Chương 1

" Tịch Dao em bưng ly nước này cho khách ở bàn số 2 giúp chị " chị Hoa chủ tiệm cafe nói

" Vâng ạ " cô cười tay bưng nước cho khách

Cô là Triệu Tịch Dao năm nay 18 tuổi, cô rất xinh đẹp, làn da trắng mịn, tóc đen dài, đôi môi anh đào, đôi mắt to tròn long lanh, thân hình nhỏ bé, Ba mẹ cô mất sớm vì quá nghèo nên cô đành bỏ học rời quê hương để lên thành phố E sống, cô chỉ ở một căn nhà trọ nhỏ, tiền lương cũng chỉ để sống qua ngày. Tuy cô có hơi vất vả một xíu nhưng cô sống rất vui vẻ, hồn nhiên, tính cô cũng chẳng sợ ai.

" Tịch Dao tối em đi chơi với chị không? " chị Hoa nói

" Đi đâu ạ, nhưng mà chỗ đó có mắc tiền quá không? " cô nhìn chị Hoa hỏi

" Không cần lo, đi đến bar với chị "

" Bar sao? Thôi em không đi đâu nơi đó chẳng có gì hay cả " cô ghét nhất là bar vì nơi đó ồn ào lại còn có nhiều thành phần không tốt

" Đi với chị đi, chị đi mình buồn lắm "

" Thôi chị cứ đi đi em không đi đâu, hẹn chị khi khác "

" Vậy được rồi "

Tịch Dao tan làm là lúc 12h trưa, từ quán cafe đến phòng trọ cô cũng mất tầm 15p, trên đường trở về phòng trọ thì ghé cửa hàng tiện lợi gần đó mua một gói mì về ăn. Thỉnh thoảng cô có đi dạo chơi một chút, lười thì cứ đi làm rồi về nhà. Ăn xong cô ngủ một giấc đến tối.

Bar The Light

Tại căn phòng vip có một nam nhân thân vest đen, khuôn mặt hoàn mĩ, mũi cao, mày rậm, làn da bánh mật, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài khiến người khác nhìn vào cũng phải sợ. Anh là một chủ tịch của tập đoàn lớn nhất thành phố E và còn là một người có tiếng trong hắc đạo nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình và anh ghét nhất là phụ nữ. Người này không ai khác là Bạch Vũ Kiệt

" Lão đại lô hàng vũ khí chúng ta đưa qua bên Thái đã bị cướp " Hắc Tam cung kính nói, đây là cánh tay phải của anh.

" Ai? " anh cất lời giọng lạnh như băng vang lên

" Thưa lão đại là Lâm Khải "

" Cho ông ta nếm mùi một chút, lấy lại lô hàng đó " anh ngồi chéo chân tay nâng ly rượu lên uống khuôn mặt không đổi sắc.

" Rõ lão đại " Hắc Tam quá quen với cách làm của anh rồi nên hắn cũng không dám chậm trễ.

Quán bar này do anh mở ra cũng là quán bar lớn nhất thành phố E này, hầu như ngày nào cũng vậy anh ở bar đến tận 1 giờ sáng mới về thường có thêm một người bạn nữa nhưng vì bận nên không đến.

________________

Ngày hôm sau

Đã là 6h sáng Tịch Dao chuẩn bị đi làm, từ nhà trọ của cô đến chỗ làm tầm 15p cô đi bộ nên là đi sớm một chút. Rất nhanh đã tới chỗ làm cô vui vẻ đi vào.

" Chị Hoa sáng vui vẻ " cô tươi cười nói

" Em cũng vậy nhé " chị Hoa rất thích cô, làm việc rất chăm chỉ, vui vẻ còn hòa đồng nữa

Cô như thường lệ đến quán sẽ đi lau bàn, lau nhà, rửa ly, rồi bưng nước cho khách, tiệm cũng khá nhỏ nên công việc không nặng lắm, tuy là quán hơi nhỏ nhưng cafe khá ngon nha. Tịch Dao vừa làm vừa hát rất vui, cô là vậy cứ như một đứa trẻ.

" Tịch Dao bưng cafe tới bàn số 1 nhé " chị Hoa đã làm sẵn cafe để đó cho cô

" Vâng ạ, em tới ngay đây " cô nhanh chân chạy tới đem cafe đi.

Thường quán sẽ đông khách lúc 6h30 nhưng chủ yếu khách đến mua đều mang đi, chỉ có những người làm gần đây mới ngồi lại. Đến trưa sắp tới giờ tan làm thì có một người gọi 10 ly cafe giao đến công ty Bạch Thị.

" Chị Hoa đây em giao cho, sẵn em tan làm luôn, một công đôi chuyện " cô đi tới cầm lấy số ly cafe đó nhìn chị Hoa nói

" Được làm phiền em rồi "

" Không phiền mà "

Tịch Dao mỗi tay cầm 5 ly nước tung tăng đi đến Bạch Thị, không lâu sau cô đứng trước công ty Tịch Dao đưa mắt nhìn lên công ty này thật cao lại còn đẹp nữa, cô đi thẳng vào nhưng bị bảo vệ chặn lại

" Cô tìm ai? " một người bảo vệ hỏi

" Dạ con đến giao cafe ạ " cô đưa 10 ly nước ra trước mặt

" Cô có điện thoại thì gọi người đến nhận giúp tôi, cô không thể vào trong "

" Điện thoại sao? Con không có, có thể cho con vào một chút được không? Con sẽ ra ngay " cô làm vẻ mặt tội nghiệp

" Không được, cô đừng đứng đây nữa lát chủ tịch thấy sẽ đuổi việc tôi đấy " bảo vệ lên tiếng đuổi cô

" Vâng ạ " cô tìm một chỗ bóng mát ngồi chờ xem người đó có ra không

Đã 10p trôi qua vẫn chưa thấy người ra, cô không sài điện thoại vì đơn giản cô không đủ tiền để mua với lại ở đây cô cũng không có bạn bè nên không cần thiết tới.