Chương 1
Em biết cách gây tổn thương Em biết cách giết người Em biết điều nào cần thể hiện ra Và điều nào phải che giấu đi. (Trích từ bài Thế giới vẫn chưa đủ của ban nhạc Garbage) “Xin hỏi, có phải phía cảnh sát đã nắm được chứng cứ thiết thực đáng tin gì của vụ án giết người liên hoàn lần này không?” “Dưới cái bóng của tội ác, xin hỏi cảnh sát dự định xóa bỏ nỗi sợ hãi của công dân, đặc biệt là công dân nam, khi ra ngoài đường vào ban đêm như thế nào?” “Xin hãy cho công chúng một lời giải thích rõ ràng!” … Trước sở cảnh sát khu A, cảnh sát trưởng Hà bị rất nhiều ký giả vây kín xung quanh, cảm thấy khó xử. Sự kiện sát nhân biến thái liên tục giết bảy mạng người trong hai tháng gây rúng động toàn thành phố. Hung thủ là một tên đồng tính, chuyên chọn đàn ông để ra tay, hiếp trước giết sau, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, xác của người bị hại thường thường quá thảm để nhìn, đến cả pháp y làm việc lâu năm nhìn thấy cũng không kìm được mà biến sắc. Nhưng đối mặt trước áp lực rất lớn từ dư luận xã hội, phía cảnh sát lại không nắm được chứng cứ gì để giải thích rằng bọn họ đã có chút tiến triển mang tính xác thực trong quá trình phá án. Điều này thật sự là sự sỉ nhục của sở cảnh sát khu A nổi tiếng với tỉ lệ phá án cao. “Xin lỗi, hiện giờ tình hình cụ thể vẫn không tiện tiết lộ.” Cuối cùng chút nhẫn nại còn lại cũng cạn sạch, cảnh sát trưởng Hà gạt một đống micro trước mặt ra, quay người đi vào cửa lớn của sở cảnh sát trang nghiêm. Vừa về đến địa bàn của mình, bản tính cáu kỉnh bị ông miễn cưỡng đè nén đã lâu lập tức bộc lộ hoàn toàn, đập bàn làm việc ầm ầm, tiếng gầm vang tận mây xanh: “Kêu thằng khốn Lâm Vệ Minh lăn tới đây cho tôi!” Thằng khốn Lâm Vệ Minh nghe gọi liền tới, đối diện với cấp trên nổi giận đùng đùng, vẻ mặt hắn vô tội dang hai tay, “Em cũng muốn phá án lắm chứ, nhưng chẳng nắm được chút đầu mối gì, em hết cách rồi. Sếp cũng biết biến thái thường thông minh xảo quyệt hơn người thường mà.” “Tôi không muốn nghe mấy lời thừa thãi, tôi ra lệnh cho anh phá án, ngay lập tức! Nghe rõ chưa?” Cảnh sát trưởng Hà đáp hết văn kiện trong tay và nước miếng phun ra lên mặt hắn, “Đám ký giả đó truy đuổi vây kín lấy tôi, cấp trên lại gọi hết cuộc này tới cuộc khác đến để đốc thúc phá án, cứ vậy nữa thì nhân lúc còn sớm các anh cút hết về nhà cho tôi đi!” Ồn gớm! Lâm Vệ Minh thầm ngoáy lỗ tai, vẫn giữ thói quen lơ tơ mơ, “Nếu đã vậy, em kêu Kỷ Tư đi giải quyết nhé?” “Kỷ Tư…” Nghe đến cái tên này, cảnh sát trưởng Hà lập tức bình tĩnh đi không ít, ông cân nhắc hết một lúc lâu, cuối cùng đành lòng ra quyết định: “Được rồi, để nó làm, nhưng chú ý an toàn chút.” Ngừng một chập, không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Kêu nó đừng có khoe khoang quá.” “Yes sir.” Lâm Vệ Minh tùy tiện chào một cái, tỏ ý đã nhận lệnh. Trước khi đạp chân ra khỏi phòng quan lớn, hắn đột nhiên ngừng bước, đứng tại chỗ, dùng giọng điệu chân thành gần như là thành kính để khuyên nhủ: “Em nói nè sếp, tuổi sếp cũng không còn nhỏ nữa, hở ra là nổi giận thì rất dễ vỡ mạch máu đó!” Giọng nói còn chưa dứt, hắn đã nhanh nhẹn sập cửa lại sau lưng, thành công chặn chiếc điện thoại bàn của cấp trên nổi khùng dùng hết sức ném đi. Quán bar lúc mười hai giờ đêm đang trải qua cơn đỉnh điểm cuối cùng và cũng là điên cuồng nhất. Trong Iguassu vẫn đông người như thường ngày, nhưng hôm nay lại có thêm chút hương vị đặc biệt. Ngọn nguồn là do một người đàn ông ngồi trước quầy bar, uống rượu một mình. Y có một gương mặt có giới tính rõ ràng nhưng lại xinh đẹp phi thường, gương mặt đó hoàn toàn có thể thuộc riêng về đàn ông, dùng từ “đẹp” không nhiễm chút mùi phấn son nào để miêu tả thì mới hợp. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là y rất gợi cảm. Có loại người trời sinh mắt mũi đượm tình, bất cứ biểu cảm nào hoặc căn bản là vẻ mặt không có biểu cảm, trong mắt người khác cũng là một sự cám dỗ chí mạng, thậm chí những sợi tóc hơi phất phới theo từng cử động của y cũng toát ra sự khêu gợi mạnh mẽ. Chỉ có thể thầm cảm nhận. Người đàn ông mặc quần jeans bó và sơ mi lụa màu đen, thắt lưng bản to màu kim loại lấp lánh dưới ánh đèn nhập nhoạng. Mấy thứ như ăn diện nếu phối không tốt thì rất dễ trở nên thô tục phù phiếm, nhưng khoác lên người y thì lại tăng thêm một phần xinh đẹp hòa hợp. Chân dài duỗi thẳng sang một bên, khuỷu tay chống trên quầy bar, tay chống cằm, ngón trỏ tay trái lại thờ ơ gõ trên mặt bàn, người đàn ông đang dùng toàn bộ ngôn ngữ cơ thể để nói cùng một điều rằng: Tôi rất chán. Mùi hormone nồng nặc tràn trề trong không khí, trong gay bar, kiểu đàn ông thế này một khi xuất hiện thì đã được định là phải trở thành con mồi mà tất cả mọi người chú trọng. Chỉ là bản thân y vốn không tự biết, có lẽ phải nói là giả vờ không biết. Người đàn ông đang vô cùng buồn chán hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với vô số tầm nhìn cuồng nhiệt vây trên người y, thế là y chầm chậm nhếch khóe môi, trong nụ cười phớt qua mang theo một tia trào phúng. Nụ cười dị dạng này khiến adrenaline của những người ngưỡng mộ xung quanh tăng vọt trong phút chốc. Kim giờ của đồng hồ treo tường chỉ vào chữ số la mã I, còn kim phút vẫn đang từng nấc từng nấc chuyển động bài bản về phía trước, người đàn ông bĩu môi, dường như hơi thất vọng. Đứng dậy ngáp một cái không che miệng, cuối cùng nhìn xung quanh một lượt, sau đó bước ra khỏi cửa quán bar giữa tiếng than thở thất vọng của mọi người. Rượu uống cũng hơi nhiều, bước chân hơi loạng choạng, đợi hết nửa ngày cũng không có xe taxi nào tới, người đàn ông bèn lảo đảo đi về phía trước. Chất cồn tê dại đi thần kinh lỏng lẻo, phản ứng cũng theo đó mà chậm đi, cho đến khi phát hiện sau lưng có người nhanh chóng lao về phía mình thì y đã mất đi cơ hội phản kháng. Tiếng thảng thốt còn chưa kịp bật ra thì vai đã bị hai cánh tay tráng kiện quàng chặt, người đàn ông mất khống chế vấp té vào một xó xỉnh tăm tối hơn. Con đường rộng rãi hoang vu vắng vẻ, đèn đường cũ kỹ lúc chớp lúc tắt, màn đêm tối mịt, đến cả ngôi sao trên bầu trời cũng ảm đạm mờ nhạt. Một đám mây lớn chậm rãi trôi qua che quá nửa mặt trăng, như đang báo hiệu hôm nay là một ngày tốt để kẻ sát nhân ra tay. Một bàn tay to ấn mặt y lên mặt tường bên ngoài công trình kiến trúc, ma sát thô ráp khiến da thịt đau rát, người đàn ông đang muốn thử vùng vẫy thì cảm nhận được một vật dạng ống lạnh băng đè lên vị trí chính giữa mông mình. “Đừng động đậy, nếu không tao sẽ lỡ tay khoét thêm một lỗ ở bên dưới của mày đó.” Bên tai truyền đến giọng cảnh cáo trầm trầm, giọng nói đó quả thật dịu dàng đến cực điểm, giống như tiếng rủ rỉ mờ ám giữa tình nhân với nhau vậy. “Mày muốn làm, làm gì vậy?” Người đàn ông khó khăn quay đầu lại, gương mặt vừa mới buông thả thỏa thích trong quán bar giờ đã sớm trắng bệch vì hoảng loạn. “Hiếp mày chứ gì, chẳng lẽ cái này vẫn chưa đủ rõ ràng à?” Kẻ bắt cóc sau lưng đeo một chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt, phía dưới để lộ bờ môi mỏng cong thành một độ cong tà ác. Hắn miết cằm người đàn ông, nương theo ánh trăng ảm đạm nhìn kỹ một lượt, miệng tấm tắc khen ngợi: “Xem kìa, mày thật xinh đẹp.” Cảm giác sau ót bị đầu lưỡi nóng ướt liếm bừa bãi khiến da đầu tê dại, nhưng người đàn ông không dám động đậy. “Tao chú ý mày cả tối rồi, biết không? Đối tượng trong lựa chọn của tao đứa nào cũng tương đối theo đúng kế hoạch, mày phải cảm thấy vinh hạnh vì việc này đó, hiểu chưa?” “Mày chính là kẻ sát nhân biến thái bị truy nã toàn thành phố?” Vì không thể kiềm chế sự sợ hãi, người đàn ông bắt đầu run rẩy, kẻ bắt cóc vừa phát hiện điều này liền cảm thấy hưng phấn hơn. “Không không không, tao tự gọi mình là The Terminator, kẻ hủy diệt mọi hành vi phóng đãng.” Hắn xoay người đàn ông lại, trói chặt hai tay của đối phương ra sau đầu, còn thắt một cái nút cực kì tinh xảo. Hắn mỉm cười gật đầu như là rất hài lòng với kiệt tác của mình. Người đàn ông ngậm chặt miệng, không phát ra tiếng nữa, giống như đã tuyệt vọng. “The Terminator” mê mẩn nhìn ***g ngực phập phồng không yên của y, thè đầu lưỡi đỏ hỏn ra liếm môi khô vì dục vọng, đột nhiên xé toạt áo sơ mi vướng víu hắn. Dưới màn đêm, cơ thể người đàn ông toát ra sự khỏe mạnh láng mịn xinh đẹp, đủ để khiến một kẻ nghiện hành hạ đang ở bên bờ vực phát điên mất hết toàn bộ lý trí. Dùng cẳng tay chắn trước cổ người đàn ông, hắn xông đến cắn xé một cách thèm thuồng vô cùng, răng xuyên qua da thịt, máu tươi len lỏi vào khoang họng, ngon ngọt đến khó tả. Cảm thấy có một bàn tay phủ lên sau gáy mình, nhẹ nhàng vuốt ve như đang khuyến khích, hắn lại vừa lòng bật cười, người đàn ông trước mắt có lẽ là chiến lợi phẩm ngon nhất trong hai tháng nay… Khoan, đợi chút, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm… không phải tay của người này đã bị cột chắc từ trước rồi ư? Tên quấy rối hoảng loạn ngẩng đầu khỏi sự hưởng thụ tự suy diễn, đối diện với hàm răng trắng bóc ánh lên sự u ám sắc bén. Đây có còn là loài chuột nhát gan run rẩy toàn thân mới nãy đâu, rõ ràng là một con dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi không rời mắt, giữa vẻ mặt đó là sự nguy hiểm chực chờ ập đến. Khóe môi của người đàn ông càng nhếch cao hơn, đắc ý trước sự kinh hoảng của hắn, “Ngày đầu tiên tao vào trường cảnh sát thì thầy hướng dẫn đã chỉ tao cách gỡ loại nút thắt này rồi.” Chặn được chân của hắn đá đến, một động tác cầm nã thủ phóng khoáng thành thạo khiến thế cục của hai bên thay đổi hoàn toàn, người đàn ông dùng mũi giày da hung hăng đạp lên ***g ngực của hắn, lạnh lùng nheo mắt lại, “Kẻ hủy diệt phải không? Vậy tao sẽ là kẻ hủy diệt của kẻ kẻ hủy diệt!” Lúc này cảnh sát đã mai phục trước đó ập tới từ bốn phương tám hướng, thành công bắt giữ kẻ sa lưới đang cố giãy giụa. Lâm Vệ Minh xuất hiện giữa đám đông, cười cười vỗ vai người đàn ông, khen ngợi một cách mỉa mai: “Làm hay lắm, Kỷ Tư, sẽ được khen thưởng!” Người đàn ông tên Kỷ Tư cúi gập người xuống giật phắt đi mắt kính trên mặt tên sát nhân biến thái, rắc một tiếng, một tay bẻ gãy nó làm đôi, “Mày có biết là tao ghét loại kính râm này nhất không? Mẹ nó, quá tục tĩu đi.” “Thằng khốn, tao phải cắt tiết mày!” Kỷ Tư khinh thường hừ một tiếng, vươn tay ra nắm lấy hạ thể của hắn, đột nhiên bóp chặt, “Cái thứ này của mày đã đâm vào không biết bao nhiêu mông đàn ông rồi phải không? Yên tâm, trông mày cũng không gớm lắm đâu, tính ra vào trong đó rồi cũng sẽ có rất nhiều người đồng ý thỏa mãn mày mà.” Y ghé sát lại, môi gần như chạm vào đối phương, “Good luck!” “Tốt nhất là mày đừng cho tao cơ hội, nếu không tao thề sớm muộn gì cũng có ngày tao hiếp chết mày, thằng họ Kỷ kia!” Tiếng gào thét điên cuồng như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người. Kỷ Tư lại chẳng để ý mấy, ngả ngớn nháy mắt trái với hắn, “Đợi mày đó.” Lẫn với tiếng kêu gào hung hãn cùng cực ấy, nghi phạm bị cảnh sát kéo đi. Lâm Vệ Minh đứng kế bên ném cho Kỷ Tư chiếc áo khoác đã chuẩn bị trước, vẻ mặt muốn cười mà lại không cười. “Tôi có quen một chủ hãng phim nè, chú có muốn đổi nghề không?” “Đổi cái mốc!” Kỷ Tư rút khăn giấy lau sạch tơ máu chảy ra từ miệng vết thương trước ngực, hơi tức giận nói, “Mẹ nó, chích vắc-xin ngừa bệnh dại đau lắm đó!” “Tôi thấy lúc chú bị nó đè ở trong đó hôn cũng rất hưng phấn mà, tôi còn tưởng chú thích vậy nữa chứ!” Lâm Vệ Minh nhướn mày pha trò. “Nói đủ chưa?” Kỷ Tư buồn cười đẩy hắn một cái, “Ở ngoài làm thằng đần suốt một tuần liền rồi, tôi phải nghỉ ngơi vài ngày, sau đó sẽ tới thẳng khu B để báo cáo.” Nói rồi y khoác chiếc áo lên người, vừa đi về, vừa rút một điếu thuốc trong túi ra. “Tùy chú.” Kỷ Tư cũng đã rất tốt bụng rồi, vì tình bạn mà đồng ý diễn một màn này trước khi bị điều đi. Ngẫm một lúc, Lâm Vệ Minh không nhịn được dặn dò thêm một câu: “Ê, qua khu B rồi thì phải ngoan ngoãn chút, ở đó không ai bao che cho chú như tôi đâu!” “Biết rồi.” Kỷ Tư không quay đầu lại, rất dứt khoát giơ phẩy tay ra phía sau. Trong đêm tối, ánh lửa nơi đầu ngón tay y lóe lên một cái, chẳng bao lâu thì mất hút. “Tôi không muốn.” Lục Khải Ân ném hồ sơ trong tay lên bàn, phun ra một câu chắc nịch này. “Chẳng phải anh hay lèo nhèo cả ngày rằng tổ nhỏ của của anh thiếu nhân lực ư?” “Chuyện thiếu nhân lực này tôi cũng có muốn đâu, nhưng loại người này phái qua đây chỉ càng thêm loạn.” “Kỷ Tư tốt nghiệp trường cảnh sát năm 2005, thành tích toàn diện vượt xa người khác, hai năm nay đã xử lý được vài vụ án giật gân.” “Phong cách làm việc của cậu ta quá khác so với tôi, tôi nghĩ chúng tôi không thể cộng tác với nhau được.” Cảnh sát trưởng Dương bình tĩnh phủi bụi vốn chẳng có ở trên quân hàm, nhắc nhở đối phương đừng quên rằng bản thân ông mới là cấp trên có thể tùy ý ra lệnh, “Hoặc là thu nạp Kỷ Tử, hoặc là trong năm sau sẽ không phái bất cứ cảnh sát nào đến tổ nhỏ của anh, tự anh chọn đi.” Lục Khải Ân hung hãn nhìn vào mắt ông vài giây, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “Được.” Cảnh sát trưởng Dương hài lòng gật đầu, đứng dậy vỗ vai gã ra chiều coi trọng, “Vậy mới đúng chứ, Kỷ Tư là tinh anh trong lớp người trẻ đó, tôi thiên vị nên mới điều cậu ta cho anh. Anh không biết có bao nhiêu người tranh cậu ta với tôi đâu.” Lục Khải Ân hừ lạnh, “Vậy thì rất cảm ơn sếp!” “Thật đó, tôi nhìn thấy cậu ta thì đột nhiên nhớ lại anh của năm năm trước lúc vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, cũng hừng hực liều mình, còn nhiều thiếu sót nhưng đây cũng là lẽ đương nhiên thôi, giới cảnh sát cần những người phá án tích cực như các anh đấy.” Giọng nói hơi cảm khái. “Xin lỗi, tôi chẳng nghĩ mình và cái tên Kỷ Tư chuyên quyến rũ nhân chứng để lấy lời khai đó có tí điểm chung nào.” Đầu mày của cảnh sát trưởng Dương nhướn lên thật cao, đột nhiên lớn tiếng ra lệnh: “Attention.” Lục Khải Ân giật mình, nhanh chóng dậm chân thành tư thế “nghiêm”. “Lục Khải Ân, tôi phái Kỷ Tư qua để cộng tác với anh, nâng cao tỷ lệ phá án của khu B lên, tôi rất kỳ vọng vào hai anh. Anh không thể có ấn tượng phiến diện khi mà người ta còn chưa đến đây!” Cảnh sát trưởng Dương nghiêm mặt đanh giọng, “Đừng nghi ngờ sự ưu tú của Kỷ Tư, chẳng qua là không giống với cách thức của anh thôi mà…” Ông ngừng một chập, vẻ mặt dịu đi không ít, giọng nói mang theo chút chế nhạo, “Ít ra số đơn khiếu nại mà hai anh nhận được từ người dân thành phố đều nhiều như nhau.” Lục Khải Ân không thể không bật cười: “Tôi rất vui khi nghe thấy giữa tôi và Kỷ Tư có một điểm giống nhau vĩ đại thế này.” Ra khỏi phòng làm việc của cấp trên trở về tổ, đám đồng nghiệp lập tức vây lấy, tranh nhau mà hỏi: “Sao rồi, sếp lại tới kỳ mãn kinh à?” Lục Khải Ân nhún vai tỏ vẻ không hề gì, vỗ tay gọi mọi người chú ý, “Chuẩn bị chuẩn bị, chiều nay chúng ta hoan nghênh đồng nghiệp mới.” “Hở? Không ngờ sếp lại đại phát từ bi, người xui xẻo đó là ai vậy?” “Kỷ Tư.” Cái tên này vừa được nói ra, trong phòng đột ngột yên tĩnh trong chốc lát, sau đó một tràng la hét lẫn với tiếng huýt sáo vang ầm lên. “Hú hú, có kịch hay để xem rồi!” “Lần này nhất định náo nhiệt đây.” “Vụ án sát nhân biến thái mà khu A phá tuần trước ấy, thật là sống động.” “Đúng đó, cảnh sát chịu bán rẻ sắc đẹp như Kỷ Tư đây không nhiều đâu.” “Ha ha, tui nghi là hắn mong mỏi cơ hội để thể hiện lắm luôn.” … Nhắc đến Kỷ Tư, trong lời nói của mọi người đều vô tình mang theo chút khinh thường, nhưng chuyện này cũng không thể trách họ được, lời đồn đại về Kỷ Tư trong giới cảnh sát thật sự khiến người khác thấy xấu hổ thay, lúc điều tra thì không làm theo kế hoạch, tính cách suồng sã ngạo mạn, đời sống cá nhân thì hỗn loạn đến không thể hỗn loạn hơn… quả thật là đại từ của “phiền phức”. Lục Khải Ân gác hai chân lên bàn, dùng tư thế khoan khoái dựa lên ghế, vừa nghe mọi người thảo luận sôi nổi, vừa tiện tay lấy một tập văn kiện mở ra úp lên đầu, ngang nhiên nghỉ giải lao. Kỷ Tư ơi Kỷ Tư, hy vọng cậu thật sự không giống như cái loại “bốc đồng” trong truyền thuyết đó… Cảm thấy vật che ánh sáng bị người khác lấy đi, Lục Khải Ân không động đậy, tưởng là vị đồng nghiệp vô vị nào, bèn lười nhác kéo giọng: “Làm… gì… vậy?” “Biết không? Dáng vẻ này của anh rất gợi cảm đấy!” Cho đến khi giọng nói xa lạ nhưng mang đầy ý cười vang lên, Lục Khải Ân mới nhíu đầu mày mở mắt ra, một gương mặt anh tuấn đẹp trai và phấn khởi xuất hiện trước mắt. “Kỷ Tư?” “Không sai.” Kỷ Tư cười thật tươi, chủ động giơ tay phải về phía gã. Bị một người đàn ông vốn gợi cảm khen mình gợi cảm, Lục Khải Ân chẳng thể nào vui được. Gã bắt tay qua quít, nhưng sau đó lại thấy đau đầu – không ngờ đối phương lại dùng đầu ngón tay nhè nhẹ lướt qua lòng bàn tay mình, hàm ý trêu chọc rõ ràng. Những ngày sau này sợ là sẽ không thái bình rồi. Lục Khải Ân không thể không sinh ra dự cảm bi thương này. “Qua đây, tôi giới thiệu đồng nghiệp mới cho cậu.” “Không cần đâu,” Kỷ Tư nhã nhặn từ chối, quay người lại nhìn đồng hồ treo tường, lại nói: “Đến giờ ăn trưa rồi, hay là để tôi mời, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện nhé?” “Quá tuyệt!” “Vậy chúng tôi không khách sáo đâu!” … Lần đầu tiên phòng làm việc nhỏ nhỏ sôi nổi lên bởi vì một người đàn ông tên là Kỷ Tư. Trong nhà ăn của sở cảnh sát, mọi người xếp ghế ngồi lại với nhau, sáu người vây thành một vòng. Thân là cô gái duy nhất trong tổ nhỏ, Hà Bội Nghi có chút nam tính và tùy tiện, cô trắng trợn tỉ mỉ ngắm Kỷ Tư một lượt, sau đó đưa ra đánh giá: “Ngoài sếp Lục ra, anh là người đàn ông có ngoại hình ngon nhất mà em từng thấy.” “Ồ?” Kỷ Tư lộ ra vẻ mặt rất hứng chí, vờ như tùy ý khoác vai Lục Khải Ân bên cạnh, chẳng mảy may để ý đến cái trừng mắt phản cảm của người kia, “Vậy anh với sếp Lục ai được hơn?” Hà Bội Nghi nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, “Nếu như chọn người tình thì anh hai tư sáu, sếp Lục ba năm bảy, nhưng nếu như chọn chồng thì em chẳng muốn chọn người nào cả.” “Tại sao?” “Bởi vì hai người đều chẳng phải là đàn ông tốt, cái mác playboy đã in trên trán hai người rồi. Cho dù biểu hiện bên ngoài có khác nhau đi nữa, thì thật ra trong xương cốt cả hai người đều là một loại, không thích hợp để gửi gắm tình cảm cũng không thích hợp để tiếp nhận tình cảm.” Hà Bội Nghi phát ngôn chắc nịch. Giác quan thứ sáu của phụ nữ mẫn cảm đến nỗi khiến người kinh ngạc. Kỷ Tư cười rồi lắc đầu, nhướn nhướn lông mày như ra hiệu ngầm với Lục Khải Ân. Lục Khải Ân chẳng ừ hử gì. Trên thực tế, Kỷ Tư dễ gần hơn trong tưởng tượng, rất hòa nhã, đối xử với ai cũng thân thiết nhiệt tình, cử chỉ mang một sự cởi mở rất có khí phách. Chẳng bao lâu sau, y đã hòa nhập vào tổ. Có người đề nghị Kỷ Tư kể về vụ án giết người liên hoàn của khu A, Kỷ Tư cũng không từ chối, tường thuật ngắn gọn súc tích một lượt. Không ba hoa khoác lác, không ôm hết toàn bộ công lao phá án vào mình, cũng không ngập ngừng, xấu hổ vì hành vi quá khác người mà mình từng làm, trông rất tự nhiên vô tư. Mọi người vẫn đang nói chuyện vui vẻ, Lục Khải Ân lại lau tay rồi đứng dậy, đồng thời vo khăn giấy đã dùng qua thành một cục rồi ném vào ly trà sữa Kỷ Tư đang định đưa đến bên miệng, đắc ý mở miệng nói: “Cũng sắp hết giờ rồi, thưa các anh chị.” Kỷ Tư hậm hực khịt mũi, “Anh vẫn thường hay khiến mọi người cụt hứng như vậy à, hay là chuyên môn phá đám tôi?” Lục Khải Ân nghe rồi đột nhiên cười xấu xa, ghé đến bên tai Kỷ Tư, thở hắt ra rồi nói một câu: “Đương nhiên là cái sau rồi, tôi tưởng cậu đã rõ điều này rồi chứ.” Ngay sau đó nghênh ngang bỏ đi. Hừ, cậu tưởng chỉ mình cậu biết chiêu này thôi á? Giữa tiếng cười vang của mọi người, Kỷ Tư ngẩn ngơ tại chỗ. Về đến tầng của mình, thành viên trong tổ nhỏ bắt đầu mạnh ai nấy làm. Kỷ Tư ngó bàn làm việc trống không của mình, túm lấy đồng nghiệp gần nhất là Thẩm Chí Lương để hỏi: “Hiện giờ tổ nhỏ của chúng ta đang điều tra vụ gì vậy?” Thẩm Chí Lương còng chưa kịp trả lời, Lục Khải Ân đã đi đến ném một chồng tài liệu trước mặt y, “Từ từ mà xem.” Tốc độ đọc của Kỷ Tư cực nhanh, gần như khiến người khác phải hoài nghi rằng y có thật sự tiếp thu được hết nội dung bên trong không. Cuối cùng y bĩu môi phát biểu ý kiến, giọng điệu hơi tiếc rẻ: “Hình như toàn là mấy vụ án vô vùng nhàm chán.” “Đúng vậy, khu B chúng tôi không có biến thái như khu A.” Lục Khải Ân lạnh lùng nói. “Chậc, thiệt là đáng tiếc.” Kỷ Tư vẫn rất phối hợp ra vẻ lấy làm tiếc. “Reng reng reng…” Điện thoại bên tay trái reo lên, Lục Khải Ân nghe, báo danh ngắn gọn. “Được, chúng tôi tới ngay lập tức.” Đặt ống nghe xuống, Lục Khải Ân hất cằm với Kỷ Tư đang hưng phấn nhìn gã, “Án lớn mà cậu muốn tới rồi đây.” Thế là đôi mắt đen láy xinh đẹp của đối phương lập tức sáng rực lên, hai luồng hào quang rực rỡ xuyên qua không khí, khiến trái tim của Lục Khải Ân nảy lên một nhịp.