Chương 1

Phần 1

- Liêm! Dậy đi! Tới nơi rồi!

Đức Liêm giật mình choàng tỉnh, anh mỉm cười với người phụ xế thân quen trong lúc chiếc xe khách mười lăm chỗ ngồi vừa đỗ lại bên đường. Mang túi đồ nặng trịch xuống để trước mặt Liêm, phụ xế vừa chờ lấy tiền vừa cười hỏi:

- Bữa nay là ngày nghỉ, mệt lắm sao mà ngủ khò vậy?

Đức Liên đưa tiền xong cười:

- Đêm qua thức đến sáng viết bài cho kịp gửi để hôm nay về đây xả hơi cho đầu óc thanh thản một chút.

- Vậy hả? Thôi, bye nghen!

Phụ xế vừa leo lên xe chưa kịp đóng cửa thì đã nghe tiếng Liêm dặn với theo:

- Nhớ ngày mốt ghé đón em về nghen!

- OK!

Chiếc xe khách quen thuộc vọt đi, Liêm mỉm cười nhìn theo rồi ngoắc một chiếc xe ôm. Từ lộ cái về đến nhà ngoại cũng mất khoảng bốn cây số nên Liêm phải đi xe ôm. Quê ngoại cách thành phố Hồ Chí Minh nơi Liêm làm việc chỉ có hơn trăm cây số nên thỉnh thoảng Đức Liêm vẫn về thăm ngoại và mẹ vào những dịp lễ hoặc ngày nghỉ cuối tuần. Mỗi lần về lại nơi đây, Đức Liêm thấy rất thoải mái. Có lẽ vì tâm hồn bình dị nên anh yêu sông nước trái cây và khung cảnh êm đềm hơn là những ngọn đèn xanh đỏ và không khí xô bồ trên thành phố, nhưng vì làm trên ấy thì có nhiều cơ hội tiến thân nên Liêm đành xa quê nhà. Liêm nhớ hôm Khỉa giã từ mình để về quê, Khải cũng nói như vậy. Cùng làm chung một tòa soạn, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên Khải đã chuyển về làm đâu như gần miệt này. Chia tay đã nhiều tháng nay nhưng hai người chưa có dịp liên lạc nhau.

Cha Liêm mất sau khi anh trai Liêm lập gia đình và ra ở riêng được một năm. Từ khi Liêm về thành phố làm việc, nhà chỉ còn ngoại và mẹ. Ngoại đã trên 7 mươi, còn mẹ Liêm cũng xấp xỉ năm mươi nhưng bà còn trẻ và khỏe lắm. Cái đáng nói là cả hai không vướng vào một chứng bệnh nan y nào. Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với con cái.

- Dừng lại! Dừng lại đây chú ơi!

mãi nghĩ ngợi mà xe đến nơi Liêm mới giật mình nhận ra. Không nói cũng biết bà và mẹ mừng cỡ nào khi thấy Liêm quảy túi vào nhà:

- Trời ơi! Con mua chi mà nhiều dữ vậy con?

- Có gì nhiều đâu ngoại, để dành cho ngoại và mẹ ăn dần khi con chưa về...

Đức Liêm nói đùa và cười rất dễ thương khiến lòng già cảm thấy ấm áp lạ thường! Đêm đó Liêm nằm trên võng ở phòng ngoài nói chuyện với bà và mẹ mà ngủ lúc nào không hay. Bà ngoại thấy cháy ngủ say bảo nhỏ với mẹ Liêm:

- Thôi, con để cây quạt máy cho nó kẻo muỗi cắn. Để cho nó ngủ chừng nào thức giấc thì vô mùng cũng không sao.