Chương 1

áng sớm, chim hót vang cả một bầu trời nhuộm đỏ của bình minh.Người người thả bộ tập thể dục. Gió nhè nhẹ, sương mờ mờ. Rõ là yên bình.

Nhưng lại có 1 ngôi nhà xiêu vẹo. Bên trong, tiếng la hét trái ngược với phong cảnh bên ngoài.

" Nói, tiền của mày đâu???"

Một người đàn ông độ tuổi trung niên quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù. Tay cầm chai rượu không. Hung hăng trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn đứa con gái mặc đồng phục.

Nhưng cô gái chẳng tỏ ra sợ sệt. Đưa đôi mắt " Đánh chết cũng không nói" nhìn ông. Ông điên người dang tay tát mạnh vào mặt cô.

" Lá gan cũng lớn nhỉ??? Trừng mắt nhìn tao hả??"

Bị đánh mạnh. Cô gái ngã dúi xuống đất. Liền lập tức ôm đầu, sẵn sàng nghênh đón những cú đạp tiếp theo. Bị đánh ư?? Quá quên thuộc rồi. Cô chỉ biết ôm đầu bất lực thôi.

Ông ta thẳng chân liên tục đạp đá. Miệng không ngừng la hét

" Lì hả?? Còn không mau đem tiền ra!!"

" Ông đánh, ông đánh... đến khi mày nói thì thôi."

Đá mệt. Ông ném chai rượu đi. Giựt lấy cặp của cô, lục lục lọi lọi. Cô gái bị đánh rên lên vài tiếng. Liền đứng lên giật mạnh lấy cặp.

" Ông tránh ra!!"

" Đưa tiền hay ăn đòn??"

" Suốt ngày chỉ tiền với rượu, tiền này tôi làm thêm mới có!! Để đóng tiền học đấy!"

" Ông biết nhiều vậy làm gì??? Còn không mau đưa, không thì nhừ đòn!!"

Cô nghiến răng, cảm thấy nói lý với ông thật phí lời. Xô mạnh ông ra, lất tốc độ nhanh nhất chạy vụt ra ngoài.

Chạy được khá xa. Cô ngừng lại thở hì hục. Tay ôm cặp thật chặc. Suýt tí đã bị lấy hết tiền. Ông ta cũng hay thật. Ngày cô lãnh tiền lương ông đều biết. Càng nghĩ càng thấy bực. Ông ta thực sự là ba cô sao???... BA!!?? Thôi đi, đừng làm cô sợ. Uy Thất Thất cô- không cha cũng không mẹ.

Vuốt thẳng lại đồng phục. Cô rải bước đến trạm xe buýt. Mè nheo từ sáng giờ, cũng không biết còn chyến xe nào đến trường không??

Vừa nhìn thấy bên kia đường còn chiếc xe buýt. Cô mừng như điên. Xe buýt trường chỉ đi 2 chuyến. Một là 6:30, hai là 7:00. Đây hẳn là chuyến cuối.

Thấy đèn đỏ còn chưa nhảy. Xe chạy như kiến ở đường, cô không cách nào sang được. Không ngừng la hét, tiếc là không ai ở đó nghe thấy.

Thấy chiếc xe buýt chuẩn bị đi cô hoảng quá. Mặc kệ xe chạy như bay ngoài đường. Cô nhắm mắt băng qua.

Cách đó không xa, một chiếc xe mui trần kiểu xe đua, lao tới. Người trong xe đang huýt sáo theo điệu nhạc, chợt thấy người nhắm mắt băng qua đường, suýt cắn phải lưỡi, trợn to mắt. Điên cuồng bấm còi.

Thất Thất nghe tiếng bấm còi inh ỏi, mới chịu mở mắt. Thấy chiếc xe đang lao tới . Chân mềm nhũn ra không chạy được.Chỉ kịp hét A một tiếng, liền ngồi xuống theo thói quen ôm chặc lấy đầu. Chờ chiếc xe xinh đẹp ấy nhào tới hôn cô một cái chụt thật ngọt ngào và đắm đúi .

Người trong xe thấy vậy, liền bẽ tay lái sang bên và két ....thật dài.

Xong. Chiếc xe ấy hoành tráng tông vào cột đèn xanh

Khói xe bốc mù mịt

Thất Thất ôm đầu không ngừng run rẩy . Sao lại xui xẻo như vậy chứ. Chả lẽ Thất Thất cô phãi hưởng dương 17tuổi ư. Thật lâu cũng chưa thấy đau đớn, cô rùng mình. Xem ra cô chết thật rồi

Người trong xe lục đục mở cửa xe đi ra ngoài. Ho sù sụ, đến khi nhìn thấy mui xe của mình móp méo bốc khói. Hắn ta mới trợn mắt, quên mất đang ho.

Lại nhìn sang con nhỏ điên khùng đang ôm đầu ngoài đường. Hắn nổi điên. Hôm nay không tẩn cho nhỏ đó một trận. Hắn không mang họ Uy

Bước đến Thất Thất. Hắn nắm cổ áo cô lôi dậy. Liền thấy cặp mắt to tròn bọng nước, có chút ngẩn ra.

"Tôi chết rồi hã??"

Câu nói của cô thành công làm hắn thêm sát khí. Hắn cười tà mị

"Chưa, nhưng sắp rồi"

"Hả???"

Chưa kịp hiểu hắn đang nói cái gì. Thì đã bị hắn xách cổ áo lên. Tên ấy thầm cảm thán

"sao lại nhẹ như vậy??"

Tuy nói rất nhỏ. Nhưng cô vẫn nghe, liền ngoan ngoãn đáp lại

"Bởi vì lùn và ốm"

" À..."

Hắn à lên thật dài. Đại ngộ bừng tỉnh gật đầu. Hắn xách cô đến chiếc xe mà hắn coi là bảo bối , thả xuống.

" Sao thế???"

Cô nhìn hắn rồi nhìn xe, vô tội hỏi.

" Sao chăng gì nữa. Nhìn mà không thấy hã"

Hắn quát, làm cô giật bắn, liền đáp lại

" Có thấy"

Nghe cô trả lòi hắn gật đầu hài lòng, hồi lâu cũng không thấy cô nói thêm gì. Chỉ đứng trân trân nhìn chiếc xe. Khiến hắn tức sôi máu.

" Nè. Sao không nói gì đi hã?"

" Nói. Nhưng nói cái gì cơ"

" Mịa. cô làm hư xe tôi. Rồi không nói gì. Ngó, ngó cái gì hã??"

" Nhưng rõ ràng là xe tông vào đây. Sao lại nói là tôi làm chứ"

" Cô. Cô...Cô...Cô...Cô"

Hắn chỉ vào cô. Cô cả buổi trời cũng chẳng nói được câu gì.

" Cô là cái con hâm nhắm mắt băng qua đường. Vì tránh cô xe tôi mới bị như vậy"

Thất Thất ngây người , sâu chuỗi lại chuyện từ nãy giờ. Liền hiểu ra, à một tràng dài, liên tục gật đầu

Hắn trợn mắt nhìn dáng vẽ vừa mới hiểu của cô. Chứ cô tưởng hắn lôi cô lại đây chỉ để xem xe bốc khói thôi hã. Khoe là hắn vừa tông xe vào cột điện, vô cùng huy hoàng sao??

Thất Thất nhìn 1 lúc, rồi quay sang hắn, cười ngây thơ.

" Cảm ơn anh đã không tông tôi. Không thì tôi toi rồi"

" Cười cái khỉ, mau đền đi"

Hắn nói, làm nụ cười cô đông cứng.

" Đền??"

" Ừ. 10.000"

Thất Thất suy nghĩ một chút. Chỉ 10.000 thôi, nhịn bữa sáng cũng không sao. Nên cô ngây ngô cười, tay lục lạo cặp. Liền đưa hắn tờ 10.000.

" Đùa tôi hã??? Lạy cô... Là 10.000usd. Đưa cái này đễ gởi xe hã??"

Hắn đưa ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn cô.

Nghe hắn nói. Thất Thất choáng, 10.000usd?? Bán cô đi cũng không đủ tiền trả cho hắn đâu. Nhìn khuôn mặt đầy sát khí của hắn. Những lời giãi thích lí lẽ cũng nghẹn lại, không thốt ra được

" Tôi không có tiền"

Thấy mặt hắn đanh lại cô bồi thêm

" Hay anh tẩn tôi đi. Nè... Anh tẩn tôi đi"

Thất Thất nhắm mắt. Đưa mặt lại gần hắn. Hắn nhìn cô xém chút cười ra tiếng.

" Thôi khỏi. Da mặt cô dày như vậy. Đánh đau tay tôi"

Thất Thất mở mắt, nhìn hắn khó hiểu.

" 10.000 anh không chịu. Cho anh đánh anh cũng không chịu... Vậy thì..."

" Thì gì ??"

Hắn nhíu mày. Thấy hắn sơ hở. Thất Thất dồn hết lực. Hung hăng đạp vào chân hắn. Rồi co giò bỏ chạy. Còn không quên nói vọng lại

" Vậy thì xem như anh xui xẻo"

Hắn ôm chân đau đớn nhảy lò cò. Sau hồi thấy mất hình tượng hắn cắn răng bỏ chân xuống . Nhìn cái bóng lùn tịt chày đằng xa. Nhếch mép khinh bỉ

" Ha. Đồ đần. Đồng phục trường Ánh Tuyết. Để xem cô chạy đi đâu"

Thất Thất chạy đến trường. Khổ nỗi cổng đóng từ lâu . Cô tiu ngỉu đi lòng vòng quanh trường, lại nhìn tường rào cao 2m. Cô thì 1m51. Muốn leo vào chắc bằng niềm tin đi.

Vào trường không được, về nhà không xong. Cô đành lủi thủi đi đến gốc cây ngồi xuống.

Đang buồn chán thì chợt cánh cữa mở ra. Ông bảo vệ chạy vụt đi đâu đó. Cô vội đứng dậy, phi vào trường. Là tiết hóa. Ông thầy này cưng cô lắm, đi trễ một chút chắc không sao . Quả nhiên, ông trời không tuyệt đường Uy Thất Thất

5 tiết học qua đi. Thất Thất ôm cặp ra cổng. Nhìn thấy bọn con gái bu quanh thật đông đằng kia. Tò mò, cô không ngại dãnh tai lên nghe thữ

" Ê!! ai mà đẹp trai quá vậy?"

" nhìn ngầu như trái bầu vậy á"

" Đẹp kinh khủng luôn"

" Thôi đi. Chắc đứng chờ bạn gái đó. Tụi bây đừng có ham"

" chậc. Nhỏ nào sướng thế"

Nghe ngóng câu được câu không. Thất Thất chẹp miệng, chui vào nhìn thữ.

Chỉ thấy cái tên lúc sáng. Đang đứng dựa vào xe. Tay bỏ vào túi quần. mắt ngó nghiêng, xem ra là tìm cô tính sổ.

" Đẹp cái khỉ"

Cô bắt trước cách nói của hắn lúc sáng. Lấy cặp che mặt, nhân lúc hắn chưa đễ ý, vội vàng chuồn đi

Hắn chợt nhìn thấy con nhỏ nào lùn tịt. tay còn mờ ám che cặp lên mặt. Chẳng khác nào nói "lạy ông, tôi ở bụi này"

Hắn nhếch mép vội kêu lên

" Ê!!... Đồ đần"

Còn cô. Cô có phải tên Đần đâu

Ba đời nhà cô có ai gọi cô là đồ đần đâu.

Vậy mà nghe hắn kêu. Cô theo phản xạ quay lại nhìn hắn mới toi chứ.

Thấy cái mặt ngố tàu của cô. Hắn liền nở nụ cười đáp trả. Mà theo như cô thấy thì thật đểu từ mọi góc nhìn. Thấy hắn bước gần đến , cô liền bừng tỉnh, co giò bỏ chạy.

Thất Thất chạy như hổ như báo thì chợt đâm rầm vào cây cột "người"

Đau muốn chết, cô ôm lấy mũi. Cúi đầu không ngừng xin lỗi. chỉ sợ gặp tên dở hơi nào khác, bắt cô đền tiền với lí do nhãm nhí thì khốn

" Ê đần. Cô chạy nhanh gớm"