Chương 1

Chiếc xe mười hai chỗ ngồi dừng lại bên đường. Nhóm nam thanh nữ tú vừa bước xuống xe vừa kêu lên bất ngờ:

– Ôi ... hoa sao nhái!

– Vàng rực cả một khoảng sân.

– Đẹp quá!

Vừa ngồi xuống bên vạt hoa sao nhái vàng tươi đang lắc lai dưới nắng vàng buổi sớm mai, anh con trai nở nụ cười thật đẹp và cắn vào một miếng khóm đóng hộp thật ngon lành. Mấy nam thanh nữ tú khác ngó chàng trai với vẻ thèm thuồng. Chàng trai giơ cao hộp "dứa đóng hộp" có in hình quả khóm vàng ươm:

– Dứa đóng hộp! Ngon tuyệt vời.

Chợt có tiếng hô:

– Cắt! Tốt lắm.

Tuấn Hưng vừa diễn để quay xong đoạn phim quảng cáo trước sự khen ngợi của đạo diễn. Nhóm bạn túa đi mỗi người một nơi.

Tuấn Hưng một mình lang thang ven bờ kênh. Trước mắt anh, vạt hoa sao nhái vàng rực khẽ lay trong cơn gió nhẹ, thoang thoảng một mùi hương thật dễ chịu.

Tuấn Hưng vẫn đang mải mê thưởng thức cảnh đẹp quanh mình, thì từ đằng xa vọng lại giọng con gái chanh chua:

– Mắt anh có vấn đề sao hả?

Anh ngơ ngác nhìn cô gái, chưa kịp nói gì cô đã xăm xăm đến gần anh, vẻ mặt giận dữ hất lên, tay chống nạnh, cô tiếp tục quát:

– Nhặt lên cho tôi ngay!

Thì ra chiếc xắc của Thảo Hoa đã bị anh giẫm lên. Anh vội nhặt nó lên chưa kịp đưa cho cô thì cô đã giật mạnh nó từ tay anh.

Anh nhẹ nhàng:

– Xin lỗi cô! Tôi không cố ý.

– Vậy hả! Không phải cố ý, là cố tình chứ gì?

Anh không chịu thua:

– À! Tôi hiểu rồi! Tôi cô tình với cô, đúng không nè.

Hơi ngượng cô đáp gọn:

– Tình con khỉ!

Ào ... ào ... ào ...

Bất chợt một trận mưa thật lớn, cả hai cuống cuồng tìm chỗ trú.

– Sao anh lại theo tôi?

– Tôi đâu có theo cô.

– Không theo mà đứng đây?

– Vậy cô đứng đây để làm gì?

– Hỏi nhảm! Trú mưa chứ làm gì.

– Thì tôi cũng vậy.

Cô không còn đáp lại được, vội kiếm chuyện:

– Anh ... đúng là xui xẻo! Trời đang trong xanh, gặp anh bỗng trở nên đen tối.

Tít ... tít ... tít ...

Có điện gọi của ba cô, ông ấy gọi cô về nhà gấp để cùng ăn cơm. Không để ý đến cơn mưa nặng hạt, cô chạy ùa ra đường.

Ạch ... ạch ...

Cô té nhào lên vạt hoa sao nhái. Anh nhanh tay lấy điện thoại chụp lại cảnh buồn cười đó với vẻ mặt thích thú, vì mặt cô lúc đó rất tệ, người thì nằm sấp, mái tóc xoăn bồng bềnh được thay bằng những lọn tóc rối ...

Vừa đau vừa quê, Thảo Hoa lớn tiếng:

– Sao anh dám chụp hình tôi?

– Ai bảo tôi chụp hình cô, tôi chụp hình mưa chứ bộ.

Vừa xem lại bức ảnh trong điện thoại anh, vừa nói:

– Tôi sẽ đem ảnh cô đăng lên báo với tựa đề “Một công chúa Nhái bên vạt hoa sao nhái”.

Cô giận không thể tả:

– Vậy mà dám nói chụp hình mưa, giả dối.

Anh đáp tỉnh bơ:

– Điện thoại của tôi, tôi có quyền.

Cô lườm anh thật sắc, rồi vội về nhà, chỉ còn lại mình anh đứng ngẩn ngơ.

Anh nhớ lại hình ảnh lúc nãy của cô bé.

– "Thật tức cười!''.

Chiếc xe đang chuyển động bỗng dừng lại, căn biệt thự vừa cổ điển vừa hiện đại hiện ra.Lâu rồi anh không về nhà, những giàn hoa leo trên hàng rào cửa đã đâm chồi nảy nở tràn đầy sức sống. Nổi bật nhất là những bông hoa vàng rực trên màu xanh non của những chiếc lá.

Bing ... boong ...

Chờ mãi, chờ mãi không thấy ai ra mở cổng, Tuấn Hưng lại nhấn chuông tiếp:

Bing ... boong ...

Đúng lúc Thảo Hoa cũng có mặt ở đó, cô nhấn chuông:

Bing ... boong ...

Dì Ba - một người hơi lớn tuổi ra mở cửa với nét mặt niềm nở:

– Mời cô Hoa vào. Cô Hằng đang chờ cô.

Tuấn Hưng cũng bước vào cửa nhưng khựng lại vì câu hỏi của bà vú:

– Bạn của cô Hoa hả?

Thảo Hoa quay sang nhìn anh. Thì ra tên đáng ghét này! Sao hắn ám mình hoài vậy ta. Cô nói lớn:

– Dạ, anh ta là thợ sửa ống nước.

Tuấn Hưng bực bội vì mình bị đổi vai từ một người mẫu quảng cáo sang “thợ sửa ống nước”. Anh đi thẳng vào trong nhà mặc dù không được mời như Thảo Hoa.

Thu Hằng từ trên lầu xuống phòng khách hí hửng:

– Ta chờ mi nãy giờ nè Hoa.

– Hoa, Bông gì! Anh Hai nè!

Cô vui mừng chạy xuống ôm chầm lấy anh Hai. Thảo Hoa cũng vừa vào đến. Thu Hằng kéo tay cô lại định giới thiệu thì Tuấn Hưng:

– Chào công chúa nhái!

Thảo Hoa kênh mặt:

– Anh dám gọi tôi là "Nháí' hả?

– Hổng chịu hả? Vậy “Công Chúa Ếch”.

– Vậy còn anh, “Cóc” hay “Ễnh ương”?

Thu Hằng chen vào:

– Hai người quen nhau hả?

Thảo Hoa nhanh miệng:

– Không quen!

Cô giận không thể tưởng, đẹp như cô mà bị gọi là ếch, nhái. Chưa lần nào cô gặp trường hợp này, vì cô được mệnh danh là "hoa khôi" của trường thời còn sinh viên.

Dì Ba vui vẻ:

– Mời cô Hoa và cậu dùng nước.

Dì Ba quay sang hỏi Thu Hằng:

– Ống nước nhà mình đâu có hư, sao cô chủ gọi thợ đến sửa vậy?

Thu Hằng ngạc nhiên:

– Ủa! Con có gọi cho ai đâu? Thợ sửa ống nước là sao?

– Thì là cậu vào cùng cô Hoa nè.

Thu Hằng cười toe:

– Là anh Hai của con đó.

Dì Ba quýnh quáng:

– Dạ, xin lỗi cậu chủ, tôi mới vào làm nên ...

Thảo Hoa lên tiếng bênh vực:

– Tại con, nên dì Ba mới hiểu lầm. Dì Ba không có lỗi.

Tuấn Hưng chen vào:

– Vậy người có lỗi là cô, xin lỗi tôi đi.

Thảo Hoa đáp tỉnh bơ:

– Còn khuya.

Thu Hằng đang tưởng tượng cảnh anh Hai của cô là thợ sửa ống nước, cô tự nghĩ, tự cười một mình, không để ý đến mọi người đang nhìn cô.

Tuấn Hưng trêu cô:

– Em đi khám bác sĩ đi, xem ở thời kỳ nào rồi?

– Anh Hai dám nói em vậy ... hả?

Chưa kịp nghe hết câu nói của Thu Hằng thì Tuấn Hưng đã bỏ lên phòng của mình. Thu Hằng hỏi nhỏ Thảo Hoa:

– Mi thấy anh ta thế nào? Không tệ chứ Hoa?

– Ừ! Không phải tệ.

Thu Hằng cao giọng:

– Anh của ta mà.

– Ta chưa nói hết câu mà mi đã vội chen vô rồi. Không phải tệ mà là quá tệ.

Nói xong, Thảo Hoa hí hửng cười, chẳng thèm nhìn đến gương mặt như quả bóng xì của Hằng.

– Anh của ta mà là “quá tệ” hả?

– Chính xác.

Cô lại nhớ đến chiếe xắc của mình nhưng không nói lại cho cô bạn thân nghe, chẳng le cô lại khờ đến mức kể chuyện ''quê" của mình. Cô thầm nghĩ:

“Chẳng biết hắn ta có bép xép với nhỏ Hằng không nữa, cái loa phát thanh ấy mà biết thì nguy to”.

Buổi chiều, Thảo Hoa ngồi một mình bên chiếc xích đu trong khu sân vườn nhà mình, dù rất bận nhưng những cây kiểng, chậu hoa của ông Thanh Hiệp được cô chăm sóc một cách kỹ lưỡng. Có nhiều lúc cô rất cô đơn vì lúc nào ba của cô cũng dành thời gian cho công việc.

Mải lo nghĩ vẩn vơ, cô chợt giật mình khi nghe tiếng kèn xe inh ỏi. Cô vội chạy nhanh ra mở cửa cho ba cô vào, với nét mặt hớn hở:

– A! Ba về. Con chờ ba lâu rồi đó.

Ông Hiệp vui vẻ xoa đầu cô ân cần:

– Ba về trễ, con cứ ăn cơm trước. Chờ ba, con đói làm sao.

– Không có ba, con không ăn đâu.

Chị Tư đã chuẩn bị bàn ăn sẵn sàng. Chị là người nội trợ tuyệt vời, đó là ưu điểm mà chị được ông Hiệp nhận vào làm giúp việc. Các món ăn của chị không những chất lượng mà còn hấp dẫn về mặt hình thức.

– Hôm nay thức ăn ngon quá!

– Vậy con ăn nhiều vào.

Thảo Hoa gắp thức ăn cho ba cô, ba cô cũng vậy. Cả hai cha con rất vui vẻ vì ngoài bữa cơm ra thì họ ít gặp nhau. Ăn cơm xong, hai cha con cô ra phòng khách xem tivi. Cô quấn quýt lấy ông, còn ông thì vuốt tóc cô con gái cưng của mình.

– Hôm nay con được nghỉ có đi đâu chơi không?

– Dạ có!

– Vui không con?

– Dạ không.

– Sao kỳ vậy con? .

– Con lại nhà nhỏ Hằng chơi, đáng lẽ rất vui nhưng ... gặp phải ''Cóc''.

– Con mà sợ cóc hả?

– Con của ba đâu có sợ. Chỉ là hổng ưa nó thôi vì nó xấu xí, đáng ghét.

Không biết lúc này anh chàng Tuấn Hưng có bị "nhảy mũí' khi người đẹp nhắc đến anh không?

Cô và ba cô xem tivi, nhưng cô lại ngủ quên. Ba cô đánh thức cô dậy:

– Con vào phòng ngủ đi, ba coi một mình được rồi.

Cô nũng nịu:

– Thôi! Con ở đây với ba.

Thấy vậy, ông càng thượng cô hơn. Ông tắt tivi để cho cô chịu lên phòng, ông cũng về phòng của mình nhưng ông vẫn chưa ngủ. Tách cà phê vẫn còn đầy, ông không ngủ được vì lớn tuổi hay là vì việc mở rộng qui mô làm ăn. Ông là một nhà kinh doanh rất tài giỏi, trên thương trường thì ông rất nổi bật. Còn tình trường thì có lẽ không may mắn lắm vì vợ của ông đã mất sau khi sanh Thảo Hoa. Một mình ông vừa là cha vừa là mẹ. Vì vậy, ông rất mực thương yêu cô.

Thảo Hoa đang dẫn cả đoàn du lịch nước ngoài sang tham quan khu du lịch cù lao Thới Sơn. Đây là nơi mà ai đã từng đến thì không thể quên, còn những ai chưa có dịp đến thì thích thú tò mò khi được kể lại. Để đến được nơi này du khách sẽ phải ngồi thuyền, đó là một cảm giác thật tuyệt. Những chùm nhãn xuống to tròn, chín vàng dần dần hiện ra gây sự chú ý cho du khách. Những cặp mắt đổ dồn về một phía, miệng trầm trồ khen.

Dòng chũ “Kính chào quý khách” đang xuất hiện, cả đoàn lần lượt leo lên đất liền. Cô dẫn mọi người tham quan xung quanh, ai cũng quay phim và chụp lại những cảnh đẹp mộc mạc, đầy thân thiện này.

Bỗng một anh thanh niên cao to, mang nét đẹp vừa Tây vừa ta đề nghị cô:

– Chúng ta có thể câu cá được không cô Hoa?

Cô mỉm cười duyên dáng:

Tất nhiên là được.

– Anh có thể nói được tiếng Việt sao?

– Không dám, chỉ biết chút ít.

Cả đoàn cùng nhau câu cá. Nhưng sự kiên nhẫn thì cũng có mức độ vì chẳng có con cá nào cắn câu nên họ bắt đầu chán. Cô hiểu được điều đó nên đã tổ chức cho họ chèo xuồng tham quan những vườn trái cây.

Buổi tham quan kết thúc, cô dẫn cả đoàn du lịch về khách sạn để họ nghỉ ngơi. Mọi người chào cô bằng tiếng Anh:

– Chúc cô buổi tối tốt lành.

Cô mỉm cười với vẻ thân thiện:

– Cám ơn. Mọi người cũng vậy nha.

Cô chưa kịp rời khỏi khách sạn thì tiếng chuông điện thoại đổ dồn:

Tít ... tít ...

– Cô Hoa hả? Tôi là John nè.

– Có chuyện gì không anh John?

– Tôi có thể mời cô đi ăn tối được không?

Chẳng lẽ lại từ chối, cô đành nhận lời:

– OK. Nhưng tôi phải về nhà rồi mới đi được.

John vui mừng:

– Tôi sẽ chờ cô.

Gần nửa giờ sau, sự chờ đợi của anh đã có kết quả. Cô đến gần anh nói khẽ:

– Chúng ta có thể đi được rồi.

Anh quay lại dán mắt vào cô:

– Cô rất tuyệt.

Anh không hề quá lời vì trông cô bây giờ như một nàng công chúa Bạch Tuyết. Chiếc váy hoa trẻ trung kết hợp với chiếc áo hợp tông màu, mái tóc lượn sóng bồng bềnh, gương mặt trắng nõn, bầu bĩnh đáng yêu.

Cô cười thật tươi:

– Anh quá khen tôi rồi.

– Cô Hoa chọn địa điểm ăn tối đi.

Không phải nhà hàng cũng chẳng phải quán ăn sang trọng, cả hai bước vào quán ăn truyền thống bún riêu cua. Cả hai ngồi xuống bàn, cô gọi chủ quán:

– Dạ, cho em hai tô bún riêu.

Mùi thơm từ tô bún riêu cua bay ra làm cô cảm thấy đói hơn, đã lâu rồi cô chưa có dịp đến đây ăn món khoái khẩu của mình vì cô thường ăn tối ở nhà với ba cô. Cô thì ăn rất ngon lành, còn anh thì không ăn được vì mùi của mắm ruốc.

Anh không dám chê nó, nhưng ăn thì ...chao ôi ...

Anh chỉ nhìn cô ăn. Mải lo ăn cô chẳng để ý gì đến anh. Ăn xong, cô quay sang anh:

– Ngon quá, đúng không anh?

– Tôi ... tôi ...

Cô ngạc nhiên nhìn anh rồi nhìn xuống tô bún còn nguyên, cô bật cười:

.

– Xin lỗi, tôi quên, người nước ngoài như anh làm sao ăn được món này.

– Không sao, nhìn cô ăn tôi cũng thấy no rồi.

Cô thấy để cho anh đói thì không ổn nên cô đến nhà hàng mua một phần ăn tối cho anh, anh nhận với vẻ cám ơn và hối tiếc:

– Vậy là tôi phải ăn một mình sao?

– Đúng vậy.

Cô chào tạm biệt anh, anh thì không muốn vậy nhưng đành phải ... Anh ngước lên bầu trời nhìn những vì sao lung linh tỏa sáng, anh thầm nghĩ chúng giống như cô luôn luôn tỏa sáng – Dạ thưa giám đốc. Cậu John ...muốn gặp ông.

– Được, mời cậu ta vào.

Ông Thanh Hiệp vừa đặt máy xuống thì anh gõ cửa.

Cốc ... cốc ...

Ông vui vẻ:

– Chào cháu. Lâu rồi không gặp.

– Dạ, bác vẫn khỏe chứ?

Ông tỏ ra thân mật:

– Ba má cháu bên đó sức khỏe cũng tốt chứ?

Anh lễ phép trả lời:

– Dạ, rất tốt ạ.

Ông tiếp lời anh:

– Chuyện làm quen với Thảo Hoa thế nào rồi con?

– Dạ, rất thành công, cô ấy tưởng con là khách du lịch thôi.

– Ổn rồi. Con thấy con gái bác thế nào?

– Dạ, rất tuyệt ạ!

Ông hiểu được nếu cuộc gặp gỡ giữa Thảo Hoa và anh đi từ công việc thì tốt hơn. Nếu cô biết được anh là con rể tương lai mà ông chọn thì chắc chắn cô sẽ phản đối quyết liệt. Thời đại này mà còn cảnh ''cha mẹ đặt đâu con ngồi đó" sao? Nó xảy ra bởi vì ông quá thương yêu cô, muốn cô được sống trong giàu sang, hạnh phúc.

Ông căn dặn anh cẩn thận:

– Con đừng bao giờ cho Hoa biết con và bác quen nhau.

Ông vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa phòng:

Cốc ... cốc ... cốc ...

Ông ngạc nhiên, sao nhân viên không thông báo là ông có khách. Hôm nay sao làm việc mất nguyên tắc vậy, cho khách lên mà không gọi điện thoại thông báo, ông lên tiếng:

– Mời vào!

Thảo Hoa mở cửa vào. Cả ba cô và anh đều hơi hốt hoảng, cô lẽ vì họ sợ cô biết là họ quen nhau. Đúng là “có tật giật mình”. Cô hơi ngượng vì thấy ba cô đang tiếp khách. Cô chào ba và anh. Cô định ra ngoài cho họ làm việc nhưng ba cô như hiểu ý cô, ông nhìn cô con gái cưng:

– Ngồi xuống uống nước, đợi ba chút nha.

Cô quay sang ba hờn dỗi:

– Con tưởng ba lo công việc hơn là buổi cơm trưa của cha con mình chứ.

– Ba đâu dám quên con gái cưng của ba đâu. Tại ...

Cô tiếp lời ông:

– Tại anh này đúng không ba?

Cô nhận ra đó là người mà cô vô tình cho ăn ''bún riêu nhìn''. Anh thì giả bộ như quên cô. Cô nhanh miệng:

– Anh có phải John không?

Anh đáp tỉnh bơ:

– Đúng rồi.

– Anh không nhớ tôi sao? Có lần mình đi ăn chung đó, bún riêu đó.

Anh cười cười:

– Tôi nhớ rồi. Cô vẫn khỏe chứ?

– Cám ơn anh, tôi vẫn khỏe.

– Còn anh?

– Tôi cũng vậy.

– Anh nói tiếng Việt rành quá vậy?

– Ba má tôi là người Việt mà.

Ông Hiệp làm ra vẻ ngạc nhiên:

– Con quen với John sao?

– Dạ!

Lo nói chuyện cô không hay cái bụng đang phản chủ, nó cứ đánh ''tùng xèng" như muốn thông báo cho cô đã đến giờ cơm. Ông Hiệp quay qua John:

– Hay cậu về nhà dùng cơm với cha con tôi?

Anh lễ phép:

– Dạ thôi! Con về để cho bác và cô Hoa về nhà dùng cơm.

Dù rất muốn đi nhưng anh phải từ chối. Ông Hiệp cảm thấy an toàn khi nghe anh từ chối, nếu anh mà đi thật thì chắc cô sẽ hỏi ông vì sao lại mời anh ta về nhà ăn cơm khi chỉ là đối tác làm ăn.

Đúng như dự đoán của ông, Thảo Hoa ngạc nhiên:

– Sao ba lại mời anh ấy về nhà?

Ông không hề lúng túng đáp lại:

– Không lẽ con và ba về nhà ăn cơm. Còn anh ta ngồi đó mà không ''mời lơí' coi sao được.

Cô ôm ông, hôn ông ra vẻ hài lòng vì bữa cơm của gia đình cô ít khi có người ngoài. Cô choàng vào tay ông, cả hai rời khỏi công ty.

– Ha ... ha ... ha ...

Thảo Hoa cười to trước màn hình tivi, cô đang xem chương trình hoạt hình Tomvà Jerry. Cô ngồi dựa trên chiếc ghế xa-lông, hai chân gác lên cái bàn nhỏ bên cạnh bộ ghế, tay cầm hạt dẻ thảy lên cao rồi đưa miệng ra hứng. Cô rất thích thú với kiểu ăn này.

Hộp hạt dẻ vơi dần, vơi dần, nhìn lên màn hình, hai chữ ''Quảng cáó' to đùng, thế là phim hoạt hình của cô đã chấm dứt. Cô bực bội. Tại cái pha quảng cáo chết tiệt này, gì mà dầu gội đầu, gì mà mát lạnh sảng khoái, bán ế cho nên quảng cáo để bán chạy. Cô trợn mắt lên khi nhìn thấy người đang quảng cáo là Tuấn Hưng. Cô trề môi:

– Hãng dầu gội đầu này hết người để chọn sao mà đi chọn tên này.

Cô cười đắc ý:

– Đã ế nay càng ế hơn. Rồi tên này sẽ bị chấm dứt hợp đồng vì tội làm cho sản phẩm bán ra bị ngưng trệ.

Cô đang liên tưởng những chuyện trái ngược, bỗng giật mình khi tiếng chuông điện thoại đổ dồn. Cô lại mở xắc tay ra định lấy điện thoại nghe nhưng nó không có ở trong đó, trên bàn cũng không có, tiếng chuông thì cứ réo mãi.

Cô lầm bầm một mình:

– Ta mà tìm được ngươi thì ta tắt nguồn luôn vì cái tội ''chơi trốn tìm" với ta.

Sau một lúc im lặng thì tiếng chuông lại reo lên. Cô bực bội:

– Mi đang ở đấư vậy hả?

Thì ra con dế yêu của cô nằm dưới chân bàn, do lúc nãy cô gác chân lên bàn sơ ý đá nó không chút thương tiếc. Cô xoa xoa điện thoại như có lỗi:

– Ta đâu biết ngươi bị ta ... đâu. Bù lại ta sẽ không tắt nguồn ngươi.

Cô có bình thường không khi nói chuyện với điện thoại? Cô lại nghĩ đến Tuấn Hưng. Hắn đúng là xui xẻo mà, gặp hắn trên tivi mà cũng không may, nếu hắn lại đứng trước mặt mình thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?

– Đồ ... mây đen!

Tít ... tít ... tít ...

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn, Thảo Hoa cười tươi rói:

– Ta biết thế nào mi cũng sẽ điện thoại lại mà.

Đầu dây bên kia, Thu Hằng thắc mắc:

– Sao nãy giờ mi không nghe máy.

Thảo Hoa buông gọn:

– Tại anh mi chứ ai.

Cô biết mình lỡ lời, không biết nhỏ Hằng có duy diễn lung tung không nữa.

– A! Thì ra mi đang thả hồn rình nhà của ta, biết vậy ta đâu cần gọi điện cho mi chi cho tốn tiền, tiếc ghê.

Cô mím chặt môi lại:

– Vậy mi cúp máy đi, ta chẳng thèm nói chuyện với người họ ''Keó' tên "Kiệt".

Thu Hằng nhẹ giọng:

– Thôi mà, đừng giận mà. Có giận thì giận lâu lâu nha.

Cả hai cùng nhau cười vì câu ''có giận thì giận lâu lâu nhá', đây là câu nói của hai cô khi một trong hai muốn đối phương hết giận.

– Mi gọi ta có gì không vậy?

– Có mới gọi, không có gọi làm gì?

– Mi nói đi, nhanh lên ta còn phải đi tắm nữa.

– Chưa tắm hả? Hèn chi ta nghe mùi chua. Thôi, tắm làm gì, để dành ...

Mặt Thảo Hoa nhăn lại, nhưng đâu chịu thua:

– Mùi đó là của mi, vậy mà bảo của ta, cho đỡ quê chứ gì, ta hiểu, ta hiểu.

Nói xong cô cười khanh khách. Thu Hằng không đùa nữa, cô đi thẳng vào vấn đề:

– Mi rảnh không? Tối nay tụi mình đi shop- ping nha.

– OK! Vậy mấy giờ? Mi ghé nhà ta rước nha. Có mi, ba ta sẽ không lo.

– Lớn rồi mà cứ ba ba.

– Vậy đó! Có người không được quan tâm như ta ganh tị kìa.

– Ai thèm ganh tị, với "công chúa Ếch" làm gì.

Thu Hằng nhanh tay tắt máy, nếu không thì cô sẽ phải chịu nghe tiếng “pháo nổ” từ đầu dây bên kia.