Chương 1

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu đã tan giờ học, từng đoàn học sinh lũ lượt rời khỏi cổng ra về, dưới ánh nắng hè chói chang ai cũng muốn tranh thủ để về nhà.

Riêng Vỹ An đạp xe một cách hối hả, nhưng không phải để về nhà mà là mau chóng đến nhà may của Hồng Hân.

Ngày nào cũng vậy, nếu như anh không gặp Hồng Hân trong lòng Vỹ An thấy buồn nhớ làm sao. Ghé Hân chỉ để nhìn và nói chuyện không đâu, thế mà An thấy vui hơn.

Anh nghĩ hình như trong anh có tâm sự gì đó thay đổi. Và bây giờ An đã hiểu, hình bóng của Hân đã khắc sâu trong tim của anh mất rồi.

Nhiều lúc đến gặp Hân. Anh muốn thổ lộ tình cảm của mình với cô, nhưng anh vẫn còn e ngại chưa dám nói ra.

Sau những đêm dài suy nghĩ, hôm nay An quyết định nói rõ ràng lòng mình cho Hân hiểu anh. Tiết học cuối cùng An không hề tiếp nhận được chút gì, anh chỉ mơ tưởng và mong cho nhanh chóng hết giờ học để anh về gặp Hồng Hân.

May quá! Giờ này Hân chưa đóng cửa tiệm, thấy có một mình Hân, An ngừng xe lại rồi lại bước vào.

Hồng Hân đang nhìn vào số đo trong quyển sổ, nghe tiếng bước chân, cô ngẩng lên thấy Vỹ An, cô nở nụ cười hỏi khẽ:

– Anh An mới đến hả?

Anh nhìn có vẻ lúng túng nói:

– À ... anh vừa từ trường về ghé đây!

Hồng Hân hỏi tiếp:

– Sao anh không về nhà mà lại còn ghé đây chứ?

– Anh muốn ghé qua Hân một chút rồi về.

Hân nhìn anh mím mím cười:

– Trưa nắng thế này anh An không thấy đói bụng sao hả?

An nheo mắt đáp:

– Ờ, anh cũng quen bụng rồi. Ăn trễ một chút cũng không sao!

– Chắc từ trước đến giờ, ngoài giờ học, anh An hay la cà đây đó, nên quen bụng phải không?

Vỹ An nghe Hân nói mà thầm nghĩ. Có lẽ Hân nghĩ mình không ghé nơi này thì cũng ghé nơi khác, nên An vội bào chữa:

– Hân đừng nghĩ quấy cho anh, trước đây anh thường rủ bạn bè đánh banh, không thì chơi trò chơi gì đó. Nhưng từ khi quen Hân, anh chỉ thích ... thích ghé chơi ở tiệm may Hân mà thôi.

Không hiểu nghĩ sao, Hân nhướng mắt nhìn An hỏi:

– Anh An nè, có lẽ ở lớp anh An học giỏi lắm phải không?

– Anh học tệ lắm.

Xỉ vào trán An, Hân cong môi nói:

– Đừng có xạo, em biết là anh học giỏi lắm đấy!

An nhìn cô hỏi:

– Sao em nghĩ vậy?

Hân lại lên tiếng tiếp:

– À, vì ... Hân thấy anh lúc nào cũng đi học rất sớm, sách vở gọn gàng và ... và anh ăn mặc thì rất là tươm tất nữa ... đúng không hả?

– Hân thật là ... lại trêu anh nữa rồi đấy!

Ánh mắt Hân hơi cúi thấp, cô nói:

– Hân học không bằng ai, em thấy sao thì nói vậy. Chứ chẳng trêu chọc gì anh đâu!

Nghe Hân nói Vỹ An mới chợt nghĩ, trước đây anh học cũng khá lắm chứ, bạn bè thường nói thằng An học giỏi lại còn điển trai hèn gì bao cô gái đều hướng mắt vào nó.

Vậy mà An chẳng có được cô nào, hăm mốt tuổi rồi mà chẳng có lấy mảnh tình vắt vai.

Nhưng từ khi gặp Hồng Hân, anh thấy mấy tháng nay mình học xuống dốc ngó thấy.

Chỉ vì mải liên tưởng đến Hân mà ra thế này.

Ánh mắt, nụ cười của Hân lúc nào cũng vương vấn tâm trí anh, những lúc cầm tập lên An chẳng nhét được chữ nào vào óc cả, không biết Hồng Hân có biết điều đó hay không?

Giọng nói của sao mà ngọt ngào quà, làm sao luôn vang vang bên tai ru anh vào giấc ngủ.

Hôm nay An tự nhủ lòng mình phải can đảm lên, không để bạn bè chê mình hiền và nhát như thỏ nữa.

Nghĩ như thế, nhưng sao An vẫn cứ mãi lo sợ Hân sẽ chối từ tình cảm của anh dành cho cô, có lẽ lúc ấy An sẽ khổ nhiều nếu sự thật là vậy.

Bây giờ anh phải mở đầu thế nào đây? Hồng Hân nhìn anh, An thật bối rối trước cô, anh ngập ngừng lúng túng:

– Hồng Hân! .... Anh muốn nói ... thật ra là trước đây anh học cũng tạm được. Còn bây giờ thì ...

Hân cười liếng thoắng hỏi:

– Bây giờ thì sao hả anh An?

Gãi gãi đầu An cười nói:

– Anh học dở lắm!

Cô tròn mắt lên hỏi:

– Sao lại thế hả?

An ngập ngừng nói:

– Tại vì ... tại vì ... anh đã biết yêu rồi, Hồng Hân ạ.

Hồng Hân cong môi cười:

– Vậy sao? Anh An đã yêu ai mà lụy như thế, có lẽ người được anh An yêu phải là dễ thương lắm.

Trước sự vui vẻ của Hân, Vỹ An lại thấy lòng mình áy náy. Anh cố gắng nhìn thẳng vào mặt Hân, ngập ngừng:

– Vâng? Anh đã yêu. Anh ... anh yêu ...

Hân vội hỏi:

– Yêu ai?

An lại cười khẽ nói:

– Anh nói ra Hồng Hân phải nói vào giúp anh nghen!

Hân gật đầu nói:

– Hân chịu liền, nhưng người đó em biết mới giúp anh được nghen.

– Em biết đấy, biết rất rõ nữa là khác.

– Ai vậy?

An lại ngập ngừng:

– Người đó là ...

Hồng Hân vô tư ngóng cổ nghe Vỹ An nói. Còn An thì cúi mặt xuống cố gắng lắm mới thốt được ra lời:

– Người đó là Hồng Hân đó.

Hân bất ngờ thốt lời hỏi:

– Hả, là Hân? Em không thích anh An nói chơi như thế đâu.

An khẽ giọng nói:

– Anh không nói chơi với em, những gì anh nói đều rất thật lòng, anh đã để ý Hân từ lâu rồi, nhưng anh không dám thổ lộ lòng mình đó thôi.

Hồng Hân thẹn đỏ mặt, cô vội hướng nhìn đi nơi khác, không đáp lời nào với An.

– ! ....

An lại cất tiếng hỏi:

– Sao hả Hân? Em nghĩ sao về những gì anh nói?

Lại vẫn là sự im lặng, mắt hướng nhìn xa xăm:

– ...!

– Sao em không nói gì hết vậy Hân?

Lúc này Hồng Hân xoay mặt lại khẽ ngẩng lên nhìn An:

– Thật ra, em chưa nghĩ tới anh An ạ.

Hân thật sự ngỡ ngàng trước tình cảm An dành cho cô, Hân không thể trả lời anh trong lúc này, cô chưa nghĩ đến yêu ai đó bao giờ.

Gia đình Hân khó khăn nên đành phải nghỉ học sớm, mười chín tuổi vào nghề chưa biết tương lai sẽ đi về đâu. Vì thương con nên bà Cầm đã cho con học nghề may để cuộc sống sau này của Hân đỡ vất vả hơn. Mặc cảm gia đình nghèo nên Hân chưa bao giờ dám nghĩ đến yêu ai bao giờ. Cũng có đôi người tỏ ra có tình cảm với Hân, nhưng Hân luôn phớt lờ, lãng tránh đi.

Với Vỹ An, tuy cô không nghĩ gì nhưng ở An cũng gây cho cô đôi chút thiện cảm, An có dáng dấp thư sinh, nụ cười hiền của anh dễ gây cảm tình và làm cho người ta chú ý.

Hân có chút xúc động trước lời tỏ tình của An.

Hân bâng khuâng thầm hỏi. Yêu là thế nào hả? Thật sự cô chưa hiểu rõ và định nghĩa chữ yêu.

Tiếng của An vang lên, Hân giật mình ngẩng nhìn anh:

– Hồng Hân! Em có thời gian suy nghĩ, anh sẽ chờ đợi câu trả lời của em, dù bao lâu anh cũng đợi.

Hân mím môi nhẹ gật đầu:

– Vâng! Hân cũng nghĩ thế, cần phải có thời gian anh An ạ!

Rồi cả hai lại rơi vào i lặng, sự ngột ngạt lại vây quanh lấy họ. Vỹ An phá đi sự im lặng đó bằng một câu nói:

– Bây giờ mình nói chuyện gì đó cho vui đi Hồng Hân?

– Dạ, anh ngồi chơi, Hân vào lấy nước mời anh nhé! Mải nói chuyện Hân quên mất cả mời khách uống nước.

Một lúc sau, Hân mang ra cho anh ly nước mát lên tiếng nói với An:

– Mời anh uống nước!

– Cám ơn Hân, dạo này Hân may có nhiều không vậy?

Ngồi xuống ghế Hân khẽ đáp:

– Cũng được, chỉ có mùa cưới thì Hân may rất nhiều.

An cười nói:

– Anh cũng cầu chúc Hồng Hân được may mắn được nhiều khách hàng tìm đếm tiệm may của em đấy Hồng Hân.

Hân cười nói:

– Vâng! Em cám ơn anh!

Vỹ An uống một ngụm nước nữa, rồi anh đứng lên từ giã Hân ra về, Hân nhìn theo dáng An dắt xe ra đường lòng cô thầm nghĩ. An yêu cô ư? Thật là bất ngờ cho cô. An cũng hiền, dễ mến, thế mà lâu nay sao cô không nhận ra được điều đó chứ? Cô cũng tệ thật.

Vỹ An đạp xe về, anh trong lòng nhẹ nhõm như vừa trút được ngàn cân đá đè nặng trên người mà lâu nay anh vẫn mang bên mình. Dù không biết Hân nghĩ gì, trả lời cho anh thế nào, nhưng với sự hồn nhiên vui vẻ của Hồng Hân cũng làm cho anh có chút hy vọng.

􀃌 􀃌 􀃌 Rời khỏi cổng trường Vỹ An vội vã đi về để đến với Hồng Hân. Ngày nào cũng vậy, nếu không ghé Hân, không gặp được Hân, An như kẻ không hồn vậy.

Nhưng An rất buồn vì mỗi khi ghé Hân, cô cứ mãi vô tư vui vẻ với ai đó đến tiệm không hề để ý đến anh, không hề quan tâm đến lời anh nói. Nhiều lúc anh muốn hỏi Hân về lời nói của anh với cô hôm nào nhưng An vẫn ngại. Thôi thì cứ để cho Hồng Hân suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời anh.

Dừng xe lại trước cửa tiệm, An bước vào khẽ lên tiếng nói:

– Hồng Hân! Em đâu rồi?

– Hân phía trong này nè, có gì không anh An?

Rồi Hân bước ra cô nói tiếp:

– Sao? Chuyện gì hả? Anh An nói đi!

Nhìn Hân anh hỏi:

– Ngày mai anh và Hân đi chơi được không?

Chần chừ một lát, cô hỏi lại:

– Ngày mai hả? Hận cũng hổng biết nữa.

– Sao vậy? Em không rảnh hả?

Cô lắc đầu nói:

– Không phải! Nhưng mà ... Hân chưa chuẩn bị gì hết, nên đi sao được?

Như ngầm hiểu, An nói:

– Hân không phải chuẩn bị gì cả, tất cả để anh lo, anh đã chuẩn bị từ lâu rồi.

Hân nhìn anh hơi lúng túng, cô nói khác đi:

– Em chỉ ngại là xin phép mẹ em không được thôi.

Anh khẽ nói:

– Anh nghĩ là mẹ không khó khăn lắm đâu Hân ạ!

Hân trừng mắt ngó anh hỏi:

– Mẹ ai?

– Ờ, thì mẹ em, mẹ em không khó khi em đi cùng anh đâu.

Hân mím môi nhìn An khẽ gật đầu nói:

– Thôi được, anh về đi. Ngày mai em xin phép mẹ được thì Hân và anh cùng đi. Nếu mẹ không cho phép thì em đành chịu.

– Ờ, vậy anh về đây!

Vỹ An về rồi, Hồng Hân thầm nghĩ:

Vỹ An cũng dễ gần đấy chứ, lại còn dám gọi mẹ mình bằng mẹ. Thật là chẳng sợ Hân chút nào.

Hân chợt nhớ đến mẹ, mình có nên nói với mẹ điều này cả xin phép đi chơi với Vỹ An không? Có lẽ mẹ sẽ chẳng cho đi, vì mẹ không muốn Hân giao tiếp với bạn trai, và thường khuyên dạy Hân rằng phải giữ mình không nên nên tin lời ai nói một cách tuyệt đối.

Nhưng cô thấy An không như bao thanh niên khác, An lịch sự nhã nhặn và luôn làm vừa lòng Hân. Có lẽ mẹ không khó lắm với Hân đâu, vì mẹ cũng biết nhìn người qua sự hiểu biết của mẹ thôi mà. Hồng Hân luôn đặt niềm tin vào mẹ, và cô cũng mong rằng mẹ sẽ thông cảm cho cô.

Chiều nay cô về nhà sẽ ngồi bên mẹ, sẽ tâm sự với mẹ rồi xin phép mẹ để ngày mai cùng đi với Vỹ An.

Hân ngã người nằm xuống giường, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, con đường đầy bóng mát với hàng cây hai bên đường đang đung đưa cành lá. Hân sấy lại mái tóc khi vừa tắm gội xong, cô ngồi lên mắt vẫn nhìn xa xăm, hoàng hôn dần buông xuống, những chiếc lá vàng rơi khi có cơn gió đưa tới đang nằm bơ vơ phơi mình dưới lòng đường.

Thời gian trôi nhanh thật, cô đã trở thành cô thợ may đã ba năm qua rồi đấy. Cô đã bước vào đời bươn chải mưu sinh với tuổi còn quá trẻ. Ước mơ được đi học là một sinh viên của Hân ngày nào, bây giờ không còn nữa và có được trong đời Hân, cũng vì cô không được may mắn như bạn bè cùng trang lứa với Hân.

– Hồng Hân! Con đang làm gì mà ngồi thừ người ra đó vậy? Con về nhà khi nào mà mẹ không hay vậy?

Tiếng bà Cầm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong lòng Hân, cô xoay nhìn lại nhẹ nở nụ cười nói với mẹ:

– À, không có gì đâu mẹ?

Bà Cầm siết nhẹ vai con nói:

– Không có gì, thật không đó con gái? Có chuyện gì nói mẹ nghe với nào ...

Hồng Hân bẽn lẽn:

– Dạ .... Mà cũng có chuyện đó mẹ. Có chuyện này ... con muốn hỏi mẹ đây nè.

Bà vội hỏi:

– Chuyện gì vậy con?

Hân cong môi hỏi:

– Trong số bạn bè của con mẹ có biết anh Vỹ An không mẹ?

Bà Cầm có vẻ suy nghĩ và nhớ:

– Ờ ... Vỹ An? Ờ .. có phải là cậu trai thường tới lui chơi, mẹ hay khen nó lịch sự và có nụ cười hiền đó phải không con?

Cô gật đầu vội nói:

– Vâng! Đúng rồi đó mẹ!

– Rồi sao? Nói tiếp mẹ nghe coi.

Hân bẽn lẽn mắc cỡ cô nhìn nơi khác:

– Mẹ nè, con khó nói quá hà!

– Sao lại khó nói hả? Có chuyện gì vậy con?

Ấp chiếc gối vào mặt, Hân nói nhỏ:

– Anh ấy bảo là thương con mẹ ạ!

Bà Cầm cười xoa đầu con gái hỏi:

– Rồi con phản ứng thế nào? Con nói gì với nó vậy?

Hân lắc đầu nói:

– Con nói con không thể trả lời được!

Siết vai con gái, bà thương yêu hỏi:

– Thế con có suy nghĩ gì chưa?

Nhìn mẹ, Hân khẽ nói:

– Con chưa suy nghĩ gì cả mẹ ạ! Con muốn hỏi ý kiến của mẹ xem, mẹ nhận xét về Vỹ An như thế nào?

Bà Cầm nghe con gái nói mà nghe lòng xúc động, Hồng Hân là thế, không hế giấu giếm bà chuyện gì luôn hỏi ý kiến của mẹ rồi mới suy nghĩ để mà quyết định.

Thật ra bà Cầm thấy Hồng Hân còn quá non trẻ khi nói đến chuyện tình yêu trai gái.

Bà cảm thấy lo ngại khi Hân bước vào chuyện yêu đương là tự đánh mất tuổi vô tư, cái tuổi mà người ta thường kéo dài trong nuối tiếc.

Nhưng bà cũng muốn cho Hồng Hân được có thời gian để lựa chọn, suy nghĩ, tình cảm cũng cần có thời gian tìm hiểu để nhận diện được tình yêu đó có thật hay là giả dối.

Bà Cầm nghĩ thế nên khẽ nói với Hồng Hân:

– HồngHân! Mẹ nghĩ với tuổi của con không được chín chắn lắm và con cũng chưa đủ nhận định được tình cảm yêu thương đâu, rồi con sẽ khổ mẹ cũng không vui sướng gì đâu. Vì thế mẹ có ý khuyên con không nên vội vàng để đặt tình cảm vào ai dó, khi con chưa chắc chắn mình thật sự yêu họ. Hãy cần suy nghĩ kỹ con gái nhé!

Hồng Hân âu yếm ôm choàng ngàng hông bà Cầm:

– Con cũng tự nhủ lòng như thế, con thấy An càng lịch sự, ga lăng, ngọt ngào với con, con có ý lo về nhận xét của mình. Nên con muốn phải có sự nhận xét của mẹ. Mẹ thấy anh An có được không mẹ?

– Vỹ An có ăn học, lịch sự lại hiền, mẹ thấy cũng dễ thương. Nhưng mà con cần tìm hiểu nó nhiều hơn. Đó là nhận xét và ý kiến của mẹ.

Hân tựa cằm vào vai mẹ nói:

– Dạ, có chuyện này con muốn nói với mẹ, anh An rủ con ngày mai đi Suối Tiên, mẹ cho phép con đi với anh ấy được không mẹ?

Bà Cầm vuốt tóc con gái:

– Được! Mẹ cho phép, nhưng không được về muộn nghe con gái!

Hân cười tươi nói:

– Dạ, con cám ơn mẹ!

Bà Cầm đứng lên nói:

– Thôi, đi tắm rửa rồi con nghỉ ngơi, à con nhớ vào xem lại bài vở của Hồng Hải. Giờ này nó cũng đang chờ con đấy!

Nói đọạn, bà Cầm đi đến bên bàn học của Hồng Hải, nhìn mẹ, Hân thấy thương mẹ vô cùng. Cả đời mẹ chỉ biết lo dạy nuôi con cái, mẹ đã hy sinh cả cuộc đời mẹ để chị em cô được đầy đủ, tuy rằng nó không cao sang như những nhà giàu có khác hơn gia đình Hân.

Hân nhẹ nở nụ cười bằng lòng với hiện tại, với những gì cô đang có. Cô được như thế này cũng là may mắn và hạnh phúc lắm rồi.

Tan trường Vỹ An vội vã chạy xe về thẳng nhà, ăn cơm nước xong tắm rồi thay đi bộ quần áo khác, chạy xe đến nhà Hân đúng một giờ.

Trên đường đi An luôn cầu mong mẹ Hân cho phép cô đi chơi với mình. Ngừng xe lại trước cửa nhà Hân mà lòng An hồi hộp lo sợ làm sao. Bà Cầm đã có mặt ở phòng khách nhà Hân. Vỹ An bước vào khẽ cất tiếng:

– Thưa bác, cháu mới đến ạ!

Bà Cầm nhẹ nở nụ cười nói:

– Ờ, cháu An đó hả? Ngồi chơi đi cháu!

An lễ phép gật đầu đáp nhỏ:

– Dạ!

Vỹ An ngồi xuống ghế mà trong bụng nghe run, không biết Hân đã nói gì với bà, và có xin phép bà để cô và anh đi chơi hôm nay?

Thế nhưng anh không biết làm sao để hỏi Hân, vì trước mặt An đã có sự hiện diện của bà Cầm.

Bà lên tiếng hỏi An:

– Hôm nay cháu không có giờ ở trường sao?

An lễ phép:

– Dạ, chiều nay con không có giờ lên lớp ạ!

Hồng Hân rót ly nước mời An, cô khẽ lên tiếng với bà Cầm:

– Mẹ à, hôm nay anh An không có đến lớp, con đã nói với mẹ rồi mẹ quên rồi hả mẹ?

Bà nhẹ gật đầu nói:

– Ờ ... Mẹ nhớ là hôm qua con nói với mẹ việc gì đó, mà sao mẹ đã quên không biết là việc gì?

Hồng Hân nhìn mẹ phụng phịu:

– Mẹ này ... Hôm qua con xin phép mẹ cho con được đi cùng anh An đi vườn chơi, mẹ nhớ chưa mẹ?

– Ờ ... Mẹ nhớ ra rồi!

Siết nhẹ bờ vai mẹ, nhè nhẹ cô nói:

– Mẹ cho phép con đi nhé mẹ?

Bà cười, nắm tay con nói khẽ:

– Ờ, có đi thì đi nhưng nhớ về nhà sớm, còn công việc phải làm nữa đấy con gái.

Cô gật đầu vội nói:

– Dạ, con cám ơn mẹ!

Lúc này Vỹ An mới cảm thấy nhẹ thở, lòng anh phơi phới, anh khẽ bước đến bên bà nói:

– Thưa bác, cho phép Hân đi với con, con sẽ đưa Hân về sớm.

Bà Cầm cười nói:

– Ờ, bác cho phép, nhớ về sớm đừng để bác trông chờ hai đứa.

– Dạ, cháu cám ơn bác!

Vỹ An và Hồng Hân rời khỏi nhà sau đó không lâu, họ hướng về miệt vườn Lái Thiêu. Một tiếng sau họ đã có mặt ở vườn trái cây đủ loại, nào là táo, nhãn, chôm chôm.

Nơi đây thật là thoáng mát, thật lý tưởng cho bạn bè, trai gái đến chơi, thế mà Hồng Hân chưa bao giờ vào đây bao giờ.

Đây là lần đầu tiên Hân được đến đây. Thật ra Hân không có thời gian rảnh rỗi để mà đi, vả lại cô cũng rất ngại đến những nơi này.

Nhiều lần bạn bè rủ đi chơi. Nhưng Hân đều tìm lý do để từ chối, bởi thời gian dành cho công việc của cô đã choáng hết.

Hôm nay được đi với An, Hân cũng ngượng ngập lúng túng với hành động của mình và cô sợ cả người ta hiểu lầm cô và Vỹ An nghĩ không tốt cho cô.

Hồng Hân nhìn quanh rồi khẽ lên tiếng nói với An:

– Nơi đây thoáng mát và đẹp quá phải không anh?

An cười gật đầu đáp:

– Anh cũng thấy thế. Không khí nơi đây dễ chịu, anh và Hân đi sâu vào vườn thêm nữa đi. Bên trong có cả một khu vườn trồng toàn là chôm chôm, mùa này chôm chôm chín đỏ cả cây. Hân nhìn là phải mê mắt lắm?

– Vâng, mình đi vào đi anh An?

Đi sâu vào vườn trái cây, cả Hân và Vỹ An đều reo lên, táo đầy cả cây. Hèn gì các bạn Hân thường kháo nhau đi chơi vườn trái cây là thế.

Những quả táo chín bóng tròn vàng lơ lửng treo đầu trên cành, Cả hai say sưa hái trái bỏ vào nón rồi cùng rồi xuống ghế trogg sân vườn. Cắn một trái táo vàng bóng, Hân nói:

– Táo ngon quá phải không anh? Khi về em mua một ít về làm quà cho Hồng Hải, con bé thích táo vàng này lắm.

– Ừ, thôi mình đi vào phía bên kia đi Hân, đến đó em sẽ thỏa thích hái chôm chôm.

Hân vội đứng lên cô vô tư tung tăng vừa ăn táo vừa chạy đuổi cùng An. Cô dùng những hạt táo ném về phía An, và An cũng thế, ném trả lại với Hân. Cả hai cứ hái rồi ăn.

Chợt Hân dừng chân lại reo lên:

– A, tuyệt quá, anh Vỹ An, anh nhìn kìa cả một vườn chôm chôm chín, tuyệt vời quá anhAn ơi!

Lúc này An đã hái được một chùm chôm chôm chín đỏ cầm trên tay, anh trao cho Hân nói:

– Em ăn đi Hân, chôm chôm chín đỏ thế này sẽ ngọt lắm đấy!

Hân nhẹ gật đầu cười tươi nói:

– Vâng, em sẽ ăn hết chùm chôm chôm này để không phụ lòng anh hái chứ!

Rồi Hân ngồi xuống chiếc ghế. Vội lau đi giọt mồ hôi bám bên má Vỹ An thấy thế liền hỏi:

– Em mệt rồi phải không hả?

Hân nhìn An. Thật sự là chạy đuổi với anh nãy giờ Hân mệt quá, nên mồ hôi nhễ nhại tuôn ra trên trán và hai má không thôi.

Thấy thế Vỹ An vội rút chiếc khăn từ túi ra, anh nhè nhẹ lau đi những giọt mồ hôi trên trán Hân.

Hân ngượng ngập quay đi chỗ khác. An lúng túng vội lấy chôm chôm đưa cho Hân:

– Em ăn đi!

Hồng Hân đưa tay lấy, bất chợt Vỹ An nắm lấy bàn tay Hân. Cô run lên và Vỹ An cũng thế. An muốn nhắc lại những gì anh đã nói hôm nào với Hân, nhưng không hiểu sao cổ họng anh như nghẹn lại không nói nên lời được. Hồng Hân chợt rụt tay về cô khẽ nói:

– Mình về thôi anh!

Vỹ An như chợt tỉnh khi Hân lên tiếng nói, anh cười buồn đáp:

– Ờ ... Mình không đi sâu vào vườn thêm chút nữa sao em? Còn sớm sao lại đòi về chứ?

Hân nói khỏa lấp:

– À, em thấy mỏi chân lắm Rồi. Đi thế này cũng đủ rồi anh. Vả lại em sợ mẹ trông thôi.

An nhìn cô nói:

– Nếu vậy thì em ngồi đợi anh một chút. Anh chọn hái một ít táo và chôm chôm mang về nhà làm quà em nhé! Đợi anh nghen.

Hân nhẹ cười cô gật đầu nói:

– Vâng! Anh đi đi, nhưng chỉ hái ít thôi nhé, nhiều quá mang về không nổi đâu.

Một lúc sau An mang đến bên Hân toàn những trái cây thật tươi và ngon tuyệt.

An và Hân tính tiền với chủ vườn xong, họ rời khỏi cổng nhà vườn ngay sau đó.

Dường như mỗi người ra về trong lòng họ có những suy nghĩ riêng mình, trong cuộc vui này họ chẳng nói được gì hay cởi mở gì với nhau ngoài tình cảm bạn bè mà thôi.

Về đến nhà Hân, An cũng xin phép mẹ Hân về luôn. Hân tiễn An về mà lòng lo nghĩ về An.

Cô biết An không vui vì cô luôn lãng tránh anh, cô biết Anh muốn nhắc nhở lại chuyện tình cảm với cô. Nhưng cô thì làm sao ấy nhỉ? Cô đã làm cho anh thất vọng? Có lẽ cô chưa nghĩ đến tình yêu chăng? Yêu ... yêu là cái gì? Rõ là tức cười, khó hiểu thật đó!

Hân vào nhà lo cơm nước, tắm rửa xong, Hồng Hân lên giường ngủ và Hân đã chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị với những suy nghĩ vớ vẩn. Hồng Hân cũng tự biết mình chưa cảm nhận được tình yêu là thế nào.

􀃌 􀃌 􀃌 Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa hè lại đến, tiếng ve sầu kêu rả rích thật là buồn.

Vỹ An vừa thi xong học kỳ, anh biết kỳ thi này chắc chắn anh có môn thi lại.

Đời học sinh rõ khổ. Anh tự trách mình yêu làm gì để giờ này phải trong tâm trạng lo âu, lo không đủ điểm để lên lớp. Rồi lo đến Hồng Hân không đáp lại tình yêu của anh.

Nghĩ cũng lạ, không biết Hồng Hân có yêu mình không? Mà sao cô không hề có vẻ gì thay đổi. Cô vẫn vô tư hồn nhiên, nụ cười đó, ánh mắt đó sao vẫn mãi gần gũi bên anh.

Anh đã nói và muốn nói nhưng Hân không chối từ mà cũng không hề hé miệng đáp lời anh. Thôi thì cứ để cho Hân suy nghĩ, có lẽ cô muốn chín chắn hơn trong tình yêu.

Anh yêu Hân chân thật, rồi đây Hân cũng sẽ hiểu anh mà thôi. Nghĩ thế Vỹ An cảm thấy yên tâm hơn. Cả tuần nay An mải lo thi nên anh không ghé thăm Hân. Hôm nay nhất định anh sẽ ghé Hân và ở lại chơi với cô lâu hơn.

An ngừng xe trước tiệm may của Hân, trong lúc có người khách từ trên bước ra, anh đợi cho người khách đi rồi anh mới bước vào tiệm, Vy khẽ cất tiếng nói:

– Có khách đến may đồ hả em? Hân ngẩng lên nhẹ nở nụ cười nói:

– Vâng. Họ đến may đồ, đó là thân chủ của em đấy, thường đến đây gởi đồ may lắm!

An nhìn cô hỏi với vẻ lo lắng:

– Em mệt lắm phải không?

Cô lắc đầu nói:

– Dạ không, em không có gì mệt cả.

An thở ra nói:

– Đứng suốt bên bàn cắt thế này mà em bảo là không thấy mệt. Rồi lại phải ngồi may, anh thấy em hay thật.

Hân mỉm cười nói:

– Có khách đến may đồ là em cảm thấy vui hơn anh ạ!

Vỹ An nhìn vào trong thấy giỏ cơm còn để, biết là Hân chưa ăn cơm, nên Vỹ An nói:

– Từ sáng đến giờ chắc là em chưa ăn cơm?

Cô gật đầu nói:

– Vậng, em chưn ăn!

Nhìn đồng hồ, An nói:

– Đã trễ rồi, em nên ăn cho đúng giờ đấy.

– Nếu ăn thất thường sẽ dễ sinh bệnh lắm, cô bé!

Cô cong môi cười:

– Được rồi! Một lát nữa em sẽ ăn.

Vỹ An nhìn Hân thầm nghĩ, có lẽ có sự hiện diện của anh Hồng hân không được tự nhiên nên không muốn dùng bữa trưa.

An khẽ cất tiếng hỏi:

– Có phải anh ở lại đây nên em không muốn dùng cơm? Nếu thế để anh về cho em ăn cơm. Nhịn đói em sẽ bệnh, anh không muốn thế đâu.

Hân nở nụ cười thật tươi nói:

– Không có gì đâu? Anh cứ ngồi chơi, còn bệnh hả? Em đang bệnh thật đây. Tự nhiên em thấy nóng rát cả cổ nói tiếng khan khan đây nè.

Vỹ An tỏ vẻ lo lắng:

– Thế em có uống thuốc chưa, hay để anh đi mua thuốc cho em?

Hồng Hân ngăn lại:' – Thôi, em đã uống thuốc rồi, có lẽ một chút sẽ khỏi thôi.

Anh tròn mắt nhìn cô ngờ vực:

– Thật không đó nghen, em mà không uống thuốc, ngày mai em sẽ không nói chuyện được luôn đấy!

Cô phụng phịu:

– Em nói thật mà, em đã uống thuốc rồi, và còn lại một liều nữa, đến chiều em sẽ lấy uống.

An gật gù nói:

– Vậy thì được, nếu không em bệnh anh sẽ lo nhiều lắm đấy.

Hồng Hân cảm động trước những gì anh nói. Lòng cô nhẹ hẳn khi thấy những gì Vỹ An lo lắng cho cô nhiều như thế. Đó có phải tình yêu không?

Hân nhận thấy bình thường có ai khác Vỹ An ít nói, chỉ nở nụ cười có lệ, còn lúc có cô và anh, An cũng nhiều lời lẽ lắm chứ. Nghĩ thế An phì cười một mình. Vỹ An thấy lạ liền hỏi:

– Em cười gì vậy Hân? Có chuyện gì vui hả?

Hân vội nói:

– Ủa ... đâu có gì!

Rồi Hân lại lãng sang chuyện khác:

– Anh An đến nhà Hân chơi còn đi đâu nữa không?

An lắc đầu nói:

– Không, anh chỉ đến đâu chơi một lát anh về. Có gì không hả Hân?

Hân nhìn anh nói:

– Vậy anh có thể vào ăn cơm với Hân không?. Được như vậy ăn xong em sẽ cùng đi với anh luôn thể.

An vội hỏi cô:

– Hân định đi đâu vậy?

– Em đến nhà chị bạn có chút việc anh ạ.

– Anh ăn cơm rồi, Hân ăn đi anh ngồi chờ vậy.

Hân vừa dọn cơm ra, vừa nói với An:

– Anh An ăn với Hân thêm chén nữa đi, từ nhà đến đây ngồi nãy giờ anh cũng đói nữa rồi đó.

An cười tươi nói:

– Em ăn đi, anh ăn rồi thật mà. Anh không ăn nữa đâu, cô bé!

Hân nheo mắt nói thêm đùa vui:

– Cơm nhiều lắm, ăn với Hân đi mà. Có gì bằng khi được ăn cơm chung với Hân chứ anh An?

Vỹ An thấy không thể từ chối được, nên bước đến bàn ăn. Hồng Hân lí lắc nói:

– Em nói trước, anh không được giành ăn với em à nghe!

An cười nói đùa:

– Anh sẽ ăn hết cho em đói luôn.

Cô dấm dẳng:

– Hổng dám cho anh ăn hết đâu.

Vỹ An và Hồng Hân cùng ăn cơm vui vẻ với nhau. Vỹ An đã hy vọng giờ lại càng hy vọng. Nếu được Hồng Hân dành tình cảm cho anh chắc chắn anh sẽ là người vui sướng nhất trên đời.

Anh nhìn Hân đăm đắm không nói gì, vô tình Hân bắt gặp ánh mắt của An nhìn, Hân ngượng ngập bối rối vội quay đi nơi khác.

Vỹ An cũng thấy mình thật vô lý, thật tức cho mình sao nhát quá khi đối diện với Hồng Hân.

Ăn cơm xong Hân dọn đẹp, chuẩn bị cùng An đi ra ngoài. Anh thấy tiếc anh đã đánh mất cơ hội tốt để khơi lại chuyện lòng với Hân. Nhưng rồi anh cũng tự an ủi mình, hãy cố gắng đợi chờ thời gian nữa, để cho Hân có sự suy nghĩ chín chắn hơn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Bất chợt có tiếng ai đó gọi đúng tên An hỏi:

– Vỹ An! Cậu đang đi đâu đó!

An giật mình xoay lại. Anh nhận ra Danh đang đứng nơi cửa hàng điện thoại di động.

Danh là bạn học của An, đây là cửa hàng điện thoại của gia đình Danh. Ngoài giờ học Danh về đây lo phụ tiếp gia đình trông coi cửa hàng.

Vỹ An cười nói:

– Mày hả Danh?

Rồi nhìn Hân, An giới thiệu cùng bạn:

– Đây là bạn của mình!

Danh gật đầu chào Hân, rồi nói:

– Ghé vào chơi một chút đi! Vỹ An, lâu quá mới gặp lại bạn.

An nhìn Hân nói nhỏ:

– Mình ghé vào chơi với Danh một chút đi Hân, Danh nghỉ học cũng lâu rồi, hôm nay bọn anh mới gặp lại.

Hồng Hân khẽ nói:

– Em không quen, ghé vào em thấy ngại lắm anh ạ!

Trong tiệm có tiếng nói vọng ra:

– Bây giờ thì lạ sau này sẽ quen thôi chị ạ!

Dần dừ một lúc Hồng Hân cũng theo chân An bước vào. Đây là một cửa hàng điện thoại khá tươm tất, đủ các loại điện thoại, được trưng bày trong tủ kiếng, chứng tỏ chủ tiệm buôn bán cũng đắt hàng lắm. Trong tiệm có bốn người đứng bán, lượng khách ra vào cũng tương đối. Hân không biết ai nên cũng khẽ gật đầu chào họ.

Có người lên tiếng mời:

– Mời chị ngồi ạ!

– Dạ!

Danh rỉ nhỏ vào tai An nói:

– Vỹ An, cậu giới thiệu với mình đi chứ? Có phải là bạn gái của cậu không hả?

Vỹ An cười hiền:

– Có cần gấp gáp thế không cậu? Trước sau gì thì cậu cũng biết thôi mà.

Danh cười nheo mắt:

– Nhưng tớ thì muốn biết ngay, tớ nóng ruột lắm rồi đây!

– An cười quay về phía Hân, anh khẽ cất tiếng:

– Vâng, đây là Hồng Hân, bạn của An.

Danh liếng thoắng:

– Bạn thế nào mới được? Cậu phải giới thiệu rõ ràng với mình mới được.

An thở ra khó nói:

– Ừ, thì ... là bạn thôi, chứ bạn gì?

Danh vội hỏi:

– Chứ không phải là ...

An gắt nhẹ:

– Nói bậy đi!

Cả bọn cùng cười làm Hồng Hân đỏ cả mặt, cô muốn đứng lên ra về nhưng thấy hành động như thế bất lịch sự, nên Hân cố trấn tỉnh làm ngơ như chẳng có gì là quan trọng cô cười không nói gì.

– !

Vỹ An lườm bạn rồi quay sang Hồng Hân. An khẽ nói:

– Bạn anh vui quá khi gặp lại anh, nó nói vui một chút em đừng buồn nhé Hân?

Rồi nhìn Danh, Vỹ An giới thiệu với Hồng Hân:

– Đây là Danh còn những cô cậu đều là anh em của Danh, còn đây là Vỹ Quân, em bà con với anh đấy!

Vừa nói An vừa chỉ vào những người bạn, Hận nhìn bẽn lẽn khẽ gật đầu chào:

– Hồng Hân, hân hạnh được biết các anh chị.

Vỹ Quân vội lên tiếng:

– Em chẳng dám làm anh chị Hân được đâu.

Hân khẽ cười nói:

– Sao lại không? Hân còn nhỏ so với các anh chị kia mà. Hân nói vậy có gì là không đúng?

Vy Quân gãi gãi đầu cười:

– Dù lớn nhưng chị là bạn của anh Vỹ An, em là phận em út thì phải gọi chị Hân là chị, mới đúng phép chứ.

Hân một lần nữa lại đỏ mặt, cô vội bào chữa:

– Bạn thì ai cũng là bạn. Hân chẳng có nghĩ gì hết, mong các anh chị đừng hiểu lầm.

Vả lại Hồng Hân không lớn lắm đâu!

Một người trong nhóm lên tiếng:

– Chị Hân bao nhiêu tuổi rồi mà bảo là nhỏ?

Cô khẽ cười nói:

– Hồng Hân chỉ mới mười chín tuổi thôi mà.

Vỹ Quân vội nói:

– Em chỉ mười tám tuổi thôi, nhỏ hơn chị Hân một tuổi đấy.

Hân nhìn Vỹ Quân, cô không thể tin Quân mười tám được. Nhưng ý của Quân muốn thế thì chẳng tội lệ gì cô không gọi cậu ta bằng em. Bọn họ muốn trêu chọc cô với An đây mà.

Nghĩ thế Hồng Hân nói:

– Nếu như Vỹ Quân mười tám thì chị xun gọi là em vậy, thế nhé!

An thấy Quân có ý trêu chọc Hân nên vội nói:

– Thôi đi Vỹ Quân cứ trêu chọc Hồng Hân, cô ấy giận anh về bây giờ.

Quân cười, nói thêm một câu với cô:

– Chị Hân, nói chơi cho vui, đừng về nghe chị?