Chương 1: Truyền Thuyết Trường Bình Thiên
- Truyền thuyết kể rằng trường Bình Thiên là trường tư nhân, đào tạo toàn những nhân tài kiệt xuất, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do công lao của hơn 30 câu lạc bộ khác nhau đã phát huy từng tài năng thiên bẩm của mỗi người. Thủ tướng, đại sứ, chủ tịch, giám đốc lớn nhỏ, thậm chí là bà già bán tạp hóa, tiệm bánh đều là từ đây mà ra hết.....cho nên tiền tài trợ hằng năm thật sự rất nhiều, cốt là để câu lạc bộ hoạt động. Nhưng bên cạnh đó cũng có 1 tên không biết là bạn từ thời đóng khố, cởi truồng chăn trâu với hiệu trưởng, xây ngay cái trường bên cạnh mang tên.....Bình Thường.....Toàn là cái bọn nam sinh vô tích sự. Nhưng cũng là do ông hiệu trưởng bên đó quá bần thôi......- Thôi đừng nói mấy lời đó nữa, cậu dọa mấy đứa nhóc sợ bây giờ - nó ăn cơm không nổi nữa mới lên tiếng cảnh cáo. Rồi nó nhìn qua mấy cái mặt méo máo dễ sợ đang ở bên cạnh
- Xớ....có gì đâu....mình chỉ nói sự thật thôi mà - Hàn Như chải chải tóc trong gương
- Mình không biết tại sao cái câu lạc bộ bịa chuyện đó lại xuất hiện nữa - Phương Di buông muỗng, lấy cốc nước bên cạnh uống
- Này....là kể chuyện chứ bộ - Hàn Như phồng mũi lên
- Sao cũng được, như nhau cả thôi - nó đứng dậy, xách tập sách bên cạnh - đi đây
- Chị ơi, chị kia là ai thế ạ? - cô bé lớp 6 vừa mới vào trường ngước mắt long lanh nhìn. Hàn Như liếc mắt nguyên 1 đám nhóc loi choi
- Là chị ba trường này đấy, mấy đứa đừng có dại mà đụng vào nghe chưa - giọng điệu cô vô cùng chua chát, tức khí cô đứng dậy ngoe nguẩy đi về lớp
Ngày thứ 2 sau khi tập trung ở Bình Thiên rồi, nó từ từ bưng đống sách đến phòng giáo viên. Suốt 1 mùa hè nó đã cật lực làm việc lắm rồi. Bây giờ đến trường hay không cũng chỉ là việc hằng ngày phải làm mà thôi. Phủi phủi bụi trên bàn, nó để đống sách lên, nhẹ nhàng khép cửa rồi đi ra. Bây giờ đang là giai đoạn bận rộn chuẩn bị cho lễ khai giảng, chào đón học sinh mới và tổ chức chiêu mộ thành viên câu lạc bộ. Trường Bình Thiên là trường cấp 2 và cấp 3, khác Bình Thường, số lượng câu lạc bộ lên tới hơn 30. Tuy đứng đầu hội học sinh là hội trưởng Ngọc Anh, nhưng vì cô ấy cũng chỉ là đại diện thôi, còn đứng đằng sau tất cả công việc lại là hội phó.....Cao-Phương-Di...
- Dẫm lên cỏ - phạt
- Chạy trên hành lang - phạt
- Trốn học - phạt
- Cậu thôi đừng phạt mấy đứa nữa được không? Bộ cậu không thể sống thiếu phạt được sao? - Dương Hạnh càu nhàu đứng bên cạnh
- Muốn không phạt trừ phi mình đừng làm, mà đã làm thì đừng để mình bắt quả tang chứ - Phương Di vẫn điềm tĩnh đi ghi chép
- Thôi kệ đi, chị ba mà....muốn làm gì mà chả được. Tối nay mình còn phải có hẹn với anh....ý....nữa, không biết mình sẽ làm gì đây ta - Hàn Như đưa tay lên mặt, tưởng tượng niềm hạnh phúc được hẹn hò với người yêu
- Thằng nào mà xấu số quá vậy, để mình qua tặng hắn mấy cây nhang trước - Dương Hạnh trề môi - thôi về đi, để nó ở lại muốn làm gì thì làm - nói rồi Hạnh lôi Như đang còn trong cơn mộng về
- Tạm biệt..... - vậy là chỉ còn mình nó ngồi trong văn phòng hội học sinh được sếp ở cuối dãy phòng học. Công việc chất cao như núi nhưng nó vẫn có thể làm được. Lí do vì sao ư? Vì nó quen rồi, đã nhiều năm làm công việc này, từ năm lớp 8 tới giờ, nhưng tất cả cũng chỉ vì đồng tiền thôi
Nhà nó ba mẹ đều buôn bán ở tiệm thuốc tây, tiền cũng không thiếu, cơ bản nó muốn kiếm thêm tiền tiêu vặt. Mà làm việc nhiệt tình quá thì cũng nhận được lương chứ sao, bình thường ai cho, chẳng qua cái trường này giàu quá mà. Nhưng có điều, học sinh đều là từ khắp nơi đổ đến, không phân biệt giàu nghèo đâu nhá. Đang suy nghĩ miên man về cấu hình tổ chức khai giảng thì Phương Di lại thấy thân hình cao cao đang lấp ló trước cổng trường. Là hắn....hắn đang đứng đó, đút tay vào túi quần, tựa vào cái cột cổng, tóc tai phủ xuống mặt, không lẽ hắn đang ngủ sao?
- Nè, thấy trễ quá thì đừng có chờ - Phương Di huơ huơ tay trước mặt hắn nghiêng đầu
- Về thôi - hắn lại nói cộc nữa rồi, nó cũng ung dung đi bên cạnh. Lần lượt bắt xe buýt đi về
Con đường ngập tràn ánh hoàng hôn lại có đôi nam nữ học sinh đi bộ về
- Nè, mẹ mua cho mình xe đạp điện rồi đấy. Vậy là sau này không đi bộ được rồi, cậu tự đi nha
- Xe đạp điện? Có biết lái không đó. Tôi còn tưởng cậu bị.... - hắn bỏ lửng câu nói đi vào nhà
- Bị gì? BỊ GÌ HẢ? - nó tức điên lên đi được. Cứ đợi đi, nó sẽ để hắn đi bộ 1 mình buồn đến chết thì thôi
Trong 1 buổi sáng đẹp trời, ánh nắng nhảy nhót trên mái nhà. Phương Di tắt cái chuông báo thức, đương nhiên công đoạn tiếp theo là như mọi ngày, đánh răng thay đồ ăn sáng, hay đúng hơn là nhận tiền ăn sáng, chứ nhà nó đâu có ai siêng năng tới mức làm đồ ăn sáng chứ?
- Này nhóc, lại đi học hả? Lái xe cẩn thận đấy - chị nó đi ra từ phòng tắm, vén vén mái tóc uốn cong - tiền không đấy
- Em biết rồi - Phương Di uể oải, mắt nó còn đang thâm quần vì tối qua không ngủ được
Dắt cái xe điện nhỏ nhỏ màu đen mà người ta hay gọi là xe con bọ ra trước nhà. Nó hít sâu, thở đều ngồi lên xe, bật chìa khóa, rồi nó liếc liếc bên nhà đối diện, coi thử hắn đã đi học hay chưa. Cơ mà cái nhà cũng hay thiệt, không có 1 tiếng động, hay là ở 1 mình nên đâm ra tự kỷ chăng. Mặc kệ, hắn cứ chống mắt lên mà nhìn nó đi xe điện đây này
- A....a.... - lúc đầu tay lái còn hơi non, hơi nghiêng ngả nhưng lúc sau nó cũng quen, cười tít mắt, rồi tự khen mình giỏi quá
Phương Di tận hưởng khí trời vô cùng tốt, xe cộ tấp nập đi làm, đi học. Nó cũng bận rộn, nó cũng đi học đây, điều này làm nó không cảm thấy mình khác biệt, thật là tốt quá. Khởi đầu năm học như vậy là tốt rồi, tốt rồi
- Ơ....a.....á..... - những âm thanh nhức nhối lần lượt vang lên bởi cái miệng đang mỉm cười của nó. Nụ cười lập tức đóng băng. Hiện tại là bao ni lông, vỏ bánh, hộp sữa lần lượt hạ cánh trên mặt nó, phải, ngay ngoài đường như vậy, hơn nữa còn là buổi sáng trong lành, mà nó thì chưa ăn sáng, cơn giận lại bắt đầu trỗi dậy
Tuy nhiên, xe điện có ưu điểm nhưng cũng có khuyết điểm chứ, chạy đâu có nhanh bằng con taxi nhà người ta mà cũng đòi đua. Phương Di nín thở, tự nhủ với mình quân tử trả thù mười năm chưa muộn, tuy chưa chửi được con người vô ý thức kia, nhưng xe cũng vẫn còn trong tầm mắt của nó. Phương Di quyết định chạy chầm chậm để còn tiết kiệm điện nữa
Kít.....Xe taxi dừng trước cổng trường, mà cũng không biết là Bình Thiên hay Bình Thường nữa. Ai bảo 2 trường ngay cạnh nhau chi. Phương Di còn đang chuẩn bị dắt xe vào bãi thì gặp ngay cái mặt kiêu kiêu thì trong xế hộp đi ra. Máu nóng dồn lên não
Véo....bộp.... - A....ĐỨA NÀO THẾ HẢ? - Gia Hy quát lên khi hộp sữa đột nhiên đậu trên đầu hắn, đưa tay ôm đầu, hắn xoay quanh tìm thủ phạm thì thấy gương mặt giương giương tự đắc của nó
- Tôi đấy, SAO? - Phương Di chống nạnh trợn mắt nhìn hắn
- Hội phó trường Bình Thiên mà vứt rác lung tung ngay trước trường thế hả? - hắn cười đểu
- Xin lỗi nghe bạn, tôi đây chỉ ăn miếng trả miếng thôi. Đã ngồi trong taxi thì an phận làm người thường đi, sao phải vô ý thức ném rác ra ngoài cửa thế kia
- Ố la la.....nhìn ai đang cãi nhau kìa - đám bạn hắn nhí nhố từ trong kia đi ra, người đang nói không ai khác là Thần Quang
- Đâu tới lượt mày lên tiếng, để bọn họ cãi nhau chút cho vui - Hồng Phước ve vẩy, lượn qua lượn lại. Vốn đã tối qua mất ngủ rồi, hôm nay lại gặp bọn chó điên nữa, tính xấu của nó bắt đầu trỗi dậy
- Không muốn nhập viện vì vô sinh thì biến ra - Phương Di trừng mắt nhìn Hồng Phước, rồi mắt nheo nheo nhìn xuống phần dưới của bọn con trai
- Gì.....gì....? - Hồng Phước lắp bắp, lập tức che lại chỗ hiểm khi gặp thấy ánh mắt gian tà của nó, lùi ra xa
Trễ giờ rồi, nó còn phải vào lớp. Không có thời giờ cãi nhau với tụi này, Phương Di liếc cháy mặt hắn 1 cái nữa mới chịu rời đi. Hắn cũng cười khẩy rồi hiên ngang đi vào trường
- Dạ? Sao đột ngột thế chị? - Phương Di giật mình nhìn Ngọc Anh
- Không có đâu em, gia đình chị đã dự định lâu rồi, giữa học kì này chị sẽ đi. Hơn nữa đây cũng là thời điểm nhiều học sinh đi du học mà em - Ngọc Anh cười hiền nhìn nó, rồi nhìn thầy cô - đợt này, trường ta sẽ thiếu rất nhiều học sinh, thầy cô hãy tổ chức đăng ký học sinh mới đi ạ
- Cũng phải, chuyện học sinh mới cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, em lo được chứ Phương Di? - hiệu phó cười hiền nhìn nó
- Dạ, vâng - nó ỉu xìu đi về lớp sau khi cuộc họp kết thúc. Vậy là phải bầu chọn hội trưởng mới rồi
- Mày nói gì? Còn không mau đưa tiền đây? Tao móc họng mày bây giờ - 1 đám con trai phù mang trợn mắt nhìn 1 cô nhóc đeo kính cận đang nép nép vào góc cây, có vẻ như là đàn em lớp 6
- Em.....em không có tiền..... - mặt cô bé đã lấm lem nước, chắc là cô sợ lắm
- Mày.... - tên đứng đầu tức giận định tát 1 bạt tai thì bị 1 cánh tay khác giữ lại, không sai, là chị ba oai phong của chúng ta
- Bạn học, cậu làm thế không thấy mất mặt đàn anh sao? - thấy ánh mắt nghiêm nghị sắc như dao, phẳng lặng như hồ nước của nó thì nín bặt. Cho dù đô con như thế nào, nhìn thấy thân hình bé nhỏ của nó thì cũng trở thành cọng bún thiu - Ai đây? Hùng, Hưng, Hiếu lớp 10/8 sao? Chị sẽ nhớ đấy, có muốn lên phòng giám thị nói chuyện chút không? Được ăn bánh uống trà cũng không tệ nhỉ?
- Không....không....đi tụi bây..... - tên Hùng nhanh chóng xua bọn kia đi
- Ây, đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây - có dịp nó lại tuông 1 trào thơ văn trù phú, mặc dù chuyên Anh nhưng văn học cũng không tệ, nó nhanh chóng bắt lấy cổ áo tên kia - Muốn không phạt trừ phi mình đừng làm, mà đã làm thì đừng để tôi bắt quả tang chứ, chưa thấm câu đó sao? Lần sau đừng để tôi bắt gặp đấy - nó thả tên kia đi sau khi nhận được cái gật đầu như bổ thóc