Chương 1

Thời điểm Lâm Nhiễm tỉnh lại, phát hiện hai tay và hai chân của mình đều bị dây thừng plastic trói lại, ngoài miệng còn bị dán một miếng băng keo siêu bự.

Cậu đang ở một căn phòng với bốn vách tường trống trơn, trên tường đầy những vết rêu xanh ẩm ướt, da tường tróc ra, thoạt nhìn thì chắc là nhiều năm chưa sửa chữa, hoặc là chính là nhà hoang.

Có một người đàn ông toàn thân áo đen đang đứng hướng mắt nhìn xuống cậu, một mảnh vải màu đen che hết cả mặt hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt. Đôi mắt cong cong, lượng lượng, thật giống đang cười.

Lâm Nhiễm nhớ lại, ngày hôm qua mình và mấy bạn học tại quán bar uống đến thất điên bát đảo. Hừng đông mới từ quán bar đi ra, Lâm Nhiễm say cũng không nhẹ, tuy rằng tay chân như nhũn ra nhưng vẫn còn xíu thanh tỉnh. Vì vậy lập tức oai hùng đứng sừng sững ở trong gió rét nhấc lên cánh tay nhỏ gánh lấy trọng trách đón xe, phía sau một đám hùng hài tử không phải đùa giỡn thì chính là nôn mửa, quần ma loạn vũ.

Xa xa, một chiếc xe taxi lái tới, lúc ẩn lúc hiện mà có thể nhìn thấy chỗ ngồi sau xe còn có người, bất quá Lâm Nhiễm vẫn là ôm một tia hi vọng rằng có thể kết hợp khách, nên vẫn cố mạnh mẽ vẫy tay. Dù sao thì lúc này muốn đón xe cũng không dễ dàng.

Xe taxi dừng lại trước mặt cậu, Lâm Nhiễm mở cửa xe ra đến gần hỏi tài xế: “có tiện đường đến hoa viên Hương Châu không?”

Tài xế mang một cái khẩu trang đen, cười híp mắt nhìn Lâm Nhiễm, không lên tiếng.

Lâm Nhiễm xoắn xuýt, đang muốn đem vấn đề nói lại một lần nữa. Bất thình lình phía sau đột nhiên bị người kia đẩy một cái, nửa người đều trồng vào chỗ ngồi kế tài xế. Lâm Nhiễm trong lòng lộp bộp một tiếng thầm kêu gay go, vội vã khàn giọng hướng về đám bạn đang đùa giỡn phía sau cầu cứu: “Cứu mạng! Bắt cóc!”

Nhưng mà đám bạn học vẫn tưởng chỉ là đùa vui, Hàn Húc dẫn đầu đàn nghiêm mặt trừng mắt nhìn Lâm Nhiễm một cái, rồi giơ ngón giữa hô lớn: “Cậu đừng có nghĩ bậy! Đi xe về trước đi!”

… ĐM?

Phía sau kia bọn cướp cũng ngẩn người một chút, lập tức càng thêm dùng sức mà đem Lâm Nhiễm nhét vào trong xe taxi.

“Con mẹ nó mày mù sao! Đây là bắt cóc! Mau tới cứu tao!” Lâm Nhiễm hét lớn.

“Tao —— không —— mù ——! Ha ha ha!” Hàn Húc vô cùng phấn chấn hô.

Lúc này Lâm Nhiễm toàn bộ người đã bị nhét vào ghế phó lái, cái mông vừa mới dán vào đệm ghế, từ phía sau liền duỗi ra một cây chủy thủ, vô cùng tàn bạo mà để ngay trên cổ Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm cứng cả người, không dám cử động cũng không dám kêu cứu.

Đẩy cậu lên xe rồi thì bọn cướp cũng lên xe theo, tài xế nhanh chóng nổ máy, xe taxi thật nhanh lái đi.

“Cô nàng lái xe kia dáng dấp cũng không tệ! Chơi một đêm thoải mái nha!” Hàn Húc một bên phất tay một bên hét lớn.

Bởi vì sự nhiệt tình cổ vũ của Hàn Húc, đám người say xỉn kia cũng sôi trào.

“Trăm năm hảo hợp!”

“Phụng tử thành hôn!”

“Không xuống nổi giường!”

“Nhớ mang bảo hộ!”

… Cả đám cứ như vậy mà gào lớn, vang vọng ở trong trời đêm, bất quá rất nhanh liền không nghe thấy nữa.

Lâm Nhiễm một đầu mồ hôi lạnh, vừa sợ vừa mất mặt muốn chết, sắc mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ.

Lúc này tài xế lái xe bật cười một tiếng, âm thanh trầm thấp từ tính, thái độ không hề che giấu trào phúng nói rằng: “Bọn họ bảo cậu cùng anh trai lái xe đến một phát, cậu nghĩ thế nào?”

“Là em gái! Em gái!” Lâm Nhiễm cảm giác máu nóng xộc thẳng lên đầu, từ lần trước theo người đi vào gay bar bị dụ tham gia trò vui. Kết quả bị các loại tiểu công đùa giỡn sỗ sàng. Sau đó, Lâm Nhiễm đối với đồng tính luyến ái đặc biệt mẫn cảm, vừa nghe thấy đều muốn tạc mao. Vì vậy phút chốc quên mất chính mình đang bị chủy thủ kề ngang cổ, đại thiếu gia tật không thay đổi, há mồm liền mắng: “Con mẹ nó mày điếc hay sao?”

Tài xế trầm mặc chốc lát, tay cầm tay lái có chút phát run, mười giây đồng hồ sau, hắn lạnh như băng nhìn gương chiếu hậu nói: “Đem cậu ta đánh ngất đi.”

“Tụi mày dám ——” chữ còn chưa nói hết, sau gáy Lâm Nhiễm liền bị người ta mạnh mẽ đập một cái, ngẹo đầu, ngất xỉu mất tiêu.

Vì vậy hiện tại cậu mới xuất hiện ở đây.

Sau cổ vẫn còn ân ẩn đau do nhát đánh kia.

Lâm Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn tên tài xế bịt mặt đứng trước mặt mình.

Người bịt mặt thoạt nhìn hoàn toàn không có ý mở trói cho Lâm Nhiễm, một bên nói lầm bầm trong miệng, một bên thì chậm rãi đi hai vòng quanh Lâm Nhiễm. Chân còn không thành thật, mũi chân ở trên đùi đá đá, lại ở trên cái mông chà xát mấy cái, có ý muốn trêu tức. Lâm Nhiễm cực kỳ tức giận, giãy dụa thân thể tránh né chân của hắn.

“Ui, Lâm tiểu thiếu gia ngay cả khi mạng nhỏ bị người khác nắm trong tay và vẫn còn muốn giả vờ thanh cao sao?” Bịt mặt đen âm dương quái khí nói rằng.”Tôi sẽ mở băng keo cho cậu, nếu như cậu dám kêu hoặc là không sạch sẽ mà văng tục, tôi sẽ một phát bắn cậu ngay.”

Bịt mặt đen từ trong áo móc ra một cây súng lục, dùng nòng súng vỗ vỗ lên mặt Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm khinh bỉ hừ một tiếng, nghĩ thầm trong đầu rằng chỉ là còn đồ chơi súng lục để hù dọa người, vì vậy liền gật gật đầu.

Bịt mặt đen khoát tay, người bên cạnh liền bóc băng keo xuống, Lâm Nhiễm ngoài miệng có chút đau rát, như là bị người lột một lớp da. Tiểu thiếu gia quen sống trong nhung lụa làm sao có thể bị người ta đối xử như thế, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng mắng to: “Mày bị bệnh tâm thần hay sao mà xé ác như vậy! Đầu mày bên trong đều là cứt chó hay sao? Cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng ——!”



“Cậu câm miệng cho tôi!” Bị mặt đen giọng nói run lên, giơ tay hướng về phía trần nhà bắn một phát.

Sau đó cả thế giới lập tức an tĩnh.

“… Đm, đồ thật? Không phải đồ chơi?” Lâm Nhiễm chớp chớp mắt to, khó khăn nuốt ngụm nước bọt. Tuy rằng sợ đến mất hồn nhưng miệng vẫn rất lợi hại, cái này gọi là dù thua người nhưng không thua trận! “Còn nữa, nổ súng như thế thì thích hợp sao? Sẽ rất dễ lôi kéo chú ý của mọi người chạy đến đây.”

“Hừ? Có cần tôi đem cái mồm năm miệng mười của cậu một phát bắn nát không?” Bịt mặt đen lạnh như băng hỏi, nòng súng thẳng tắp chĩa thẳng vào miệng Lâm Nhiễm.

“OK, đã hiểu.” Lâm Nhiễm đem mặt nghiêng đi một góc độ khác, không cho nòng súng chỉ vào miệng, sau đó giả vờ buông lỏng nói: “Không phải chỉ là tống tiền sao? Có chuyện gì từ từ nói.”

“A… Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.”. Bịt mặt đen cười lạnh ba tiếng, lấy điện thoại di động ra thuần thục ấn xuống một chuỗi dãy số, bên kia thật nhanh tiếp máy, bịt mặt đen nhẹ giọng lại để che đậy giọng nói: “Lâm đại lão bản, em trai ngươi hiện tại ở trong tay ta…”

Lâm Nhiễm hết sức phối hợp mở to cổ họng gọi: “Anh trai! Mau đến cứu em! Em trai anh đang bị bọn cướp phát điên XX rồi lại OO…”

Còn không đợi cậu kết thúc màn diễn xuất khuynh tình đau đớn, bịt mặt đen đã đem điện thoại bỏ xuống, cau mày trừng Lâm Nhiễm.

“Ối? Sao anh lại không nói chuyện tiền chuộc chứ?” Lâm Nhiễm ngây ngốc nhìn bịt mặt đen.

“Bởi vì anh trai cậu nói: ‘Tiểu tử thúi kia quá đáng ghét, các cậu giúp tôi nuôi đi, không thích nuôi nó thì giết chết cũng được’, chính là như vậy.” Bịt mặt đen đôi mắt cong lên đẹp đẽ, giễu cợt nói: “Thì ra cậu là loại mà vạn người chán ghét.”

“… Không phải như vậy! Khẳng định có chỗ nào sai rồi!” Lâm Nhiễm chột dạ thay đổi ánh mắt, tiếng nói cũng bắt đầu hơi run.

Lâm Nhiễm năm nay mới có mười bảy tuổi, học cấp ba năm thứ hai tại trường quý tộc, bình thường đối với chuyện học hành một xíu cũng chẳng quan tâm. Cả ngày đều là cùng với một đám hồ bằng cẩu hữu ăn chơi phá phách, xài tiền như nước, tính khí cũng bởi vì từ nhỏ kiêu căng đến lớn mà trở nên vô cùng tùy hứng hung hăng. Nhưng mà tất cả những thứ này đều được tập thành thói quen ở một gia tộc giàu có, một khi mất đi chỗ dựa, vị tiểu thiếu gia này ngay lập tức như loài vật sống kí sinh phụ thuộc vào cua… Không cứng nổi.

Lâm Nhiễm có một anh trai lớn hơn mình mười tuổi, anh em bọn họ đều không tốt số, cha mẹ mất sớm, tuy rằng để lại cho hai đứa con trai tài sản khổng lồ cả đời cũng tiêu cũng không hết. Nhưng bởi vì quá bận rộn hoạt động buôn bán của gia tộc, anh trai Lâm Mạc đối Lâm Nhiễm vẫn luôn quản lý theo kiểu nuôi thả. Bình thường đều không có trao đổi tình cảm gì nhiều, chỉ là mỗi tháng đều cho tiền tiêu vặt, cho nên Lâm Nhiễm căn bản là không nghĩ tới anh trai đã đối với mình đã chán ghét đến mức độ này. Đột nhiên xuất hiện đả kích cộng thêm vào việc bị người ta bắt cóc đã làm cho thiếu niên mới mười bảy tuổi một cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ, Lâm Nhiễm dẹt dẹt cái miệng, đặc biệt đặc biệt muốn khóc. Thế nhưng ý thức được bịt mặt đen nhìn nhìn mình chằm chằm, liền cắn chặt hàm răng dùng sức trừng hai mắt, không cho nước mắt rơi xuống.

Bịt mặt đen tựa hồ đối với việc Lâm Nhiễm rưng rưng muốn khóc hết sức hài lòng, nòng súng vòng quanh khuôn mặt trắng noãn của thiếu niên xoay mấy vòng. Mấy phút trước còn như mèo con tạc mao, hiện tại Lâm Nhiễm giống như chó con, hoàn toàn nhu thuận. hắn liền âm dương quái khí thở dài nói: “Haizz… Một cuộc mua bán lỗ vốn.”

“Tôi… Tôi cũng có tiền! Anh muốn bao nhiêu?” Lâm Nhiễm ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi, bởi vì hắn để ý, tối hôm qua mặc dù là ba người cùng nhau gây án. Nhưng hiện giờ trong gian phòng thì chỉ còn mỗi một bịt mặt đen, nếu như chỉ có chính hắn muốn tiền nói không chừng Lâm Nhiễm cũng có thể trả nổi, bởi vì Lâm Mạc mỗi tháng cho cậu phí sinh hoạt cũng không hề ít.

“Một trăm triệu.” Bịt mặt đen lãnh đạm nói, ngữ khí thật giống như đang nói: “Một trăm tệ.”

“… Anh cho rằng một trăm triệu là khái niệm gì chứ?!” Lâm Nhiễm cả người đều muốn hỏng mất, cũng không đoái hoài gì tới súng lục điên cuồng phun tào nói: “Anh truyện online xem quá nhiều sao!? Anh cho rằng người người đều là đều là máy in tiền hay sao? Anh cho rằng nhà tôi một cái đèn treo tường cũng đủ cho một hộ gia đình trung lưu ăn một năm à? Anh cho rằng nhà tôi từ trên xuống dưới đều đi học bằng máy bay nạm vàng ròng 24K sao? Anh cho rằng tôi tùy tiện lấy ra một cái tài khoản ngân hàng thì tiền bên trong có thể đủ để đem tất cả nơi này thu mua lại hả?”

“Ồ? Quả nhiên không trả nổi, tôi đã biết.” Bịt mặt đen hài lòng gật gật đầu, cách khẩu trang một gãi cằm vừa lầm bầm lầu bầu: “Nuôi thì phải bỏ tiền, cái gì cũng không biết làm mà tính tình lại thối, chẳng bằng trực tiếp bán thôi… Đi Châu Phi bán cho thợ mỏ làm cu li, hoặc là đi Đông Nam Á làm nam kỹ bán mông, ngươi chọn một cái đi.”

… Cái gì?

“Tôi… Tôi… Lời anh nói là thật?” Lâm Nhiễm đại não bị chậm mất mấy giây, một lát sau mới phản ứng được, hai cái lựa chọn này cậu đều không muốn, hơn nữa chỉ là nghe thấy thôi mà cảm thấy máu toàn thân đều phát lạnh.

“Haha.” Bịt mặt đen liền cầm điện thoại di động lên, thật nhanh gọi một chuỗi dãy số rồi ghé tai nghe: “Lôi Hầu hả ~ tao mới có hàng mới, mày muốn không? Làm thợ mỏ hay nam kỹ cũng không thành vấn đề. Rất đẹp trai nha, khuôn mặt bấm một cái cũng ra nước…”

“Chờ một chút! Cướp tiên sinh! Cướp đại nhân! Tôi không muốn bị bán!” Lâm Nhiễm càng nghe càng hoảng sợ. Vội vã yếu đuối mà mở mắt to, nước mắt lưng tròng mà chớp chớp, nhìn chằm chằm bịt mặt đen sử dụng tư thế cầu xin tiến công.

“Thật mẹ nó phiền phức, tôi đều đã bàn bạc xong xuôi cả rồi.” Bịt mặt đen buồn bực mà bỏ điện thoại xuống, hưởng thụ Lâm Nhiễm đầy một mặt bi thảm tội nghiệp đang nhìn mình cảm kích.

Nếu như Lâm Nhiễm có đuôi thì hiện tại lắc so với gió bão chắc chắn còn nhanh hơn.

“Cậu không cho tôi bán cậu, vậy muốn tôi làm sao bây giờ? Anh trai cậu không cho tiền chuộc.” Bịt mặt đen nhún vai, mở ra hai tay.

“Cái kia, có thể từ từ hãy nói chuyện tiền chuộc hay không…” Lâm Nhiễm thì thào nói.”Anh trai tôi nhất định là do nghe thấy lời anh nói nhưng mà không tin… Nhất định, anh thử chờ một chút rồi gọi lại lần nữa thử xem.”

“Ông đây không muốn gọi, dựa vào cái gì mà phải nhỏ nhẹ với anh ta?” Bịt mặt đen đặc biệt đặc biệt ngạo kiều mà nghiêng đầu.