin có diễn ra nhân dịp này không? Một thiên thần sẽ se duyên cho hai đối thủ đàn violin, thật lãng mạn phải không?.. Không biết sẽ có bao nhiêu mỹ nam trong cuộc thi này nữa…

– Trời ơi, ai tắt đài con nhỏ này dùm cái… – Mio nhăn nhó nhìn Nao lúc này hồn đã bay tới tầng mây nào đó rồi.

– Chào Nao, Mio. Có gì vui không? – Rin dừng lại lấy hơi, dù sao cô đã chạy một hơi tới trường.

– Rin, cậu nghe này…. bla… bla… bla. – Vừa nhìn thấy Rin vào lớp, Nao lại thực thi trò cũ, mở máy hát cho cô nghe về cuộc thi âm nhạc sẽ được tổ chức, vì tháp chuông ở sau trường vào đầu năm đã vang lên.

“Âm nhạc?” một tia u buồn xẹt qua đáy mắt màu hổ phách của Rin rồi biến mất nhanh chóng. Hai từ này vốn là một cấm địa trong lòng Rin.

Kurenai Rin, cha cô là một nhạc sĩ, mẹ cô- Kurenai Tenshikhônglà hiệu trưởng học viện Seisou. Hai người họ li hôn từ khi cô mới chào đời, cô mang họ mẹ và không biết gì về cha ngoài cái danh của ông ấy: violinist Shigemura Takashi. Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô luôn yêu cầu cô phải học giỏi, bà ta muốn cô trở thành 1 giáo sư. Nhưng cô ghét điều đấy, ghét cả mẹ mình. Khi cô lên cao trung, cô đã vô tình nghe được một bài diễn của cha cô. Violin, âm thanh của nó như cứa nát lòng người nghe, nhẹ nhàng mà sắc nhọn. Cô...yêu âm thanh ấy. Cô cũng muốn một ngày nào đó người ấy sẽ nghe cô đàn. Và vì thế, bất chấp sự phản đối của mẹ và sự thật cô đang học ở khoa phổ thông thay vì âm nhạc, cô vẫn quyết định học violin.

…..

– Kurenai, em đem những thứ này đến lớp 2-A cho cô nhé.

-… Vâng, thưa cô. – Nếu không phải là để giữ cái danh là học sinh gương mẫu nhất trường, Rin thề sẽ không bao giờ vác cái đống này đi. Sao mà nhiều tài liệu phải chuyển thế chứ… thường phải làm cỡ phải 2 chuyến đi.

"Hừ, xem ta đây…"

Vẻ mặt của Rin lúc này rất giống… dân du côn xắn tay áo lên chuyển bị đánh nhau.

– Xin lỗi, xin tránh dùm…

Một toà tư liệu đang di chuyển vội vàng xuyên qua dãy hành lang rộng lớn. Núi giấy tờ và dụng cụ hoàn toàn nuốt trọn thân hình nhỏ nhắn của Rin. Khi cô vừa dợm bước xuống cầu thang, một nam sinh đồng thời bước lên vô tình huých phải cô.

– Ah...

Rầm… Rầm… Núi sách vở, dụng cụ làm một cú hạ cánh hoành tráng xuống chân cầu thang. Còn Rin, một cánh tay rắn chắc hữu lực kịp thời vòng qua eo giữ lấy cô. Cỗ hương thơm đặc hữu đầy nam nhân vị xông vào mũi, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực nơi vành tai mình.

– Xin lỗi, cậu không sao chứ? – Một giọng nam trầm ôn nhuần vang lên.

– Không sao, cám ơn vì đã kịp thời giữ mình lại. – Rin vội vàng điều chỉnh lại bản thân thăng bằng, uyển chuyển rời đi vòng tay rộng lớn ân cần ấy.

Đối diện với nam sinh, cô chỉ có một câu: rất nam tính. Thân hình cao lớn, trông cực chuẩn mực như kiểu thân hình dân thể thao. Mái tóc thâm lục cắt tém ngắn gọn hoà hợp với khuôn mặt xương vuông vuông hoàn mỹ, cùng đôi mắt màu trà cương nghị.

– Cậu phải đem đống này đi đâu vậy, để mình giúp cho. – Một chốc luyến tiếc loé qua khi thân hình kiều nhỏ trước mặt rời khỏi vòng tay, Tsuchiura Ryotaro ga lăng mở lời giúp đỡ. Không hiểu sao, ánh mắt sinh động ánh lên trong con ngươi màu đỏ ấy khiến anh không thể bỏ qua người con gái này.

– Vậy thì cám ơn – Rin liếc mắt nhìn thanh niên đối diện trong bộ đồng phục mà cà phê truyền thống của lớp phổ thông với cà vạt màu đỏ, đại diện cho năm 2 giống cô. – Mình tên Kurenai Rin, lớp 2-1, còn cậu?

– Tsuchiura. Tsuchiura Ryotaro, lớp 2-5.

Hai người vừa đi vừa bàn tán cho đến khu Âm nhạc. Vì đồng phục hai khoa hoàn toàn khác biệt. Lớp âm nhạc là đồng phục màu kem với khăn choàng thay thế cho cà vạt, vậy nên 2 dân khoa phổ thông nghiễm nhiên thành gấu trúc nơi này, dù gì đồng phục màu cà phê thật quá nổi bật trong một khung cảnh toàn màu sáng như dãy lớp học khoa Âm nhạc. Ryotaro nhăn nhó, anh không thích bị nhìn xoi mói như thế này.

– Cậu không thoải mái à? – Rin hơi cười chọc ghẹo.

– Đúng vậy, bị đối xử như vậy thì không dễ chịu chút nào. Nhưng mình thấy may là đồng phục khác nhau, nhìn cái khăn quàng đó thấy ghê.

– … Ghê á? Có cần nói quá vậy không.. – Rin lắc đầu thở dài

– Hai người kia, tránh ra dùm cái. – Một âm thanh nghe rất êm tai lại phảng phất vẻ ngạo nghễ độc lập vang lên khi Rin và Tsuchiura vừa đến trước cửa phòng 2-A.

Quay lại nhìn, ‘lạnh’ là từ đầu tiên miêu tả chàng trai này, từ đầu đến cuối. Thân hình thon dài dạng kiểu thư sinh, nhưng không ẻo lả. Mái tóc ngắn đồng màu xanh biếc với đôi mắt có tia nhìn lạnh lùng, như muốn đẩy tất cả tránh xa.

– Xin lỗi. – Rin cười cười rồi tránh ra, dù sao hai người họ đúng là đang ngáng đường người khác.

– Nhờ cậu mang những thứ này vào lớp được chứ? – Ryotaro đề nghị, anh không muốn lại chui vào tận lớp làm gấu trúc cho kẻ khác bàn tán.

– Tự mang vào đi, đâu liên quan gì đến tôi. – Người thanh niên lãnh đạm trả lời rồi bước vào lớp.

– Cái đồ… làm phách. – Ryotaro hộc ra cơn tức. Rin không nói gì, không dám nói là nếu như cô đoán không lầm, nam sinh vừa rồi thực ra “đã hạ cố mở miệng trả lời”, không thì sẽ không thèm nói gì mà vào lớp. Người này… có khí tràng thật đặc biệt: lạnh lùng, ngạo kiệt… như một con sói.

"Cũng là 1 người thú vị"

Tách ra với Ryotaro, Rin chầm chậm bước về lớp, vì còn 10 phút nữa mới tới giờ học tiếp theo, chẳng tội gì tự chui vào chuồng sớm cả.

– Rin, mau lại đây nhìn. Thật không thể tin được. – Nao đang đứng đọc bảng tin vừa nhìn thấy Rin đến gần, vội vàng tóm lấy cô và lôi ra chỗ bảng thông báo.

Các thí sinh cuộc thi âm nhạc:

Khoa âm nhạc:

+ Năm 1 lớp A, Shimizu Keiichi.

+ Năm 1 lớp B, Fuyuumi Shouko

+ Năm 2 lớp A, Tsukimori Len

+ Năm 3 lớp B, Hiharu Kazuki

+ Năm 3 lớp B, Yunoki Azuma

Khoa phổ thông:

+ Năm 2 lớp 1, Kurenai Rin

– Hở?