- 1 -

Mắt nhắm, gáy đặt vào cái dựa đầu bằng men bóng loáng, Valérie Burnett tận hưởng những giây phút thư giãn trong bồn tắm.

Nơi cửa sổ hé mở vọng vào những tiếng thì thầm từ tầng trệt. Valérie thích thú lắng nghe. Nàng cũng đánh giá cao cái khách sạn ở Spanish Bay này: thật danh bất hư truyền. Nàng cho rằng nó là khách sạn tốt nhất mà nàng đã đến ở. Nàng mở mắt ngắm nghía thân hình thon thả với đường nét tuyệt vời của mình, đôi đồi trọc hào phóng cùng với làn da trắng ở đùi non tương phản với màu rạm nắng bên ngoài của nàng.

Họ mới chỉ ở Spanish Bay được một tuần, nhưng dưới những tia sáng tốt lành của mặt trời nóng bỏng, da nàng bắt nắng rất nhanh.

Bằng bàn tay ướt, nàng với chiếc đồng hồ vàng và bạch kim mà Chris đã tặng nàng ngày cưới. Đã mười hai giờ kém hai mươi, nàng đủ thời gian mặc quần áo trước khi xuống thềm ngoài của khách sạn để uống một ly rượu Martini.

Lúc nàng để đồng hồ trên bàn phòng tắm thì điện thoại reo. Nàng lau tay rồi nhấc ống nghe.

- New York muốn liên lạc. - Cô điện thoại viên thông báo. - Bà muốn nghe chứ, thưa bà Burnett?

Chỉ có cha nàng mới biết vợ chồng nàng đang ở khách sạn này. Đúng ông ấy! Val tự nhủ.

- Được rồi để tôi nghe. - Nàng vừa trả lời vừa hơi chau mày vì lo lắng và bực bội.

Nàng đã xin cha để cho hai đứa yên thân. Ông đã chấp nhận lời yêu cầu ấy trong một tuần. Vậy mà ông phone tới thì có nghĩa là gì? Nàng đã không viết thư mà lẽ ra nàng phải viết vì nàng biết cha quan tâm lo lắng cho mình biết chừng nào.

Nàng nghe giọng cha ở đầu dây bên kia, ông có một giọng nam trầm khá ấn tượng.

- Val! Con đấy à?

- Vâng! Xin chào ba. Thật tốt khi...

- Val! Tại sao con không cho ba biết tin tức?

- Con xin lỗi. Ba biết đấy. Trời tuyệt dẹp. Con biết lẽ ra con phải...

- Không quan trọng. Chris có khỏe không?

- Ồ! Anh ấy vẫn khỏe. Chúng con có nói về ba tối qua và anh...

- Nó sao rồi? Nghe này, Val, năm phút nữa ba phải họp rồi. Đừng mất thì giờ. Nó có thật sự khỏe không?

- Nhưng thưa ba, - nàng tức mình phản đối, - con xin nhắc lại... anh ấy vẫn bình thường.

- Ba cho rằng con đã sai lầm khi đến ở một mình với nó trong khách sạn này. Nó đang bị bệnh, Val, cho ba biết nó có còn chứng giật giật ở khóe miệng không?

Val nhắm mắt lại. Nước trong bồn tắm bất ngờ trở nên rất lạnh.

- Ngày càng khá hơn. - Nàng trả lời cha.

- Nhưng nó có còn chứng giật giật đó nữa không?

- Còn, nhưng mà...

- Nó còn ngồi im lặng hàng giờ như thầy tu Ấn Độ nữa.không?

Valérie cảm thấy hàng mi đầy nước mắt, nàng trả lời:

- Anh ấy ngồi yên không làm gì cả, nhưng sẽ ổn thôi. Anh ấy khá hơn nhiều.

- Bác sĩ Gustave nghĩ sao?

Val nghiêng về phía trước để vặn nút xả nước trong bồn tắm.

- Ông ấy nói Chris đã có tiến bộ, nhưng cần phải có thời gian.

- Thời gian! Nhưng, trời ơi, nó đã chơi trò thầy tu Ấn Độ mười tám tháng nay rồi!

- Ba nói thế làm cho con khó chịu quá, ba à. Con biết là lâu, nhưng không đến mười tám tháng, nếu người ta nghĩ...

- Đã quá lâu rồi. Nghe này, Valérie, con mới hai mươi lăm tuổi, con là một thiếu phụ đẹp và khỏe mạnh, con không thể tiếp tục sống như thế này được! Thật là bất công! Con làm cho ba lo lắng quá. Con không thể bám vào một con người...

- Ba! - Bất ngờ nàng quát lên. - Con yêu Chris! Con là vợ anh ấy! Con không muốn nghe những lời như thế này! Con không nói đùa đâu! Chuyện này không liên quan gì đến ba! Đó là những việc riêng tư của con!

Im lặng một lát rồi ba nàng tiếp lời, giọng hòa hoãn hơn.

- Ba cũng yêu thương con, Val. Ba lo lắng quá. Thôi được, ba hiểu. Ba không muốn làm cho cuộc sống của con rắc rối thêm, nhưng ba cần phải biết điều gì đang xảy ra. Ba tin là con sẽ cho ba biết và con nên nhớ là điều gì ba có thể làm được, ba sẽ làm... với bất cứ giá nào cho con.

- Cám ơn ba... con đã hiểu. Nhưng ba có thể an tâm là con đang nắm vững tình hình trong tay...

Nàng quấn khăn tắm quanh người, nhưng chưa ra khỏi bồn đã cạn nước.

- Con sắp bị cảm lạnh, ba à. Con đang ở trong bồn tắm.

- Chris đang làm gì?

- Anh ấy ở ngoài thềm khách sạn, đang đọc cuốn tiểu thuyết Oliver Twist. Anh ấy vừa khám phá ra Charles Dickens và đã mua toàn bộ sách của tác giả này để đọc từ A đến Z.

- Tốt... - Im lặng một lúc, rồi Val nghe tiếng thì thầm ở đầu kia và ba nàng nói tiếp. - Ba phải tạm biệt con thôi, Val. Con chắc là tự mình giải quyết vấn đề được chứ?

- Vâng.

- Đừng quên... nếu con cần hãy gọi cho ba. Ba sẽ trở về văn phòng khoảng năm giờ. Con không thể liên lạc với ba trước đó vì ba đã ra ngoài, nhưng...

- Tại sao con sẽ gọi lại, thưa ba?

- Hãy nhớ đấy, ba hôn con, Val... Tạm biệt.

Nàng gác máy và ra khỏi bồn tắm. Nàng cảm thấy rất lạnh. Nàng tự xoa bóp mạnh cho mình rồi mặc áo ngủ, đi nhanh qua phòng ngủ lớn để ra ban công. Từ đây nhìn xuống một cái vịnh rất đẹp trải dài hàng cây số bờ biển cát với những chiếc lọng che đủ màu rực rỡ. Nàng đưa mắt nhìn nơi thềm ngoài mà Chris đã ngồi.

Ghế của gã trống không. Cuốn sách Oliver Twist để ở trên thềm.

Nàng bị nhói trong tim, lo âu nhìn ngang dọc khắp thềm ngoài nhưng không thấy bóng dáng Chris đâu cả.

*

Khách sạn Spanish Bay là một trong những khách sạn sang trọng nhất của bang Florida, nó chỉ tiếp nhận năm mươi khách trọ nhưng cung cấp cho họ một dịch vụ hoàn hảo, xứng đáng với giá biểu cao mà chỉ những người rất giàu mới trả nổi.

Người chọn khách sạn này chính là Charles Travers, cha của Val. Các bác sĩ cho rằng Chris cần được yên tĩnh, nghỉ ngơi và chăm sóc. Travers nghĩ đây là khách sạn lý tưởng. Thế là ông lo tất cả mọi thứ. Chính ông trả tiền cho khách sạn và còn cho một chiếc xe Mercedes hạ mui được để hai đứa đi dạo.

Val thích một khách sạn ít sang trọng hơn vì nàng biết ba bực bội bởi Chris không thể cung cấp cho mình một mức sống tương xứng với con gái của một triệu phú.

Tuần đầu tiên không có chuyện gì xảy ra cả, nàng chấp nhận sự kiện Chris không đề xướng việc gì và dường như gã hoàn toàn hạnh phúc khi nằm sưởi nắng, đọc sách và nói chuyện phiếm. Họ ngủ khác phòng và gã không bao giờ có ý muốn đụng đến nàng, điều này làm nàng cảm thấy một sự khát khao tình cảm nhưng nàng vui vẻ chấp nhận điều bất hạnh. Lúc đến đây, nàng không rời mắt khỏi gã. Việc này thật dễ dàng vì vị trí của khách sạn có tầm nhìn rộng hàng cây số bờ biển, nếu muốn đến thành phố gần nhất cũng cần có xe. Nàng để chìa khóa chiếc Mercedes trong túi xách, ngoài tầm tay của Chris.

Nhưng ngày qua ngày, Chris dường như thỏa mãn với việc đọc sách và tắm mát, bây giờ nàng nhận thấy nàng đã lơ đễnh. "Ta không nên để anh ấy một mình như thế", nàng vừa tự nhủ vừa mặc quần áo vào. Bất ngờ nàng nghĩ đến chìa khóa chiếc xe và chạy vội đến túi xách. Nàng run run mở nó ra, tìm cái chìa khóa, nhưng vô ích. Nàng đổ các thứ trong túi xách lên bàn dể tìm tiếp. Rồi nàng vụt hiểu Chris đã lẻn vào phòng khi nàng tắm và lấy đi chìa khóa. Ý nghĩ này làm nàng hốt hoảng.

Nàng chạy đến ban công và quan sát bãi đậu xe ở cuối thềm, chiếc Mercedes màu trắng đã biến mất.

Nàng vào phòng và vội vã chải đầu.

"Ta chỉ lo lắng không dâu, nàng tự nhủ. Anh ấy sẽ về. Tại sao anh ấy không được đi một vòng nếu anh ấy muốn nhỉ. Mình đã nói với anh ấy sẽ xuống lúc mười hai giờ rưỡi. Bây giờ chưa tới mười hai giờ. Có lẽ anh ấy đã chán đọc sách và muốn đi dạo một chút".

Nhưng nàng biết lý lẽ của nàng không đứng vững. Chris đã từ chối lái xe từ khi xảy ra tai nạn và nàng luôn cầm lái. Tại sao anh lại chờ khi nàng đang tắm để vào phòng nàng lấy đi cái chìa khóa...?

Nàng cầm lấy túi xách và chạy dọc theo hành lang tới thang máy. Nàng ấn nút gọi, một ánh sáng màu bạc hiện ra. Một lúc sau thang máy xuất hiện trước mắt nàng.

Người giữ thang máy mặc đồng phục trắng nói:

- Chào bà. Tầng trệt chứ ạ?

- Phải, anh vui lòng cho tôi xuống đó. - Val trả lời.

Khi thang máy ngưng lại, cửa trượt sang bên, Val bước nhanh qua phòng khách rộng lớn và sang trọng để tới cửa.

Nàng bước xuống thềm, người gác cổng chào nàng. Nhưng nàng không đáp lễ.

Nàng đưa mắt nhìn sang phải và sang trái, nhưng vẫn không thấy Chris. Nàng do dự một lúc rồi với một giọng cố giữ cho khỏi run, nàng nói với người gác cổng:

- Tôi nghĩ ông Burnett phải ở trên thềm này. Ông ấy đi ra ngoài rồi phải không?

Nàng cầu trời cho người gác cổng sẽ trả lời rằng Chris đã vào nhà vệ sinh, đã ra quầy rượu hay nơi nào đó trong khách sạn, nhưng hắn lại nói ông Burnett đã lấy xe chạy theo hướng Miami.

- Cách đây khoảng chừng mười phút, thưa bà. - Hắn khẳng định.

- Cám ơn. - Val trả lời và chầm chậm tiến đến nơi Chris đã bỏ lại cuốn sách. Nàng ngồi vào ghế bành và lượm cuốn sách lên. Nàng lấy ra từ túi xách một cái kính màu sẫm và đeo vào mắt.

Một người phục vụ lặng lẽ lại gần để một ly Martini lên bàn. Phong cách của khách sạn là đoán trước ý muốn của khách. Cũng hơi khó chịu, nhưng trong trường hợp này, Val rất cần một ly rượu.

- Ông Burnett sẽ uống nước cà chua ép chứ, thưa bà? - Người phục vụ hỏi.

- Tôi nghĩ thế. - Val đáp mà không nhìn anh ta. - Ông ấy vừa đi ra ngoài.

Người phục vụ đi khỏi trong khi Val vừa nhâm nhi ly rượu vừa đăm đắm ngắm nhìn biển và bãi biển, tim nàng đập mạnh, một nỗi lo lắng vô hình dâng lên. Nàng nhìn đồng hồ. Bây giờ là mười hai giờ mười lăm: "Không được di chuyển trước mười hai giờ rưỡi". Đó là giờ nàng đã hẹn gặp Chris. Nếu nàng báo động mà anh xuất hiện đúng giờ hẹn thì không ổn. Bác sĩ đã dặn nàng phải tin tưởng Chris. Vậy thì nàng phải tin tưởng thôi.

Nàng bắt đầu chờ. Mỗi lần một chiếc xe chạy tới, nàng cứng người lại và nóng nảy quan sát con đường dài dẫn đến cổng khách sạn.

Người ta trở về để ăn trưa, gã nhân viên không ngừng giở mũ lưỡi trai và mở cửa xe cho khách. Không có chiếc xe nào là chiếc Mercedes hạ mui trắng.

Lúc mười hai giờ rưỡi, nàng đã uống hết ly Martini. Nàng nắm chặt cuốn Oliver Twist đến nỗi đau cả các ngón tay.

"Mình cho anh ấy mười phút nữa, nàng

tự nhủ. Sau đó phải làm một cái gì đó... nhưng cái gì?"

Người phục vụ lại gần, trên khay có mang một ly rượu khác.

- Một ly Martini nữa, thưa bà? - Anh ta thận trọng hỏi.

Nàng không bao giờ uống hơn một ly Martini trước bữa ăn trưa, nhưng người phục vụ dường như đoán biết một ly nữa sẽ rất tốt cho nàng. Đây là một chứng cớ nữa cho thấy sự phục vụ hoàn hảo mà khách sạn cung cấp cho khách.

- À, được, được... Cảm ơn.

Người phục vụ để ly Martini thứ hai lên bàn, lấy đi chiếc ly rỗng rồi âm thầm đi khỏi.

Val nhìn đồng hồ. Nàng uống một ngụm rồi để ly xuống bàn.

"Anh ấy không về, nàng tự nhủ. Ôi, trời ơi! Tôi phải làm gì đây? Ba đã cho biết trước ông sẽ trở về lúc năm giờ. Nếu tôi biết ông đang... Ồ, không được rồi! Không thể nói cho ba biết! Cha là người cuối cùng mà mình có thể nói ra chuyện này. Nhưng ai có thể giúp đỡ mình đây? Bác sĩ Gustave? Phải, mình nên điện thoại cho ông ấy. Nhưng ông ấy có thể làm gì được nhỉ? Mình không thể yêu cầu ông ấy lùng sục Miami để tìm ra Chris. Cảnh sát ư? Họ có thể tìm ra anh ấy, nhưng khi người ta biết Chris là ai, báo chí sẽ nhảy vào và lúc đó... À không! Không có vấn đề những tin tức kinh khủng lặp lại một lần nữa".

Nàng lại đưa mắt nhìn đồng hồ. Một giờ kém mười lăm. Nàng nghe tiếng động cơ và nghiêng người để nhìn. Đó là một chiếc Rolls-Royce đang đậu trước bậc thềm. Một phụ nữ béo phì, tay ôm một con chó Bắc Kinh cũng mập mạp xuống xe, mụ đi tới chậm chạp và nặng nề leo lên các bậc tam cấp dẫn lên thềm.

"Anh ấy sẽ tới bất cứ lúc nào, Val tự nhủ. Mình không nên mất bình tĩnh. Cần phải tin tưởng anh ấy. Mình sẽ chờ đến một giờ; đến lúc đó, sẽ phải hành động thôi".

Vài phút trước một giờ, nàng trông thấy Jean Dulac, viên quản lý khách sạn đứng trên thềm. Đó là một gã đẹp trai, phong cách hoàn hảo, với một sự quyến rũ thanh nhã đặc biệt của người Pháp. Gã đứng lại mỗi bàn để nói vài lời với khách trọ.

Val nhìn gã lại gần. Bây giờ thì đã quá một giờ rồi.

- Thưa bà Burnett... bà có một mình? - Gã vừa hỏi vừa mỉm cười. - Có chuyện gì không ổn chăng? Tôi có thể làm điều gì cho bà?

- Tôi hy vọng. - Val nói với giọng run run. - Xin ông vui lòng ngồi xuống. Tôi...

- Không, không thể được, những kẻ ở đây thường bỏ thời gian để rình rập những người xung quanh rồi mọi chuyện ngồi lê đôi mách. Lát nữa, xin bà vui lòng đến văn phòng của tôi. - Gã vừa nói vừa mỉm cười. - Dĩ nhiên những nỗi lo lắng của bà cũng là những nỗi lo lắng của tôi. Bà hãy đến để tôi xem có thể làm được gì. - Gã vừa kết luận vừa nghiêng người trước khi đi khỏi.

Nàng đợi một lúc mà tưởng chừng như rất lâu, rồi khi những người khách đã đứng dậy để vào phòng ăn, nàng rời khỏi ghế và cố gắng đi chậm tới văn phòng của Dulac.

Văn phòng này ở phía sau phòng tiếp tân, một nhân viên đang vất vả với chiếc máy tính, dừng lại để chào khi nàng tới gần.

- Xin mời bà vào, bà Burnett. - Gã nói. - Ông Dulac đang chờ bà.

Nàng vào một căn phòng rộng rãi, cửa sổ ngó ra vịnh. Một căn phòng đẹp có hoa và tiện nghi, giữa là một cái bàn giấy nhỏ Dulac đang ngồi. Khi nàng vào, ông ta lại đứng dậy và dẫn nàng tới một chiếc ghế bành.

- Mời bà ngồi. - Ông ta nói. - Bây giờ chúng ta có thể xem xét vấn đề, thưa bà. Chuyện này liên quan đến ông Burnett?

Val ngồi xuống, thình lình nàng rất muốn khóc và phải cố gắng để ngăn những giọt nước mắt. Dulac lại gần cửa sổ và đứng một lúc, rồi ông ta trở lại bàn giấy. Ông ta để nàng có thời gian tỉnh táo trước khi nói tiếp.

- Tôi đã gặp nhiều sự bất hạnh trong dời. - Ông ta nói. - Nhưng khi suy nghĩ kỹ, tôi nhận thấy luôn có một giải pháp cho hầu hết các vấn đề. Ông Burnett lái xe đi và bà muốn biết ông ấy ra sao rồi. Có phải không?

- Vâng, ông biết điều gì đã xảy ra cho chồng tôi?

- Tôi biết tất cả những điều xảy ra cho những người đang trọ ở đây. Nếu không làm sao tôi có thể phục vụ cho họ tốt được?

- Anh ấy đã biến mất và tôi rất sợ.

- Ông ấy đã đi hơn một giờ rồi. - Dulac vừa nói rõ hơn vừa lắc đầu. - Như vậy là quá lâu, phải gọi cảnh sát thôi.

Val rùng mình, nhưng Dulac giơ tay lên.

- Tôi bảo đảm là bà không phải sợ những tin tức rò rỉ ra ngoài. Nếu bà cho phép, tôi sẽ thu xếp tất cả. Đại úy Terrell, cảnh sát trưởng là một trong những bạn tốt của tôi. Ông ấy sẽ nắm tình hình và ngay lập tức sẽ có những hành động kín đáo nhất. Bà có thể yên tâm là ông ấy sẽ nhanh chóng tìm ra ông Burnett mà không ai ngoài chúng ta biết gì cả. Tôi hứa với bà điều này.

- Cảm ơn. - Val vừa trả lời vừa thở dài. - Vâng, chắc chắn rồi... Ông cứ làm y như ông muốn. Tôi rất biết ơn ông.

- Bà hãy tin rằng ông ấy sẽ làm hết sức mình. - Dulac vừa nói vừa đứng dậy. - Bà cứ yên tâm về lại phòng mình. Tôi sẽ bảo họ đem bữa trưa lên phòng bà. - Ông ta mỉm cười trước cử chỉ phản đối của Val. - Cái gì đó thật nhẹ, nhưng cần phải ăn, bà biết đấy. - Ông ta đưa nàng ra cửa. - Nửa giờ nữa, đại úy Terrell sẽ tới phòng bà.

Đại úy Frank Terrell là một người lực lưỡng tóc vàng có điểm những sợi bạc. Gương mặt của ông ta với những nét mạnh mẽ kết thúc bằng một cái hàm vuông nổi bật, ánh mắt màu xám thép. Ông được thuộc cấp yêu mến, còn những tên tội phạm đầy rẫy ở Miami này thì rất sợ hãi, coi ông như khắc tinh.

Ông ta ngồi vào một chiếc ghế bành và ngắm Val đang ngồi trước mặt.

- Dulac có cho tôi biết về vụ này, thưa bà Burnett. - Ông ta bắt đầu nói. Một nét tử tế làm dịu đi giọng nói thường nghiêm khắc của ông. - Tôi sẽ cho thông báo nhân dạng của chồng bà và chiếc xe. Tôi chắc một hay hai giờ nữa người của tôi sẽ tìm thấy ông nhà. Tôi xin bảo đảm bà không có lý do gì để lo lắng cả.

- Tôi cám ơn ông. - Val đáp. - Giới báo chí...

- Bà đừng lo. Tôi biết cách cư xử với các tay nhà báo. Dulac có cho tôi biết chồng bà không được khỏe lắm. Nhưng ông ấy không nói rõ các chi tiết. Bà có thể nói cho tôi biết về ông nhà một tí được không?

- Dạ, được chứ... nếu ông thấy điều này là cần thiết.

- Chính xác là ông ấy có vấn đề gì?

- Cách đây hai năm, anh ấy bị tai nạn ô tô. Nứt xương sọ. Anh ấy đã bị hôn mê hơn năm tháng. Trước tai nạn này, anh ấy là một người sáng chói, anh ấy làm việc cho ba tôi. Khi anh ấy ra khỏi cơn hôn mê, anh ấy... Trời ơi, dùng từ ngữ của ba tôi, anh ấy xử sự như một thầy tu Ấn Độ. - Val dừng lại và nhìn ra cửa sổ, cố nén những giọt nước mắt. - Anh ấy đã ở nhiều tháng trong một bệnh viện tư. Dù được chăm sóc cẩn thận, anh ấy vẫn không có tiến bộ. Về thân thể, mọi thứ đều bình thường nhưng anh ấy đã mất đi sự ham thích của cuộc sống... ngay cả khi tôi ở gần kề. Anh ấy đã ở trong bệnh viện tư đó khoảng mười tám tháng. Tình trạng của anh ấy không được cải thiện mà cũng không xấu đi. Tôi tự nhủ là tôi không thể để anh ấy như vậy và, mặc dù ba tôi nghĩ gì về điều này, tôi muốn đưa anh ấy trở lại một cuộc sống bình thường hơn, hy vọng rằng xa cái bệnh viện đó, anh ấy sẽ phục hồi dần dần. Các bác sĩ cũng xác nhận tôi có lý. Do đó tôi đã đem anh ấy đến đây. Chúng tôi đã ở được một tuần, tình trạng của anh ấy đã bắt đầu khá hơn.

- Như thế nào? - Terrell hỏi.

- Anh ấy bắt đầu quan tâm đến những chuyện nhỏ. Trước khi tới đây anh ấy chỉ ngồi và nhìn vào khoảng không hàng nhiều giờ. Tại đây, anh ấy đã thấy một cuốn Oliver Twist và bắt đầu đọc. Rồi bảo tôi kiếm toàn bộ tác phẩm của Dickens. Việc này tôi đã làm. Anh đã quyết định đọc hết các sáng tác của Dickens. Anh cũng bắt đầu quan tâm đến những người xung quanh, đã nói với tôi về họ.

- Thế ông nhà có quan tâm đến bà không?

- Không. - Val vừa nói vừa giơ tay lên với vẻ nhẫn nhục.

- Tôi biết ông nhà đã đi khám bác sĩ Gustave. - Terrell nói tiếp sau một lúc im lặng. - Tại sao?

- Anh ấy ở trong tay các bác sĩ từ hai năm nay rồi. Anh ấy không còn chút tin tưởng nơi mình, luôn cảm thấy tuyệt vọng khi không có bác sĩ bên cạnh.

- Tôi biết rất rõ bác sĩ Gustave. - Terrell nói. – Đó là một con người trung thực. Ông ta nghĩ gì về chồng bà?

- Thật ra, ông ấy nói có tiến bộ nhưng cần có thời gian.

- Bà có cảnh báo cho ông ấy biết là chồng bà có thể trốn đi khỏi nhà?

- Không.

- Chồng bà có cảm thấy ghê sợ lái xe khi ông ấy ra khỏi bệnh viện tư không?

- Chính điều này làm tôi lo lắng. Anh ấy không cầm lái từ khi bị tai nạn... Sáng nay là lần đầu tiên... Tôi luôn luôn là người cầm lái.

Terrell suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy:

- Ngay khi chúng tôi tìm được ông nhà, tôi sẽ điện thoại cho bà. Lúc đó có lẽ bà nên tới sở cảnh sát để đem ông ấy về. Tôi nghĩ nên thông báo cho bác sĩ Gustave. Tôi sẽ lo việc này, bà nên cố gắng bình tĩnh lại. Chúng tôi sẽ tìm ra ông nhà. Các người của tôi đang tuần tra trên các con đường lớn xung quanh Miami.

Sau khi ông ta đi, Val lại ngồi gần cửa sổ, từ đó nàng có thể quan sát con đường và cuộc chờ đợi lâu dài bắt dầu.