Xế chiều, xóm chài lại nhộn nhịp hẳn ra, cái nhộn nhịp như sức trẻ trong cơ thể vạm vở tuôn trào. Các đoàn tàu hối hả về với những khoang đầy ấp những chiến lợi phẩm của biện Những ghe thuyền câu mực vội vã ra khơi với đầy đủ dụng cụ cần thiết. Nhịp độ làm việc của mọi người trên bờ cũng

thế, nhanh nhẹn, tháo vát, vội vàng. Và không khí ồn ào náo nhiệt ấy chỉ vài giờ sau đã biến mất, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ bờ, tiếng ì ập phát ra từ những khe nước, tiếng gió rít từng hồi. Biển không bao giờ yên lặng. Đôi khi biển lại thét gào điên cuồng vô cớ. Biển có bộ mặt của thiên thần và cả của quỉ dữ.

Biển là người tình dịu dàng thỉnh thoảng lại nổi cơn thịnh nộ. Biển ban phát một cách bao dung và cướp đi cũng rất lạnh lùng, tàn ác. Nhưng dầu biển ra sao và như thế nào, người dân của xóm chài vẫn yêu biển nồng nàn. Mối tình ấy đã trải qua nhiều thế hệ mặc dù, không một gia đình nào ở đây không bị biển cướp đi một vài người thân. Thế nhưng mọi người vẫn sống nhờ biển và đôi khi chết chỉ vì biển. Đã có một số người rời biển đi tìm cuộc sống khác, nhưng sau đó lại trở về. Họ không xa cách được biển, họ sống bằng hơi thở nồng nàn của gió ngàn, tim họ đập theo nhịp sóng biển, màu da của họ có pha vị mặn của biển khơi, và họ đã không tìm thấy ở bất cứ nơi nào sự chan hòa đằm thắm như nơi này, một xóm chài hẽo lánh đầy ấp tình người, tình biển.

Vào những đêm trăng sáng, những bước chân tình nhân vui đùa trên biển, những đốm sáng lân tinh theo gót họ làm sáng rọi vùng biển. Ngày ấy, Mật và Tuấn cũng thường ra đây xủi nước để tạo thành những đốm sáng ấy để thách đố nhau ai nhiều, ai ít. Có lẽ tình yêu của cha và mẹ quá ngọt ngào nên

Mật có cái tên như thế. Đó cũng là cái cớ để cho Tuấn thường trêu ghẹo: "Chỉ khẽ gọi tên em, cũng đủ nghe ngọt lòng". Và mỗi lần nghe Tuấn nói thế, Mật khẻ cau mày tỏ vẻ giận hờn dù rằng Mật cảm thấy xúc động thật nhiều khi nhìn ánh mắt của anh lúc đó. Trong câu nói tuy ngõ ý cợt đùa nhưng

mắt nhìn thật đằm ấm thiết thạ Hình như từ khi quen biết rồi tình cảm ngày một sâu đậm hơn , chưa bao giờ Mật nghe một lời yêu hoặc thương thốt ra từ môi miệng Tuấn, chỉ ánh mắt nhìn, chỉ những lần nắm tay bất chợt, thế cũng đủ thay bao lời mà anh chưa nói. Đôi khi nhìn trộm Tuấn từ xa, Mật có cảm tưởng anh muốn mang lại cho Mật một cái gì đó thiết thực hơn là những lời nói suông, dầu đó là những lời nồng nàn mà cô gái nào cũng mong đợi nơi người mình thương. Thỉnh thoảng , vào những đêm trăng chiếu sáng ngời cả mặt biển

đen, khi hai người sóng bước bên nhau, anh cũng khẽ nắm tay Mật, thì thầm những mơ ước ngày sau.

Nhưng, bây giờ, vầng trăng sáng lung linh vào những đêm rằm không còn lôi cuốn bước chân Mật. Đối với Mật đó là một vầng trăng chết, một vầng trăng đã tàn phai từ lúc Mật không còn anh trên cõi đời này. Sóng biển đã cướp mất Tuấn của Mật, người ta không tìm được xác thân anh. Ngày Tuấn ra khơi vào một đêm trăng bạc, vầng trăng vừa đủ tròn nhưng ánh lên một màu bàng bạc tỏa xuống màn đêm, chỉ vừa soi rọi trên ngọn núi xa xạ Đêm ấy, dưới ánh trăng nhàn nhạt đó, Tuấn vội lên tàu ra khơi với vài người bạn để kịp theo đuổi theo làn cá biển. Anh còn căn dặn Mật: "Đêm mai nhớ đợi anh tại đây, nhớ đấy!". Mật đã đến, đã đợi một

chuyến đi mãi mãi không về của anh.

Không một ai biết tin về chuyến đi của những đó, họ chỉ biết về một cơn bão nhỏ ngoài khơi, cơn bão không đủ tràn bờ kia đó có là nguyên nhân của sự không về của họ? Không ai nắm chắc và ai cũng tránh không trả lời được câu hỏi của Mật về anh. Và, Mật đã mong chờ mãi đến giờ đúng một năm

tròn. Trong ý tưởng của Mật, vẫn còn le lói một chút hy vọng mỏng manh, một ngày nào đó , tàu anh sẽ trở về, sẽ về...

Đêm nay, dưới ánh sáng bạc của những đêm mà vầng trăng vừa đủ tròn nhưng chưa đủ sáng màu vằng vặc , Mật lại ra ngồi trên ghềnh đá quen thuộc từ bao nay để trông đợi, để hy vọng. Biển đêm không xanh màu ngọc bích mà bàng bạc màu xám đục bởi ánh trăng non. Nàng không là người điên cũng không còn là một người tỉnh, Mật dật dờ giữa hai trạng thái ban ngày thì tuyệt vọng nhưng đêm lại cố trông ngóng mong chờ. Mật trốn chạy hình ảnh thơ mộng cũ của mình vào những đêm

trăng rực sáng. Nàng sợ hải những đêm không trăng, lúc đó biển đen ngòm như há táp mọi niềm vui. Vì thế Mật chỉ ra đây vào những buổi trăng non, không sáng và vừa đủ soi rọi hình ảnh nhạt nhòa của nàng dưới bờ biển vắng. Đây cũng là thời

điểm chia xa cuối cùng của nàng và Tuấn. Và cũng là lúc vắng người nhất. Đôi lúc chỉ có biển và Mật, chỉ có tiếng sóng và sự mong chờ.

Khi Mật còn nhỏ, nơi xóm chài này , có một người con gái điên loạn, cứ tóc xỏa bờ vai, chân trần đi dọc theo bờ cát miệng lảm nhảm những câu vô nghĩa. Đám con nít của bọn Mật đi theo sau cô ta , hò hét với nhau:

- Bà điên! Tụi bây ơi, bà điên!

- A! Bà điên, ăn cắp chuối chiên, ở tù ba tháng, ăn cắp bánh tráng, ở tù ba năm...

- Tụi bây ơi, đi theo bả đi.

Và đám rồng rắn cứ nối đuôi chạy theo một cách thích thú như là một trong những trò chơi của bọn chúng. Cho đến khi tình cờ khám phá ra một trò gì thú vị hơn hoặc bị một người nào đó can ngăn chúng mới chịu buông rơi trò đùa quái ác đó ra. Mật thắc mắc hỏi mẹ:

- Tại sao cô ấy bị điên vậy mẹ?

- Ừ, thì cô ấy có mgười thân bị chết vì bão nên cô ấy mới mất trí nhớ như vậy. Tội nghiệp ba mẹ cả anh trai đều mất cả. Mẹ còn căn dặn thêm:

- Con không được theo chọc phá người ta nghe chưa, cô ấy điên mà điên hiền. Phải thương người bạc phước con ạ. Từ đó, Mật không còn vui thích gì với trò đùa quái ác ấy nữa , đôi khi Mật còn tỏ vẻ người lớn khuyên không cho những người bạn mình tiếp tục khuấy phá cô gái đáng thương đó.

Nhưng , tuổi thơ thường hồn nhiên , chúng đâu tự nhận thức rằng mình đang cười đùa , đang nô giởn bằng sự mất mát khổ đau của người khác. Sau đó thỉnh thoảng Mật theo dõi thấy cô ấy cứ thừ người ngồi trên bờ biển, mắt nhìn vào một khoảng không trước mặt.

Những ngày lễ Tết của năm ấy, sau những ngày để lại sự yên tĩnh cho biển đến khi xóm chài hoạt động trở lại. Người ta không còn nhìn thấy bóng dáng của cô gái điên nữa. Mọi người bàn tán một vài ngày rồi tất cả lại chìm vào quên lãng. Lúc ấy, Mật cứ mong rằng có lẽ cô gái ấy đã hết bệnh, không muốn nhớ đến những kỷ niệm buồn xưa nên đã ra đi nơi khác tìm chỗ dung thân.

Đêm nay, vầng trăng vẫn treo lơ lững trên màn trời đen, ánh trăng vừa đủ buông những tia yếu ớt soi mờ nhạt biển đêm, trăng không đủ sức rọi sáng từng bước chân lẽ loi của Mật. Hôm nay là tròn một năm kể từ lúc vắng Tuấn. Gió cũng hình như càng lúc càng mạnh, sóng cũng góp phần hòa nhập với nỗi nhớ đang quặn thắt trong Mật. Mật chợt nhớ đến cô gái điên của ngày trước. Cô ta hạnh phúc hơn Mật, cô không cảm giác được sự đau khổ của mình. Trí nhớ đã mất đi giúp cô thoát khỏi những phiền muộn trong đời. Và Mật chợt rùng mình khi chợt nghĩ ra rằng cô gái ấy không đi đâu như Mật đã thường mong , trong khoảng khắc Mật biết chắc cô còn ở đâu đây lẫn khuất dưới lòng biển rộng đang sum họp cùng người thân trong vòng tay biển. Thoảng thốt Mật chợt nghe có tiếng

cười vui của cô ta quanh đây hòa lẫn tiếng gọi quen thuộc ngày nào: "Mật , Mật, anh đây". Mật đứng phắt dậy ngơ ngác nhìn quanh. Từ xa một chiếc tàu đánh cá đang lừ lừ đi vào, phải chăng tàu của anh? Mật hoảng hốt chạy bừa ra sợ không kịp

đón Tuấn, mặc những làn nước vướng víu bước chân. Nước biển vẫn đổ ập vào mặt, cản trở nhịp chân của Mật, nhưng rồi hình như biết không có gì ngăn trở được nữa, biển lại đổ thêm một làn sóng mạnh giúp cuốn lấy Mật trôi xa... xa mãi...

Biển lại trở nên vắng lặng với một vầng trăng bạc. Vầng trăng của riêng người con gái mang tên Mật.

Hết