Vần A
Ai buồn ai khóc thiết tha
Tui vui tui cũng chan hoà giọt châu
Ai đem con sáo sang sông
Để cho con sáo sổ lồng bay cao
Ai ai cũng tưởng bậu hiền
Cắn cơm không bể, cắn tiền bể hai
Ai đi bờ đắp một mình
Phất phơ chiếc áo giống hình phu quân
Ai đi đâu đấy hỡi ai
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm
Ai đi đường ấy hỡi ai
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm
Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc, đi tìm biển Đông
Ai đi muôn dặm non sông
Để ai chứa chất sầu đong vời đầy
Ai đi sục sịch ngoài hàng dưa
Phải chăng chú thợ mộc với cái cưa cái bào
Ai đi sục sịch ngoài hàng rào
Phải chăng chú thợ mộc với cái bào cái cưa
Ai kêu là rạch, em gọi là sông
Phù sa theo nước chảy mênh mông
Sông ơi, thấm mát đời con gái
Chẳng muốn lià sông, chẳng muốn lấy chồng
Ai làm cho bướm lìa hoa
Cho chim xanh nỡ bay qua vườn hồng
Ai làm cho dạ em buồn
Cho con bướm lụy, chuồn chuồn lụy theo
Ai làm Nam Bắc phân kỳ
Cho hai giòng lệ đầm đìa nhớ thương
Ai mà nói dối cùng ai
Thì trời giáng hạ cây khoai giữa đồng
Ai mà nói dối cùng chồng
Thì trời giáng hạ cây hồng bờ ao
Ai nhứt thì tôi đứng nhì
Ai mà hơn nữa tôi thì thứ ba
Ai ơi chí ở cho bền
Dù ai xoay hướng đổi nền mặc ai
Dù ai nói Đông nói Tây,
Ta đây vẫn vững như cây giữa rừng
Ai ơi chơi lấy kẻo già
Măng mọc có lứa người ta có thì
Chơi xuân kẻo hết xuân đi
Cái già sồng sộc nó thì theo sau
Ai ơi chớ nghĩ mình hèn
Nước kia dù đục lóng phèn cũng trong
Ai ơi chớ vội cười nhau
Cười người hôm trước hôm sau người cười
Ai ơi chớ vội cười nhau
Cây nào mà chẳng có sâu chạm cành
Ai ơi đã quyết thì hành
Đã đốn thì vác cả cành lẫn cây
Ai ơi đã quyết thì hành
Đã đan thì lặn, tròn vành mới thôi
Ai ơi đừng bỏ ruộng hoang
Bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu
Ai ơi đừng lấy học trò
Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm
Ai ơi ở chí cho bền
Dù ai xoay hướng đổi nền mặc ai
Ai về Bình Định mà coi
Đàn bà cũng biết múa roi, đi quyền
Ai về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười
Ai về em gởi bức thơ
Hỏi người bạn cũ bây giờ nơi nao
Non kia ai đắp mà cao
Sông kia, biển nọ ai đào mà sâu
Anh buồn có chỗ thở than
Em buồn như ngọn nhang tàn thắp khuya
Anh đã có vợ hay chưa?
Mà anh ăn nói gió đưa ngọt ngào
Mẹ già anh ở nơi nao
Để em tìm vào hầu hạ thay anh
Anh đi ba bữa anh về
Rừng sâu nước độc anh đừng ở lâu
Anh đi đường ấy xa xa
Để em ôm bóng trăng tà năm canh
Nước non một gánh chung tình
Nhớ ai ai có nhớ mình hay chăng
Anh đi em một ngó chừng
Ngó sông sông rộng, ngó rừng rừng sâu
Anh đi em một ngó chừng
Ngó trăng trăng lặn, ngó rừng rừng sâu
Anh đi, em ở lại nhà
Hai vai gánh vác mẹ già, con thơ
Lầm than bao quản muối dưa
Anh đi, anh liệu chen đua với đời
Anh đi kiệu lộng ba bông
Bỏ em cấy lúa đồng không một mình
Anh em bốn bể là nhà
Người dưng khác họ vẫn là anh em
Anh Hai, anh tính đi "mô" ?
Tôi đi chợ Tết, mua khô cá thiều
Anh lấy được em bỏ công ao ước
Em lấy được anh thoa? dạ ước ao
Anh nói với em nhiều tiếng thâm trầm
Nằm đêm nghĩ lại nát bằm lá gan
Anh ơi anh ở lại nhà
Thôi đừng vui thú nguyệt hoa chơi bời
Còn tiền kẻ rước, người mời
Hết tiền, chẳng thấy một người nào ưa
Anh ơi đi lính cho Tây
Con dại cả bầy bỏ lại ai nuôi
Anh ơi em chẳng lấy đâu
Anh đừng cạo mặt, nhổ râu tốn tiền
Anh ơi nơm cá xong chưa
Xuồng em neo đợi chờ trưa anh về
Anh ơi uống rượu thì say,
Bỏ ruộng ai cày, bỏ giống ai gieo
Anh thương em trầu hết lá lươn
Cau hết nửa vườn, cha mẹ nào hay
Dầu mà cha mẹ có hay
Nhứt đánh nhì đày, hai lẽ mà thôi
Gươm vàng để đó em ôi
Chết thì chịu chết, lià đôi anh không lià
Anh tỷ như phận anh
Chẳng thà ở lều tranh
Như thầy Tăng, thầy Lô.
Cũng không ham mộ,
Như Vương Khải, Thạch Sùng
Đạo người giữ vẹn, bần cùng sá chi
Anh về bán ruộng cây da
Bán cặp trâu già, mới cưới đặng em.
Anh về đếm hết sao trời
Em đây kết tóc ở đời với anh
Anh về em chẳng dám đưa
Hai hàng nước mắt như mưa tháng Mười
Ăn lắm thì hết miếng ngon
Nói lắm thì hết lời khôn hóa rồ
Ăn đong cho đáng ăn đong
Lấy chồng cho đáng hình dong con người
Ăn sao cho được mà mời
Thương sao cho được vợ người mà thương
Ăn cây sung ngồi gốc cây sung
Lấy anh thì lấy, nằm chung không nằm
Tui vui tui cũng chan hoà giọt châu
Ai đem con sáo sang sông
Để cho con sáo sổ lồng bay cao
Ai ai cũng tưởng bậu hiền
Cắn cơm không bể, cắn tiền bể hai
Ai đi bờ đắp một mình
Phất phơ chiếc áo giống hình phu quân
Ai đi đâu đấy hỡi ai
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm
Ai đi đường ấy hỡi ai
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm
Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc, đi tìm biển Đông
Ai đi muôn dặm non sông
Để ai chứa chất sầu đong vời đầy
Ai đi sục sịch ngoài hàng dưa
Phải chăng chú thợ mộc với cái cưa cái bào
Ai đi sục sịch ngoài hàng rào
Phải chăng chú thợ mộc với cái bào cái cưa
Ai kêu là rạch, em gọi là sông
Phù sa theo nước chảy mênh mông
Sông ơi, thấm mát đời con gái
Chẳng muốn lià sông, chẳng muốn lấy chồng
Ai làm cho bướm lìa hoa
Cho chim xanh nỡ bay qua vườn hồng
Ai làm cho dạ em buồn
Cho con bướm lụy, chuồn chuồn lụy theo
Ai làm Nam Bắc phân kỳ
Cho hai giòng lệ đầm đìa nhớ thương
Ai mà nói dối cùng ai
Thì trời giáng hạ cây khoai giữa đồng
Ai mà nói dối cùng chồng
Thì trời giáng hạ cây hồng bờ ao
Ai nhứt thì tôi đứng nhì
Ai mà hơn nữa tôi thì thứ ba
Ai ơi chí ở cho bền
Dù ai xoay hướng đổi nền mặc ai
Dù ai nói Đông nói Tây,
Ta đây vẫn vững như cây giữa rừng
Ai ơi chơi lấy kẻo già
Măng mọc có lứa người ta có thì
Chơi xuân kẻo hết xuân đi
Cái già sồng sộc nó thì theo sau
Ai ơi chớ nghĩ mình hèn
Nước kia dù đục lóng phèn cũng trong
Ai ơi chớ vội cười nhau
Cười người hôm trước hôm sau người cười
Ai ơi chớ vội cười nhau
Cây nào mà chẳng có sâu chạm cành
Ai ơi đã quyết thì hành
Đã đốn thì vác cả cành lẫn cây
Ai ơi đã quyết thì hành
Đã đan thì lặn, tròn vành mới thôi
Ai ơi đừng bỏ ruộng hoang
Bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu
Ai ơi đừng lấy học trò
Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm
Ai ơi ở chí cho bền
Dù ai xoay hướng đổi nền mặc ai
Ai về Bình Định mà coi
Đàn bà cũng biết múa roi, đi quyền
Ai về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười
Ai về em gởi bức thơ
Hỏi người bạn cũ bây giờ nơi nao
Non kia ai đắp mà cao
Sông kia, biển nọ ai đào mà sâu
Anh buồn có chỗ thở than
Em buồn như ngọn nhang tàn thắp khuya
Anh đã có vợ hay chưa?
Mà anh ăn nói gió đưa ngọt ngào
Mẹ già anh ở nơi nao
Để em tìm vào hầu hạ thay anh
Anh đi ba bữa anh về
Rừng sâu nước độc anh đừng ở lâu
Anh đi đường ấy xa xa
Để em ôm bóng trăng tà năm canh
Nước non một gánh chung tình
Nhớ ai ai có nhớ mình hay chăng
Anh đi em một ngó chừng
Ngó sông sông rộng, ngó rừng rừng sâu
Anh đi em một ngó chừng
Ngó trăng trăng lặn, ngó rừng rừng sâu
Anh đi, em ở lại nhà
Hai vai gánh vác mẹ già, con thơ
Lầm than bao quản muối dưa
Anh đi, anh liệu chen đua với đời
Anh đi kiệu lộng ba bông
Bỏ em cấy lúa đồng không một mình
Anh em bốn bể là nhà
Người dưng khác họ vẫn là anh em
Anh Hai, anh tính đi "mô" ?
Tôi đi chợ Tết, mua khô cá thiều
Anh lấy được em bỏ công ao ước
Em lấy được anh thoa? dạ ước ao
Anh nói với em nhiều tiếng thâm trầm
Nằm đêm nghĩ lại nát bằm lá gan
Anh ơi anh ở lại nhà
Thôi đừng vui thú nguyệt hoa chơi bời
Còn tiền kẻ rước, người mời
Hết tiền, chẳng thấy một người nào ưa
Anh ơi đi lính cho Tây
Con dại cả bầy bỏ lại ai nuôi
Anh ơi em chẳng lấy đâu
Anh đừng cạo mặt, nhổ râu tốn tiền
Anh ơi nơm cá xong chưa
Xuồng em neo đợi chờ trưa anh về
Anh ơi uống rượu thì say,
Bỏ ruộng ai cày, bỏ giống ai gieo
Anh thương em trầu hết lá lươn
Cau hết nửa vườn, cha mẹ nào hay
Dầu mà cha mẹ có hay
Nhứt đánh nhì đày, hai lẽ mà thôi
Gươm vàng để đó em ôi
Chết thì chịu chết, lià đôi anh không lià
Anh tỷ như phận anh
Chẳng thà ở lều tranh
Như thầy Tăng, thầy Lô.
Cũng không ham mộ,
Như Vương Khải, Thạch Sùng
Đạo người giữ vẹn, bần cùng sá chi
Anh về bán ruộng cây da
Bán cặp trâu già, mới cưới đặng em.
Anh về đếm hết sao trời
Em đây kết tóc ở đời với anh
Anh về em chẳng dám đưa
Hai hàng nước mắt như mưa tháng Mười
Ăn lắm thì hết miếng ngon
Nói lắm thì hết lời khôn hóa rồ
Ăn đong cho đáng ăn đong
Lấy chồng cho đáng hình dong con người
Ăn sao cho được mà mời
Thương sao cho được vợ người mà thương
Ăn cây sung ngồi gốc cây sung
Lấy anh thì lấy, nằm chung không nằm