Chương 1

Spoon chiều chuộng tôi rất khéo. Nhưng, đó là về mặt thể xác, chứ hoàn toàn không phải trên phương diện tinh thần. Bản thân tôi cũng vậy, tôi có thể để cho Spoon âu yếm mình mà không thể làm ngược lại với Spoon. Mặc dầu tôi đã thử nhiều lần. Tôi muốn biết những người khác làm cách nào để lấp đầy được khoảng trống ấy. Tôi có hỏi chị Maria nhưng chị chẳng nói cho tôi hay điều gì cụ thể. Tôi cần một ai đó ra lệnh cho tôi rằng tôi phải làm thế nào. Tôi muốn liếm khắp các vết đau của Spoon giống như một con rối vô tri vô giác đọc một toa thuốc kê sẵn. Nhưng tôi đã mất quá nhiều thời gian để nhận ra rằng, việc ấy còn khó khăn hơn mơn trớn dương vật Spoon nhiều lần. Tôi tự hỏi, tại sao tôi lại không tập luyện việc ấy sớm hơn.

Giờ thì lọ nước hoa hiệu Brut mà Spoon đã dùng hết và những viên nhộng Vitamin E (mà Spoon cho rằng không thể làm tình nếu thiếu chúng) đang nằm lăn lóc trên bồn rửa mặt. Tôi không thể vứt chúng vào thùng rác. Ngay cả việc nhét chúng vào vali rồi đẩy vào trong hộc tủ tôi cũng không làm được.

Lúc bỏ trốn khỏi căn cứ Yokosuka, Spoon ngăn nắp sắp xếp toàn bộ chỗ hành lý của mình vào hai chiếc va li rồi xách tới trước cửa phòng tôi và lịch sự bấm chuông, tôi cảm thấy như đang đón tiếp một vị khách sẽ tới ở trọ dài ngày. Có những hai mươi phong sô-cô-la Hershey trong chiếc va li. Chỉ cho anh ta ở nhờ thôi mà được nhận những ngần này sô-cô-la, tôi tự hỏi không biết như thế có phải hay không.

Vào cái lần đầu tiên tôi nhìn thấy Spoon ở câu lạc bộ giải trí của căn cứ, anh ta vận một bộ tuxedo và thắt nơ con bướm màu đen, trông cool đến hài hước giữa đám đàn ông mặc đồ lính thuỷ và đồ jeans đang chọc bi. Bạn tình của tôi đang mải mê đánh bi-a với đồng một đô kẹp chặc giữa hai ngón tay, còn tôi thì liếc trộm Spoon từ đầu đến cuối. Ly Seven-and-seven (rượu Bourbon pha với Seven-up) Spoon cầm trên tay lúc ấy cũng có màu vàng óng tựa như những giọt mật đang nhỏ xuống qua các kẽ ngón tay màu đen, mà nếu vào lúc này, trông nó hẳn chỉ như một cái cốc xét nghiệm nước tiểu.

Anh ta đút bàn tay còn lại vào túi quần và có vẻ như đang sờ một vật gì đó. Những ngón tay chuyển động nhấp nhô bên trong hẳn là phải to và xương xẩu. Cảm giác như chúng đang vuốt ve một cách cẩn thận mặt trong của cái túi. Tôi chợt nghĩ, nếu cửa mình bị anh ta sục sạo bằng những ngón tay bỉ ổi và với nét mặt thản nhiên như thế thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ, và đỏ mặt.

Vào cái khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi tưởng như những ý nghĩ trong đầu mình đã bị Spoon bắt thóp nên cúi xuống. Khi tôi ngẩng lên, anh ta liền tóm lấy ánh mắt tôi và đẩy nó ra phía cửa. Cứ thế, tôi đứng lên như người bị ma làm, nói với gã đàn ông của mình rằng tôi cần đi vệ sinh một chút rồi bước ra khỏi phòng chơi. Mở cửa ra, tôi thấy Spoon đang đứng dựa lưng vào hành lang, lần này thì cả hai tay anh ta đều thọc vào trong túi và chờ tôi hệt như một tên du đãng.

Spoon nắm lấy tay tôi rồi kéo tới trước cánh cửa cuối cùng nằm ở góc toà nhà. Trên cửa treo tấm biển Cấm vào, phía trong là xưởng nồi hơi với những đường ống trần nhằng nhịt và mùi bụi bặm lâu ngày.

Sau tiếng đóng cửa, chỉ còn lại tôi và Spoon trong cái không gian đó.

Tôi định mở miệng nói một đôi câu nhưng ngay lập tức Spoon vành môi tôi ra rồi đút lưỡi mình vào, chắc tại Spoon tưởng nhầm tôi đang thúc giục hoặc cho rằng chẳng cần phải chuyện trò gì hết. lưỡi của anh ta nóng bỏng, nó gần như làm tôi ngây ngất.

Tôi cố sức bám lấy chiếc áo khoác ngoài của Spoon để cởi nút áo sơ mi.

Không thể chờ được nữa, mình muốn biết mùi vị cơ thể người đàn ông này ngay bây giờ.

Nhưng bàn tay và cái lưỡi của Spoon không chịu dừng khiến cho tay tôi run lên và chẳng làm sao tóm trúng một cái cúc.

Không còn kiên nhẫn được nữa, tôi tặc lưỡi kéo mép áo rồi giựt phăng hàng khuy.

Trên đám lông đang bao phủ lấy bờ ngực màu đen là sợi dây chuyền vàng.

Tôi vừa ra sức lấy môi bứt những sợi lông ngực, vừa tận hưởng cái mùi hôi nồng trên cơ thể người đàn ông. thế rồi, tôi tin rằng mình đã từng ngửi thấy cái mùi ấy trước đây. Thứ hương hăng hắc và ngọt ngào như bơ cacao. Nách cũng dậy lên một mùi khó tả. Gần như khăm khẳm, nhưng hoàn toàn không khó chịu, hay đúng hơn thì không phải là không khó chịu, mà bởi nó khiến tôi nhận ra mình tinh khiết vì bị một thứ nhơ nhuốc cưỡng bức. Mùi của anh ta khiến tôi thấy mình cao quý. Xạ hương mà con đực phát ra để gọi mời con cái lúc động dục có lẽ cũng tạo ra một thứ cảm giác thân thuộc như thế.

Ngược lại với hành động thô bạo của tôi, anh ta lần lượt cởi những thứ mặc trên người tôi một cách khá tử tế và chuẩn xác.

Trong cái không gian chẳng có lấy một chỗ để nằm, tôi đứng gác một chân lên và tì chiếc giày cao gót vào tường. Cái quần lót bé xíu quẩn quanh cổ chân giống như một chiếc mùi soa. Cánh tay đen của Spoon luồn qua chân tôi, và tôi chỉ còn nhìn thấy mỗi ánh sáng lấp lánh phát ra từ sợi lắc chân.

Cái ấy của anh ta không hề giống với con giống đỏ hồng dâm đãng của dân da trắng, và hoàn toàn khác với cái thứ bé bỏng tội nghiệp cả người Nhật Bản – mà nếu chưa đi vào trong thì chẳng khẳng định được một tí tẹo nào về mình. Tôi thì lúc nào cũng sợ hãi cái đám lông mu hệt như một túm rong biển vật vờ trên mặt nước và chỉ chực quấn lấy người tôi của bọn đàn ông Nhật.

Còn ở Spoon, có lẽ bởi màu lông hoà lẫn với màu da, nên cảm giác hiện hữu của nó thật rõ rệt. Tôi không sao ngăn được miệng mình khỏi ướt vì nhầm tưởng nó với một thành sô-cô-la mà tôi thích nhất đời. Dòng nước bọt chảy ra đã sôi lên tự lúc nào.

Tôi và Spoon chỉ trò chuyện với nhau bằng những tiếng hổn hển. Cảm giác sung sướng quá đỗi khiến tôi không kêu lên được. Tôi cố bám lấy chiếc áo ngoài của Spoon, vì cả sự khổ sở và cảm giác tuyệt vời khi không thể thốt lên niềm khoái cảm. Lúc tình cờ chạm vào túi quần Spoon, tôi bỗng bắt gặp cái vật mà Spoon đã miệt mài vuốt ve trước bàn bi-a ban nãy. Khi tôi nhận ra nó là một vật làm bằng kim loại và cực kỳ gần gũi trong cuộc sống thường nhật, tôi đến, mọi cảm giác đều tê liệt.

Tôi ngắm nhìn anh ta trong tư thế vẫn gác cao chân. Lấy ngón tay nhúm những sợi tóc bết trên vầng trán đẫm mồ hôi của tôi, anh ta nói: “Lần sau khi nhớ đến em, chắc là anh sẽ thủ dâm.”

Nghĩ tới việc Spoon tự mơn trớn mình vì tôi, bỗng nhiên tôi xúc động.

-Anh nói cho em biết tên đi.

-Spoon.

Tôi chợt nhớ tới cái vật mát lạnh và cứng ngắc trong túi quần anh ta. Rồi cả một câu thành ngữ tiếng Anh nói rằng đứa trẻ hạnh phúc “chào đời với một chiếc thià bạc ngậm trong mồm” (Born with a silver spoon in his mouth).

Mọi người gọi anh ta là Spoon vì anh ta lúc nào cũng làm cái việc khôi hài là mang theo chiếc thìa bạc trong túi. Cái biệt hiệu ấy hẳn đã được đặt với cả sự thân tình lẫn ý giễu cợt. Bởi kẻ sinh ra với cái thìa bạc trong mồm đâu cần phải mang nó đi khắp mọi nơi như thế. Đấng tạo hoá thật bất công khi sinh ra một người đàn ông có cơ thể tuyệt vời nhường này mà lại phải đóng một bộ cánh quá ư hào nhoáng và lúc nào cũng nắm khư khư cái thìa trong tay để xác nhận sự tồn tại của mình. Tôi thấy hơi bực bội.

-Anh có bao giờ buồn không?

-Lúc nào cũng hạnh phúc.

Tôi tự hiểu theo ý mình rằng Spoon nói dối.

-Đến nhà em đi – Tôi nói.

Tôi đang định trở thành một kẻ tử vì đạo? Hay trong đầu tôi dang nảy ra cái ý nghĩ dớ dẩn là muốn làm anh ta thấy hạnh phúc? Nhưng câu nói cảu Spoon đã gạt bỏ hộ tôi những nghi ngại ấy.

-Bỏ chân xuống đi. Em không mỏi à? Gác mãi lên rồi còn gì. Lần sau nếu muốn nữa thì nên làm cái thứ hai trong mền.

Anh ta nói thế rồi nháy mắt với tôi theo cách đặc trưng của người da đen: lần lượt nhíu hai bên lông mày rồi khẽ nheo một bên mi mắt dưới. Cái nháy mắt ấy đi vào miệng tôi, bùng lên ngọn lửa, rồi dịu xuống và chậm rãi tan chảy một cách ngọt ngào khắp cơ thể.